Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 343



“Thẩm à, nếu chiếc nhẫn này quý giá như vậy, từ nay thẩm nên bảo quản nó thật kỹ, ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ thì đừng lấy ra để đổi lấy bất cứ thứ gì nữa.”

Hách Tri Nhiễm không giỏi thuyết phục người khác, nói vài câu liền rời đi.

Dự đoán thấy không có nguy hiểm nào sẽ xảy ra, Hách Tri Nhiễm dẫn Mặc Cửu Diệp vào không gian nghỉ ngơi.

Ban ngày hai người ngủ hơi nhiều cho nên hiện tại không cảm thấy buồn ngủ.

Hách Tri Nhiễm nhớ ra nàng chưa nếm thử các sản phẩm thu hoạch trong không gian, vừa khéo lúc này có thể dùng làm bữa ăn tối nhẹ.

Mặc dù bữa ăn tối nhẹ chủ yếu là rau xanh, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng các loại rau được trồng trong không gian không chỉ trông đẹp mắt mà còn có hương vị rất tuyệt vời.

Ví dụ như là cà chua, chúng có vị chua chua, ngọt ngọt, ngon hơn cả trái cây.

Dưa chuột cũng tương tự như vậy, ăn vào có vị ngọt, rau mùi có hương vị đậm đà hơn nhiều so với rau mùi mà trước đây cô từng ăn qua...

Tóm lại, các sản phẩm được trồng trong không gian đều rất ngon.

Mãi đến tận đêm khuya, hai người mới thỏa mãn nằm trên giường, nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi cô dậy sớm, Mặc Cửu Diệp chào Bành Vượng và đưa Hách Tri Nhiễm ra ngoài.

Vốn dĩ hắn định đi vào rừng, nhưng Hách Tri Nhiễm nghĩ tới những cây trồng trong không gian đã đến lúc thu hoạch được phần lớn đều là rau củ và lương thực nên hai người quyết định vào thành dạo một lát.

Lương thưc có thể mua trực tiếp ở chợ, rau củ cố gắng chọn những thứ thích hợp mang về là được rồi.

Có lẽ bởi vì cả thành đều đang truy lùng tung tích của Nam Hằng nên trên đường không có nhiều người qua lại. Các cửa hàng hai bên đường tuy vẫn mở cửa hoạt động bình thường nhưng tình hình kinh doanh lại rất ít.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chỉ đi dạo qua dạo lại một cách ngẫu nhiên mà không có mục đích gì.

Khi hai người bước đến trước cửa một tiệm thêu, một tiểu cô nương nhìn chừng mười ba, mười bốn tuổi bước ra, theo sau nàng ta còn có hai nha hoàn.

Một người phụ nữ trung niên đuổi ra từ phía sau mấy người đó.

Người phụ nữ cầm trên tay một số vật giống như là con rối.

"Lý tiểu thư, tôi đây chỉ là kinh doanh nhỏ, thú nhồi bông tiểu thư đặt bây giờ không cần nữa, tiểu thư nói tôi phải bán nó cho ai bây giờ?"

Lý tiểu thư quay lại, tức giận nói: "Thú nhồi bông bà làm ra không hợp với ý của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ không lấy."

"Nhưng Lý tiểu thư, những con thú nhồi bông này đều được làm theo mẫu mà tiểu thư mang đến. Làm sao có thể nói rằng không như ý muốn của tiểu thư thì tiểu thư không cần nữa? Tiểu thư xem, những thú nhồi bông này đều được làm bằng vật liệu cao cấp, chỉ tính mình mua vật liệu thôi tôi đã phải bỏ ra mấy lượng bạc rồi, còn có tiền nhân công cũng là tôi tự móc tiền túi ra trả trước, tiểu thư không cần nữa thì tôi lỗ vốn mất..."

Lý tiểu thư khinh thường liếc nhìn con thú nhồi bông trong tay người phụ nữ, quay người bỏ đi.

Hách Tri Nhiễm nhìn kỹ con thú nhồi bông trên tay người phụ nữ.

Nếu nói về chất liệu, trông cũng khá đắt tiền, trông gần giống với chất liệu quần áo của vị Lý tiểu thư kia.

Thế này thì...

Chẳng trách vị Lý tiểu thư kia không mua, đích thực là có chút khó nói.

Cái thì hình vuông cái thì hình tròn cái thì hình dẹt, nàng nhìn rất lâu mà không thể đoán được chúng là thứ gì. Hách Tri Nhiễm đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Kiếp trước nàng có một người chị em tốt, bình thường thích làm đồ thủ công giống những đồ vật như thú nhồi bông các loại.