Trầm mặc trong chớp mắt, hắn ta mới ôm quyền đáp lễ Mặc Hàm Nguyệt.
"Tại hạ chỉ tiện tay mà thôi, Mặc cô nương không cần khách khí."
Trừ phụ thân và huynh trưởng nhà mình, đây là lần đầu tiên Mặc Hàm Nguyệt tiếp xúc với nam nhân khác ở khoảng cách gần như vậy. Thấy hắn ta đường đường Huyện lệnh đại nhân lại không hề kiêu căng đáp lễ lại mình, nàng ấy hơi ngượng ngùng cúi đầu chạy đi tìm Hách Tri Nhiễm.
Hôm nay nàng ấy ở cùng Cơm Nắm cả ngày, vừa rồi trông thấy Cơm Nắm bỏ chạy, khiến nàng ấy hoảng sợ.
Trông thấy điệu bộ Cơm Nắm nằm yên trong n.g.ự.c Cửu tẩu, Mặc Hàm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Cửu Diệp cũng vội quay lại, gọi Mạnh Hoài Ninh tiếp tục đi về phía chân núi.
Lúc này đã gần tối, bởi vì không thể thuận lợi thuê một cái sân ở trong thôn, cho nên mọi người đã dựng một bếp lò đơn sơ ở bên ngoài, các nữ quyến cũng vội vàng chuẩn bị cơm tối.
Mạnh Hoài Ninh vừa đi tới dưới chân núi, nhất thời bị căn nhà cũ nát ở đó làm cho choáng váng.
Đồng thời, hắn ta cũng càng thấy căm giận Thôi huyện thừa lạm dụng quyền lực trả thù riêng.
"Mặc đại ca, phòng ốc như vậy làm sao ở được, không bằng huynh đưa Mặc gia theo ta trở về huyện nha nghỉ tạm một đêm, ngày mai ta sẽ thu xếp chỗ ở khác phù hợp hơn cho."
Hắn ta đã đáp ứng Mặc Cửu Diệp, để cho bọn họ tiếp tục ở thôn Tây Lĩnh, mặc dù có bị Thôi gia sỉ nhục, nhưng hắn ta tin rằng sau khi hắn ta tự mình ra mặt, mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Nhưng hắn ta không ngờ ràng, thôn Tây Lĩnh bố trí cho bọn họ loại nhà như thế này.
Xiêu vẹo thì đã đành, nhưng cái nhà này đã sụp đổ hơn phân nửa rồi...
Ý của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã quyết, không muốn thay đổi.
"Ta cảm thấy nơi này không tệ, đầu mùa xuân năm sau mua lại nơi này, tu sửa thật tốt, đến lúc đó Mạnh đệ tới sẽ không còn thấy cảnh tượng như vậy nữa."
Mạnh Hoài Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta nhìn ra, Mặc đại ca kiên quyết muốn ở lại chỗ này, vì vậy hắn ta cũng không tiện khuyên nhủ nhiều.
Mặc Cửu Diệp chính thức giới thiệu Mạnh Hoài Ninh cho người nhà biết, tóm tắt sơ lược một vài tình tiết lúc bọn họ quen biết nhau.
Người Mặc gia nghe nói Mạnh Hoài Ninh cố tình để bị an bài tới Doãn thành làm Huyện lệnh, ấn tượng đối với hắn ta càng tốt hơn.
Mạnh Hoài Ninh cũng vừa mới biết được tin tức Mặc Sơ Hàn và Mặc Trọng Viễn còn sống, hắn ta thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Mặc gia.
Cả nhà Mặc gia bị lưu đày đã đủ oan ức, hôm nay nhận được tin hai người họ còn sống, nhất định là trời cao chiếu cố.
Từ trước đến giờ Mạnh Hoài Ninh rất bội phục sự anh dũng của nam nhi Mặc gia, vì vậy hắn ta cư xử với Mặc Sơ Hàn và Mặc Trọng Viễn hết sức cung kính, gọi hai người là Ngũ ca và Bát ca theo Mặc Cửu Diệp.
Đồng thời, xưng hô đối với Mặc Cửu Diệp cũng đổi thành Cửu ca.
Hắn ta cẩn thận quét mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh một vòng, nếu không phải do những căn nhà cũ nát tồi tàn này làm chướng mắt thì nơi đây đúng là một vị trí tốt để định cư.
Để hiểu thêm về tình hình quanh đây, Mạnh Hoài Ninh gọi một quan sai tới.
"Tất cả những mảnh sân này thuộc về ai?"
Người tiến lên bẩm báo là Mã Tuấn Sơn, hắn ta hiểu biết tương đối về thế hệ này.
"Bẩm đại nhân, những sân này đều là nhà cũ của thôn dân thôn Tây Lĩnh, nghe nói là nơi ở của tổ tiên bọn họ. Bởi vì không biết lúc nào người Man Di sẽ đến quấy rầy, dân làng vì đảm bảo an toàn, thế hệ trước của mấy gia tộc liền quyết định chuyển nơi cư trú tới giữa thôn, dần dần, các căn nhà này cũng bỏ hoang.