Thôi huyện thừa bị chính lời nói của Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu làm cho chột dạ.
Lại bị hành động này của Mặc Cửu Diệp làm cho chấn động, trên trán đột nhiên toát ra mồ hôi.
Còn những tên thủ hạ kia, một đám cũng bị dọa giống như rùa đen rút đầu.
Hắn tin rằng, trước mắt bây giờ nếu hắn dám nói không, khẳng định muốn quải thải.
“Làm......hiện giờ bản quan sẽ giải quyết liền cho các ngươi......"
Dù sao những người này về sau đều phải sống ở doãn thành, có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn họ, tuyệt đối không thể làm chính mình bị thiệt thòi.
Thôi huyện thừa nói xong, liền nhanh nhẹn từ phía dưới bàn lấy ra một xấp giấy hộ tịch trống, trước mắt bọn họ, hắn viết hết hộ tịch của bọn họ vào toàn bộ rồi đóng dấu đại ấn.
Đề phòng cẩu huyện thừa sẽ âm thầm xử thủ đoạn, sau khi xử lý toàn bộ hộ tịch một cách thoả đáng, Phương Truyền Châu cùng Tạ Thiên Hải lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, sau khi thấy không có vấn đề gì, mới gật đầu với hai huynh đệ nhà họ Mặc.
Mấy người mang theo hộ tịch bước nhanh ra khỏi đây, Mặc Sơ Hàn còn quay đầu hung hăng trừng mắt một cái thôi huyện thừa.
Thôi huyện thừa lại lần nữa bị doạ sợ hãi, toát mồ hôi lạnh...
Vừa bị huynh đệ Mặc gia làm kinh sợ, bọn quan sai đưa bọn họ đi đến thôn Tây Lĩnh cũng không dám diễu võ dương oai giống như lần trước, một đám giống như chim cút, chỉ phụ trách dẫn đường.
Mới vừa ra khỏi nha môn không lâu, Hách Tri Nhiễm liền nhìn thấy Đường Minh Duệ đứng ở ven đường vẫy tay về phía nàng.
Hách Tri Nhiễm cố ý lớn tiếng nói chuyện cùng Mặc Cửu Diệp: "Phu quân, thôn Tây Lĩnh còn cách nơi này bao xa a?"
Mặc Cửu Diệp khóe mắt sáng ngời, hắn cũng thấy Đường Minh Duệ, biết Hách Tri nhiễm hỏi như vậy là tính toán nói cho người kia biết nơi họ ở.
Vì thế, hắn cố ý tăng âm lượng nói:
"Nghe nói thôn Tây Lĩnh ở phía tây Doãn Thành, ta cũng không biết rõ ràng cụ thể cách bao xa."
Đường Minh Duệ nhìn hai người gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình đã biết bọn họ đi đâu, liền cúi đầu dường như không có việc gì rồi rời đi.
Thôn Tây Lĩnh nằm ở phía Tây Bắc Doãn Thành, gần biên giới của triều Đại Thuận nhất.
Đúng như tên gọi, nơi đó trùng sơn trùng điệp không ngừng, liên miên không ngừng, những ngọn núi trở thành ranh giới giữa Đại Thuận và người Man Di.
Bởi vì nơi này sơn thế hiểm yếu, người Man Di lại không dễ dàng khi đến đây, vì vậy, tân triều Đại Thuận không có xây tường thành ở đó.
Nhưng mà, nơi này cứ sơn thế hiểm yếu, như cũ vẫn không thể ngăn chặn được bước chân của lũ người Man Di.
Suy cho cùng, gian nan lướt qua một ngọn núi dễ dàng hơn công thành.
Đương nhiên, người Man Di cũng không thường xuyên quấy rầy, chỉ là bọn họ khi gặp được năm mất mùa hoặc là mùa đông cạn lương thực, mới lựa chọn mạo hiểm đến.
Dù vậy, nhưng cũng làm bá tánh khổ không nói nổi.
Bởi vì bọn họ cũng không biết người Man Di khi nào sẽ đến, thường xuyên quá lo lắng đề phòng nhật tử.
Quan sai dẫn mọi người đi bộ khoảng hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn Tây Lĩnh.
Từ xa nhìn lại, thôn Tây Lĩnh được bao bọc bởi những dãy núi. Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, tuy Doãn Thành tuyết vẫn còn chưa rơi nhưng trên núi cao cũng đã bị tuyết trắng bao phủ.
Còn chưa tiến vào thôn trang, liền có thể nhìn thấy liên miên không ngừng cày ruộng.
Có thể thấy được thôn Tây Lĩnh có rất nhiều đất canh tác.
Những ngôi nhà ở thôn Tây Lĩnh được xây dựng ở ba nơi, nếu không phải biết trước nhưng ngôi nhà này đều thuộc về thôn Tây Lĩnh, người ta dễ lầm tưởng có tận ba thôn làng.