Vừa nãy bà ấy nhìn thấy bao nhiêu là khách hàng đều do Lý tiểu thư dẫn tới, thì đã suy nghĩ vấn đề này.
Những khách này đều là tiểu thư nhà giàu, Lý tiểu thư nỡ bỏ ra hai mươi lượng mua một con búp bê, tin rằng đám người này cũng có thể.
Huống chi, hiện tại con búp bê này là hàng độc quyền chỉ có ở chỗ bà ấy, búp bê lại còn đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.
Cho dù không bán được với giá hai mươi lượng, mười lượng chắc không phải vấn đề.
Ai ngờ Lý tiểu thư vừa mở miệng đã phá vỡ kế hoạch của bà ấy.
"Lý tiểu thư, không thể nói như vậy được, lúc ngươi bỏ ra hai mươi lượng để mua búp bê, nếu như ta bán cho người khác hai lượng, thế chẳng phải khiến người ấm ức sao?"
Căn bản Lý tiểu thư không nghe bà ta qua loa.
"Ta không cảm thấy ấm ức, hai lượng là một cái giá hợp lí."
Tiếp đó, mấy vị tiểu thư bên cạnh nàng ta cũng phụ họa theo.
"Chưởng quầy, nếu không phải con búp bê này đặc biệt thì hai lượng cũng không đáng đâu, nếu ngươi không bán với giá đó thì bọn ta không mua nữa."
Mấy người đi theo hóng chuyện nghe thấy vậy cũng bắt đầu gây ồn.
"Đúng đó, hai lượng một con đã rất đắt rồi."
Chưởng quầy bỗng thấy nhức đầu, theo bản năng bà ấy nhìn Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm chỉ cười cười, tỏ ý bản thân sẽ không tham gia vào việc này.
Khách hàng cũng không ngốc, Lý tiểu thư nói cũng có lý, hôm qua nàng ta đồng ý bỏ ra hai mươi lượng mua một con búp bê thỏ tai dài, một mặt bởi vì lần đầu tiên nàng ta thấy con búp bê này, có thể là nàng ta sợ sau này không thể gặp được nữa.
Quan trọng nhất cũng là người ta không thiếu tiền.
Tuy nói những khách hàng hôm nay đi cùng Lý tiểu thư nhìn có vẻ đều là tiểu thư nhà giàu, nhưng hai mươi lượng ở thời đại này không phải con số nhỏ.
Người thực sự có thể bỏ ra hai mươi lượng để mua một con búp bê e là không nhiều.
Nàng không ngờ rằng chưởng quầy lại tham lam đến vậy, kiếm được một nửa và mà còn không đồng ý.
Cũng may nàng không ở lại nơi này lâu dài, bằng không nàng nhất định sẽ suy nghĩ đến việc đổi một đối tác làm ăn khác.
Chưởng quầy thấy Hách Tri Nhiễm không nói giúp bà ấy, cũng nhận ra rằng bản thân muốn bán con búp bê này với giá cao là điều không thể.
Thế là, bà ta ngượng ngùng cười cười.
"Các vị tiểu thư, con búp bê này ta tốn rất nhiều giá, các ngươi xem thế này có được không, năm lượng, năm lượng bạc một con."
"Hai lượng có bán không, không bán thì bọn ta đi."
Lý tiểu thư nói xong chuẩn bị đưa người rời khỏi.
Chưởng quầy sốt ruột rồi, vội tiến lên ngăn lại.
"Ba lượng, ba lượng không thể ít hơn nữa."
Lý tiểu thư dừng bước, nàng ta và các tiểu thư khác đưa mắt nhìn nhau rồi mới quay người lại.
"Được, vậy thì ba lượng, không thể tăng giá nữa."
"Không tăng giá, không tăng giá." Chưởng quầy nói xong rồi dẫn người đến quầy hàng lựa búp bê.
Hách Tri Nhiễm lại nhìn xem một lúc, nàng cảm thấy chẳng có gì thú vị bèn kéo Mặc Cửu Diệp rời khỏi. Vừa bước vào đường nhỏ về doanh trại, thì đụng phải Mặc Sơ Hàn có chút nóng vội ở phía trước.
Mặc Sơ Hàn bước nhanh lên trước.
"Cửu đệ, cửu đệ muội, cuối cùng hai người cũng về rồi."
Mặc Cửu Diệp cau mày: "Bát ca, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Vừa nãy bỗng nhiên lục tẩu ngất xỉu, nương nói người tẩu ấy nóng đến dọa người."
Mặc Cửu Diệp nghe vậy, hắn đưa hết đồ ăn trong tay cho Mặc Sơ Hàn rồi kéo Hách Tri Nhiễm chạy về phía doanh trại.
Về đến doanh trại, Hách Tri Nhiễm nhìn thấy có một lều trại phía trước có đông người vây xem.