Hách Tri Nhiễm cười và nói: "Thế này không tốt sao, đúng là đáp ứng mong muốn của Đường huynh, có thể làm cho khách hàng thèm thuồng."
Bị Hách Tri Nhiễm phát hiện ra ý định ban đầu, Đường Minh Duệ ngượng ngùng gãi đầu nói: "Haha... Những suy nghĩ nhỏ của ta thật sự không thể qua mặt Mặc tẩu."
Sau khi nói chuyện phiếm vài vâu, Đường Minh Duệ lúc này mới vào thẳng vấn đề.
"Mặc đại ca, lần này Mặc đại tẩu không có mang theo rối sao?"
Hách Tri Nhiễm buông tay, thừa nhận.
"Ta không nắm rõ nhu cầu mua rối của Đường công tử, nên mới không đem theo.
Ta có thuê tạm một cái sân nhỏ ở bến tàu gần đây, nơi đó thuận tiện cất rối, Đường công tử có thể tới xem bất cứ lúc nào."
"Tốt quá, vậy lát nữa tiểu đệ sẽ theo Mặc đại ca và Mặc đại tẩu tới xem rối."
Đường Minh Duệ vội vội vàng vàng, cũng không còn thời gian thưởng trà nữa.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không muốn lãng phí thời gian ngồi đây nói chuyện phiếm, liền thu xếp dẫn đường cho Đường Minh Duệ.
Đường Minh Duệ đến kho chứa hàng, cảm thấy việc vận chuyển rối có vẻ thuận tiện nên hôm nay lấy trước năm mươi con.
Lần này doanh số bán ra cao hơn, Hách Tri Nhiễm cũng tăng lương cho nhóm gia nhân khoảng một tới hai đồng.
Lương bổng của nhóm nữ gia nhân tăng lên nhưng nguyên liệu làm rối thì đã sớm cạn kiệt.
Hách Tri Nhiễm cũng tính toán một hồi, kiếm đủ tiền là được rồi, không nên rước lấy phiền toái.
Đường Minh Duệ đúng là rất giỏi việc buôn bán, trong vòng bảy ngày đã đem rối bán sạch không còn một con. Tạ gia cùng Phương gia lại được dịp chia nhau năm mươi lạng bạc.
Hiện tại hai nhà đã kiếm được hàng chục lượng bạc từ việc bán rối.
Chỉ cần thu xếp hợp lý, sau khi bọn họ đến Tây Bắc, có thể an tâm mua nhà, không phải lo cơm áo về sau.
Vì vậy, lòng biết ơn của hai nhà lại càng mãnh liệt hơn...
Vốn tưởng rằng bọn họ có thể ở lại đây một thời gian, thậm chí còn chuẩn bị đón năm mới.
Ai ngờ kế hoạch lại thay đổi.
Quân đội triều đình được phái tới để tìm kiếm Nam Hằng.
Người chỉ huy là Kim lão tướng quân từng là thân tín của Mặc lão gia khi còn ở biên cương.
Vốn dĩ thời điểm Mặc gia bị tịch thu tài sản và lưu đày, ông ta chỉ muốn đi theo tiễn bọn họ.
Ai ngờ Thuận Vũ Đế đã dự liệu chuyện này từ lâu, những người liên quan tới Mặc gia đều bị giữ lại trong cung. Chờ tới khi Mặc gia đã rời khỏi thành, lúc đó hắn mới thả người.
Kim lão tướng quân cũng nhát gan, sợ rằng sẽ vì Mặc gia mà đắc tội với Hoàng Đế, nên đã không làm gì cả.
Bởi vậy ông ta đều áy náy không thôi.
Ông ta sở dĩ cầu xin được tới đây tìm người, cũng là vì muốn đuổi theo Mặc gia đang bị lưu đày, âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Ai ngờ, dù đuổi theo tới tận đây, ông ta vẫn chậm một bước.
Đúng vào lúc Kim lão tướng quân nghĩ rằng ông ta đã mất dấu Mặc gia, chỉ có thể tìm người điều tra như thường lệ, lại thấy phía trước xuất hiện bóng người quen thuộc.
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nghiễm ra ngoài mua đồ, sau khi nghe được tiếng quan binh phía sau, liền nấp vào lề đường, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân.
Nào ngờ, hắn vẫn bị Kim lão tướng quân liếc mắt một cái phát hiện ra.
"Ngươi là con trai của Mặc lão gia sao?"
Mặc Cửu Diệp dừng bước quay đầu.
"Kim lão tướng quân."
Kim lão tướng quân vội vàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ Mặc Cửu Diệp.
Ông ta cẩn thận đánh giá Mặc Cửu Diệp, sau đó vỗ mạnh vào vai hắn.
"A, ngươi vẫn còn sống, ta quả thật đoán không sai."