Bức thư cũng không cần giao cho nhân vật to lớn nào hết, chỉ cần tùy ý giao cho người của nương của tẩu tẩu thôi thì cũng đủ để cho Thôi huyện thừa một bài học rồi.
Bát tẩu thấy có người nói ra tiếng lòng nàng thì nhanh chóng tiến lên phía trước bênh vực: "Đúng vậy, ngươi đường đường là quan phụ mẫu lại đang đứng ở đây công khai đòi hối lộ ư. Chờ Mặc gia ta thu xếp ổn thỏa, ta nhất định sẽ viết thư gửi lên cho thân nhân ở kinh thành để vạch trần tội ác ngươi làm."
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp khi ấy cũng vô cùng tức giận. Nếu không phải Mặc Sơ Hàn lên tiếng trước thì bọn họ cũng định chỉnh đốn tên cẩu Huyện thừa này một phen.
Phương gia và Tạ gia thấy Mặc gia đã tỏ ra thái độ liền rối rít tiến lên mấy bước để thể hiện lập trường.
"Không sai, Phương gia ta tuy là sa cơ lỡ vận nhưng vẫn có người quen ở kinh thành, muốn trừng trị tội của tên Huyện thừa nhỏ bé nhà ngươi cũng không thành vấn đề”
"Tạ gia ở kinh thành cũng không phải là không có quan hệ..."
Thôi huyện thừa bị bọn họ chọc giận đến nỗi mặt cũng tái xanh.
Ông ta làm Huyện thừa lâu như thế nên tự cho rằng mình có thể gây khó dễ cho mấy tên phạm nhân bị lưu đày này.
Ai ngờ đâu hôm nay lại gặp phải người có gốc gác.
Ông ta giận đến mất lý trí mà đập bàn.
"Các ngươi thật là to gan, một đám phạm nhân bị triều đình lưu đày lại ở trước mặt bổn quan diễu võ dương oai. Bổn quan thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi."
Nói xong, ông ta định hạ lệnh cho người bắt nhốt toàn bộ bọn họ lại, cẩn thận chỉnh đốn một phen, để cho bọn họ biết ai mới là thượng giới ở chỗ này.
Ngay vào lúc Thôi huyện thừa vừa muốn ra tay thì quan sai bên cạnh liền vội vàng chạy đến rủ rỉ vào tai ông ta mấy câu.
Không biết quan sai nói gì nhưng sắc mặt Thôi huyện thừa tuy rằng vẫn khó coi, nhưng cũng không còn kích động như ban nãy nữa.
Bành Vượng ngồi ở một bên nhìn thấy được tất cả mọi chuyện, trong lòng thấy gấp gáp vô cùng.
Nhìn thấy Thôi huyện thừa ngồi xuống, hắn ta nhanh chóng đứng ra giảng hòa.
"Thôi huyện thừa bớt giận, mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Trong lúc nói chuyện, hắn ta còn liên tục nháy mắt với Mặc Cửu Diệp, mong rằng hắn có thể ra mặt nói chuyện dễ nghe một chút để sắp xếp cho ổn thỏa.
Mặc Cửu Diệp không phải không nhìn thấy ý của Bành Vượng.
Nhưng đối diện với một tên huyện thừa như vậy, hắn thật sự không muốn phải thỏa hiệp.
"Mời Thôi huyện thừa giải quyết việc chung."
Đây là lần đầu tiên Thôi huyện thừa gặp phải phạm nhân bị lưu đày lại coi thường ông ta đến vậy.
Nếu không phải thuộc hạ vừa mới nhắc nhở, ông ta lo chuyện của mình thật sự sẽ bị những người này tố giác thì ông ta nhất định sẽ chỉnh đốn đám người này tới nơi tới chốn.
Nếu như những người này không làm ông ta thoải mái thì đừng hòng có ai nghĩ tới chuyện sẽ vượt qua dễ dàng.
Ông ta mượn lời của Bành Vượng bước xuống bậc thang.
"Bành đại nhân cũng xin tha tội thay các ngươi thì bổn quan cũng không thể không niệm tình, người đâu..."
Hai tên quan sai lập tức chắp tay tiến về trước: "Dạ có."
Thôi huyện thừa tiếp tục phân phó: "Phân phó Mặc gia đến thôn Tây Lĩnh, chắc hẳn người dân ở thôn đó nhất định sẽ rất hoan nghênh các ngươi." Người ở hiện trường đều có thể nghe ra giọng của Thôi huyện thừa có ý cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.
Không cần suy nghĩ cũng biết thôn Tây Lĩnh không phải là nơi tốt đẹp gì. Thôi huyện thừa chính là cố ý gây khó dễ cho Mặc gia.
Nhưng đối với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mà nói thì đến nơi nào cũng không thành vấn đề.