Trước khi khóa cửa, Hách Tri Nhiễm đưa tất cả số gạch men, thủy tinh được mua với số lượng lớn kia, cùng với các loại lương thực, khoai tây, khoai lang đỏ, bắp tươi mà nàng đã sản xuất ở trong không gian, tất cả đều đưa đến đây.
Viêc kinh doanh búp bê thu được một khoản lợi nhuận nhỏ, cũng vì nhờ có Đường Minh Duệ gia nhập, Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này, lại mua sắm thêm một lượng lớn vải nhung.
Ngoài ra, nghĩ đến vấn đề về mùa, Hach Tri Nhiễm không thể lấy mấy loại trái cây tươi kia ra cho người khác thấy, nên đã gia công mấy loại trái cây đó thành đồ sấy khô rồi gửi tại đây.
Đồng thời, nàng đưa số đá quý mà Mặc Cửu Diệp ôm trong lòng, đưa tất cả số đá quý đó vào trong không gian.
Sau khi xử lý tốt, thấy không có thứ gì bị bỏ sót, Mặc Cửu Diệp mới khóa cửa kho hàng lại.
Henry biết mình phải rời đi nơi này, nên thử hỏi Hách Tri Nhiễm: "Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, ngày mai ta sẽ dậy sớm để chuẩn bị đi đến tòa thành tiếp theo, ngươi có thể tiếp tục làm phiên dịch giúp ta được không?”
Hách Tri Nhiễm lắc đầu: "Thật xin lỗi Henry, ta không thể đi cùng với ngươi được, ta còn có rất nhiều người nhà ở đây, bọn họ cần ta."
Tuy Henry đã biết đáp án, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Chỉ là, nếu không có ngươi, ta căn bản không có cách nào giao lưu với người ở nơi này."
Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được cảm giác bất lực này của Henry.
Nàng suy tư một lát, nói: "Ngươi chờ ta một chút."
Nói xong, nàng lập tức đi vào trong thùng xe.
Hách Tri Nhiễm đã mua một số giấy Tuyên Thành loại dày và bút mực ở trên Taobao.
Nàng cắt giấy Tuyên Thành thành ô vuông cỡ hai mươi centimet, suy nghĩ một chút rồi viết lên một số từ thường dùng hằng ngày trong tiếng Anh, rồi sau đó ghi chữ Hán ra.
Lúc Henry muốn nói cái gì, thì có thể đưa tấm card này ra cho người ta.
Henry có được mấy tấm card phiên dịch do Hách Tri Nhiễm chế tác, kích động đến suýt chút nữa đã rơi lệ.
"Hách Tri Nhiễm, vô cùng cảm ơn ngươi, có tấm card phiên dịch này của ngươi, ta cũng không cần phải lo lắng về cách nói chuyện với người Đại Thuận."
Hách Tri Nhiễm khiêm tốn nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Henry không biết phải cảm kích Hách Tri Nhiễm như thế nào, vốn dĩ muốn lấy chút bạc để báo đáp nàng.
Nhưng hắn ta nhìn ra, người ta vốn không hề thiếu mấy món này.
Hắn ta thấy Hách Tri Nhiễm không mua những loại vải dệt xinh đẹp kia, lập tức nói với mấy người bạn đưa một ít đến cho nàng.
Hách Tri Nhiễm cũng không khách khí, đem vải dệt để vào trong xe.
"Henry, rất vui được quen biết ngươi, bây giờ bọn ta phải đi về, nhà của ta ở thôn Tây Lĩnh, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
"Được, nếu ta có hơi hội đến đây một lần nữa, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi."
Henry theo thói quen định tiến lên ôm Hách Tri Nhiễm một cái, lại bị ánh mắt không thiện lành của Mặc Cửu Diệp ngăn lại.
Chuyện này cũng khiến cho hắn ta hiểu rõ được một chuyện, người Đại Thuận không thích ôm...
Trời không còn sớm, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cưỡi xe la chạy về thôn Tây Lĩnh.
Dọc đường đi, Hách Tri Nhiễm không hề nhàn rỗi. Vất vả lắm mới gặp được người nước ngoài chân chính, cơ hội như vậy sao nàng có thể bỏ lỡ?
Ý thức của nàng tiến vào không gian, lại chế biến một ít trái cây khô, tất cả được gói kỹ bằng giấy dầu.
Khoai tây trồng trong không gian. Khoai lang và bắp non, mỗi loại một bao bố.
Còn có một ít rau dưa dễ bảo quản, ví dụ như cà rốt, bí đỏ vân vân, mỗi loại chuẩn bị một ít.
Đương nhiên, không thể thiếu quả ớt nàng thích nhất, vẫn còn tươi thì khó giải thích, nên lấy quả khô, nói chung, có vị cay còn tốt hơn không có.