Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 394



Trước mắt Mặc Sơ Hàn đã rời đi được khoảng năm phút, chỉ còn dư lại mười phút, nàng tính kiểm tra nhanh cho Mặc Trọng Viễn.

Nghĩ đến đây, nàng kéo Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn cùng tiến vào không gian.

Nàng đẩy nhanh tốc độ sử dụng dụng cụ kiểm tra hai bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể Mặc Trọng Viễn là phần đầu và trái tim.

Vì phòng ngừa bị sau đó sẽ tới rồi Mặc gia người phát hiện manh mối, kiểm tra qua đi, nàng liền mang theo hai người rời đi không gian.

Sau khi đặt người nằm ở trên giường một lần nữa, Mặc Cửu Diệp mới khẩn trương dò hỏi.

"Nhiễm Nhiễm, cơ thể của Ngũ ca như thế nào?"

"Ngoại trừ phần đầu có chút vấn đề ra, Ngũ ca không sao đâu."

Mặc Cửu Diệp có chút không rõ nguyên do.

"Phần đầu của Ngũ ca bị làm sao vậy?"

"Đầu của huynh ấy có một cục m.á.u bầm nhỏ, chắc hẳn là do ngoại lực gây ra."

Mặc Cửu Diệp truy hỏi: "Cục m.á.u bầm này có gây tổn thương nào cho Ngũ ca hay không?"

Hách Tri Nhiễm lắc đầu đáp: "Trước mắt Ngũ ca còn chưa có tỉnh lại, ta còn chưa thể xác định được cụ thể có tổn thương gì hay không, phổ biến nhất có thể sẽ dẫn tới bị mù tạm thời hoặc cũng có thể là ảnh hưởng tới thính lực.

Cũng có thể là bị liệt nửa người, thậm chí là mất trí nhớ..."

Mặc Cửu Diệp nghe vậy, lông mày lập tức nhăn lại.

"Nếu Ngũ ca thật sự sẽ xuất hiện những vấn đề này, vậy thì có thể chữa trị khỏi hay không?” "Chuyện này cũng không thể đảm bảo được, còn phải xem tình hình cụ thể như thế nào đã."

Trong phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Hách Tri Nhiễm đang nghĩ tới rốt cuộc là cục m.á.u bầm ở trong đầu của Mặc Trọng Viễn sẽ gây ra ảnh hưởng gì.

Trước mắt, nàng chỉ có thể loại bỏ khả năng liệt nửa người cho hắn ta. Lúc vừa mới phát hiện Mặc Trọng Viễn, cả người hắn ta đang ở trạng thái đứng thẳng. Hơn nữa, lực đạo ở hai chân trông có vẻ đều đều, nên khả năng này có thể loại trừ.

Còn những khả năng còn lại, phải chờ đến khi Mặc Trọng Viễn tỉnh lại mới có thể công bố được.

Còn Mặc Cửu Diệp là đang có chút lo lắng. Tính tình của Ngũ ca rất mạnh mẽ. Sau khi hắn ta tỉnh lại, biết được bản thân có khuyết tật, tất nhiên là hắn ta sẽ rất đau khổ.

Trong lúc từng người trong cả hai đang suy tư, từ bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, kèm theo cả tiếng nức nở của nữ nhân nữa.

Hách Tri Nhiễm vội vàng cất đèn pin vào trong không gian.

Mặc lão phu nhân người chưa tới mà tiếng đã tới trước.

"Sơ Hàn, Ngũ ca của con thật sự ở đây sao?"

"Nương, Ngũ ca ở đây, người lập tức có thể nhìn thấy huynh ấy ngay thôi."

Rất nhanh, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, người đầu tiên lao vào trong phòng chính là Ngũ tẩu.

Nàng ấy bước nhanh chạy đến trước mặt Hách Tri Nhiễm và giữ chặt lấy cánh tay của nàng.

"Cửu đệ muội, Ngũ ca của muội đang ở đâu?"

Hách Tri Nhiễm nương theo ánh sáng từ cây đuốc ở trong tay của Mặc Sơ Hàn đưa Ngũ tẩu tới trước giường.

"Ngũ tẩu, tẩu đừng kích động, trước mắt Ngũ ca vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê, tẩu ở đây xem huynh ấy trước đi."

Giờ phút này, Ngũ tẩu nào còn có thể nghe lọt tai câu dặn dò của Hách Tri Nhiễm đâu chứ?

Nàng ấy bổ nhào lên người Mặc Trọng Viễn rồi gào khóc.

"Phu quân, chàng thật sự còn sống, thật tốt quá, chàng không chết... Hu hu hu..."

Ngũ tẩu điên cuồng lay người Mặc Trọng Viễn, hận không thể lập tức lay cho người đang nằm tỉnh lại.

Mặc lão phu nhân cũng được Mặc Hàm Nguyệt và Mặc Sơ Hàn một trái một phải đỡ đi tới trước giường.