Lúc này thuốc giải để ở trong không gian, hai người cũng không vội vào thành.
Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp quyết định, vào thôn tìm phòng ở trước, rồi sau đó lại vào thành.
Quyết định xong, hai người định đi theo Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải vào thôn.
Ai ngờ, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vừa chuẩn bị rời đi, dưới chân đã bị một cục thịt mềm mụp giữ lại.
Hách Tri Nhiễm sủng nịch xoay người bế Cơm Nắm lên, ôn nhu nói: "Cơm Nắm, ta có chuyện cần làm, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta."
Cơm Nắm chớp đôi mắt to đen thui chăm chú nhìn chằm chằm nàng, nhưng vẫn không chịu buông ra.
Mặc Hàm Nguyệt thấy thế, thử vươn tay về phía Cơm Nắm: "Cơm Nắm ngoan nào, cho ta ôm một cái được không?”
Cơm Nắm nhìn nhìn Hách Tri Nhiễm, lại nhìn nhìn Mặc Hàm Nguyệt, có vẻ đã nhận ra chủ nhân có việc bận, tâm không cam tình không nguyện bò vào lòng Mặc Hàm Nguyệt.
Thu xếp cho Cơm Nắm xong, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm mới gọi Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cùng vào thôn.
Nơi cư trú của ba gia tộc trong thôn Tây Lĩnh đều rất tập trung, Triệu gia cùng Chu gia xây nhà ở hai bên đường trong thôn.
Thôi gia chiếm diện tích khá lớn, ở chính giữa thôn, như vậy, một loạt nhà ở của ba gia tộc liền hình thành một hình tam giác.
Trải qua chuyện hôm qua, nếu không cần thiết, bọn họ không định có bất kỳ tiếp xúc nào với Thôi gia, bởi vậy, mục tiêu thuê nhà là Triệu gia và Chu gia.
Mấy người đi đến điểm ranh giới giữa Triệu gia và Chu gia, nhìn trái nhìn phải. Tạ Thiên Hải hỏi: "Chất tức, cháu xem chúng ta đi bên nào trước?"
Hách Tri Nhiễm không vội trả lời, mà muốn tìm hiểu tình huống của Triệu gia cùng Chu gia một chút.
Trùng hợp lúc này, một phụ nhân ôm một đứa bé đi ra từ bên Triệu gia.
Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đi lên nghênh đón, lễ phép chào hỏi cùng phụ nhân.
"Xin chào vị đại tẩu này, ta là người hôm qua bị quan phủ phân tới đây."
Phụ nhân khẩn trương nhìn nhìn Hách Tri Nhiễm, quay đầu bước đi.
Sáng sớm tỉnh mơ, vất vả lắm mới gặp được một người có thể hỏi thăm tin tức, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn buông tha.
Vì thế, nàng nhanh chân đuổi theo.
"Đại tẩu, ta không phải người xấu, ta chỉ muốn nghe ngóng vài chuyện với tẩu."
Phụ nhân tiếp tục đi về phía Chu gia, không hề có dấu hiệu dừng bước.
"Ngươi muốn hỏi thăm chuyện gì thì đi tìm lí chính, ta không biết gì hết."
Từ trong miệng phụ nhân có thể nghe ra, nàng ta rất e sợ Thôi lí chính.
Nhưng mà, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn cứ vậy từ bỏ.
Nàng dùng cổ tay áo che lấp, lấy ra một xâu tiền nhỏ từ không gian, sau khi đuổi theo bước chân của phụ nhân, nhét đồng tiền vào tay nàng ta.
"Đại tẩu đừng lo lắng, ta chỉ muốn hỏi một chuyện mà thôi."
Phụ nhân cảm nhận được đồng tiền nặng trịch trong tay, lập tức dừng bước.
Biểu tình của nàng ta có chút rối rắm, vừa không thể chống cự lực hấp dẫn đồng tiền, lại lo bị người phát hiện nàng ta có qua lại với những người này.
Đúng lúc này, đứa bé trong lòng nàng ta khóc lên.
Lúc này Hách Tri Nhiễm mới chú ý tới, sắc mặt đứa bé đỏ bừng, mà còn chảy nước mũi.
Đứa bé này hẳn là bị nhiễm phong hàn. "Đại tẩu, đứa nhỏ bị nhiễm phong hàn, vừa lúc ta biết chút y thuật, trong tay còn có dược liệu, có thể giúp tẩu khám một chút."
Kỳ thật, Hách Tri Nhiễm không biết, phụ nhân này chính là vì đứa nhỏ bị ốm mà lại không có tiền trị bệnh, mới đi ra từ Triệu gia, tính toán về nhà mẹ đẻ bên Chu gia để tìm cách xoay sở.
Vừa mới Hách Tri Nhiễm cho một xâu đồng tiền, thật sự khiến nàng ta rất tâm động.