Mặc Cửu Diệp thậm chí còn không nhận ra rằng mong muốn trả thù của hắn ngày càng trở nên không kiểm soát được.
Hách Tri Nhiễm biết đản bì trân quý, mà Mặc Cửu Diệp lại biết nơi cất giữ dược liệu. Mục tiêu của nàng giờ là ở phía nam Nam Tân Cương.
Tẩu tẩu bị đầu độc, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng nên hiện tại chưa cần giải độc gấp.
Sau khi định cư ở Tây Bắc, để tìm kiếm tung tích của đại ca và nhị ca, bọn họ nhất định phải đi Nam Tân Cương đi một chuyến, nhân cơ hội ấy tìm kiếm đản bì.
Không thể không nói, hai người cùng lúc có chung suy nghĩ, Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ như nàng vậy.
Vì thế tạm thời gác lại việc tìm kiếm đản bì, đợi sau khi đến Nam Tân Cương sẽ tìm giải pháp mới.
Đương nhiên, Hách Tri Nhiễm cũng sẽ thường xuyên chú ý đến đề xuất trên ứng dụng Taobao, nếu loại huyết thanh đặc biệt đó được sử dụng rộng rãi thì có khả năng Taobao sẽ có liên kết dẫn đến nơi bán.
Tóm lại, Hách Tri Nhiễm sẽ ghi nhớ hai manh mối tìm thuốc giải này.
Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, hai người nán lại quá lâu ở trong không gian cũng không tốt lắm. Hách Tri Nhiễm liền cùng Mặc Cửu Diệp rời đi.
Nàng đi tìm Lục tẩu.
Lục tẩu sau khi uống thuốc thì toát mồ hôi nhưng theo tình hình trước mắt có lẽ không có trở ngại.
Nàng ấy nghe nói hôm qua kiếm được tiền nhờ chế tác thú bông thì cảm thấy dễ chịu và muốn tiếp tục công việc ấy.
Nhưng suy nghĩ của nàng ấy đã bị Hách Tri Nhiễm ngăn lại. Muốn kiếm tiền là điều dễ hiểu, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất. Lục tẩu nghe nói vậy chỉ đành tiếp tục nằm trong lều trại nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua trong vô thức.
Vẫn chưa có thông báo thả người nhưng các chiến sĩ đến đây tìm người càng lúc càng đông.
Các sĩ quan và binh lính được trang bị vũ khí có thể được nhìn thấy ở bất cứ đâu trên những con đường và ngõ hẻm trong thành phố. Gặp ai họ cũng hỏi về tung tích nơi Hằng Vương điện hạ rơi xuống.
Sự việc này đã khiến cho người dân không dám ra khỏi nhà nửa bước, trừ khi có việc quan trọng cần làm gấp. Việc kinh doanh của những cửa hiệu dọc hai bên đường cũng vì thế mà tụt dốc không phanh.
Tuy nhiên, tình trạng này không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của phòng thêu.
Chẳng những không có ảnh hưởng gì mà khách tới phòng thêu cũng ngày một nhiều thêm.
Nguyên nhân là vì sức hút của búp bê thỏ tai dài.
Ba ngày sau, khi Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mang theo 131 con búp bê đến cửa, họ thấy phòng thêu đã chật kín người.
Mọi người hối thúc chưởng quầy, hỏi xem khi nào búp bê thỏ tai dài mới có.
Chưởng quầy không thể đào đâu ra thú bông, lại không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn nên ra sức trấn an khách hàng.
Chưởng quầy nói khô cả họng, vừa ngồi xuống định uống chút nước thì ngẩng lên đã thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp xách theo bao lớn đi vào.
Chưởng quầy vui như mở cờ trong bụng, vội vàng chạy ra chào đón.
"Tiểu cô nương, cuối cùng cô cũng tới rồi. Hôm nay mà cô không tới, có khi cửa tiệm nhỏ này của ta sẽ bị đánh sập mất."
Hách Tri Nhiễm không có ấn tượng tốt với chủ tiệm nên không nói gì mà đưa ngay bao hàng cho đối phương. Đợi sau khi đối phương kiểm tra hàng xong, nàng cầm bạc cùng Mặc Cửu Diệp rời đi. Vừa bước ra khỏi cửa phòng thêu, đã nhìn thấy Đường Minh Duệ đang đứng ở phía đoạn đường đối diện.
Vì có lệnh phong tỏa nên Đường Minh Duệ chưa thể rời khỏi đây.
Đồng thời, hắn ta cũng phát hiện những người tìm chuyện gây sự của Diêm Bang mấy ngày nay bỗng dưng biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất, thế nên mới muốn ra ngoài dạo quanh để hít thở không khí trong lành.