Ngoài ra, ông lại nhét thêm một gói đồ không lớn không nhỏ cho Hách Tri Nhiễm.
Bọn quan sai cũng không có can thiệp việc này, dù sao bọn họ cũng đã lấy chỗ tốt lợi ích của người ta.
Huống hồ, trong tay những phạm nhân này có tiền bạc, trên đường đi chẳng phải cũng biếu cho bọn họ.
"Đây là lộ phí của cha nương chuẩn bị cho con, đừng không nỡ tiêu, trên đường ngoài đút lót cho những quan sai kia ra, lại nhờ bọn họ giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn ngon tí.
Còn nữa, con từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nương con có mang vài bộ áo lót cho con thay giặt."
Hách Uyên Minh nói một hồi, cũng không thể nói tiếp lắm.
Ông ngoảnh đầu đi, không dám nhìn Hách Tri Nhiễm nữa, cuối cùng vẫn nói một câu: "Là cha sai rồi, không nên ép con gả vào Mặc gia."
"Cha." Tiếng cha này, Hách Tri Nhiễm gọi một cách không hề áp lực.
Mặc cho là Hách Uyên Minh trong trí nhớ của nguyên chủ, hay là vị từ phụ đau lòng nữ nhi trước mắt này, khiến Hách Tri Nhiễm có thể xác định, ông là một phụ thân tốt.
Đối với người như vậy, Hách Tri Nhiễm cam tâm tình nguyện gọi một tiếng cha.
"Trước kia là nữ nhi không hiểu chuyện, thường xuyên chọc cha nương tức giận.
Hiện giờ, nữ nhi đã gả cho Mặc Cửu Diệp, về sau chính là người của Mặc gia.
Hai người yên lòng, con nhất định sẽ sống thật tốt, đợi đến ngày trở mình, nữ nhi chắc chắn sẽ hiếu thảo nhị lão thật tốt."
Nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, Lăng Tuyết Diễm lại khóc không thành tiếng.
Trong một đêm thì nữ nhi của bà trở nên hiểu chuyện, đáng tiếc, nữ nhi hiểu chuyện như vậy lại bị lưu đày đến Tây Bắc chịu khổ.
Lăng Tuyết Diễm càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, bà lần nữa ôm chầm Hách Tri Nhiễm gào khóc _
Hách Uyên Minh cũng không khống chế được nữa, ở một bên không ngừng lau nước mắt.
Có lẽ là nguyên nhân hòa hợp vào tình cảm của nguyên chủ, cũng có thể là Hách Tri Nhiễm hết sức quý trọng phần tình thân này, nước mắt của nàng cũng rơi lã chã theo.
Hách Uyên Minh tương đối lý trí, thấy đã sắp hết thời gian, ông vỗ nhẹ lưng của hai người.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, ta còn muốn gặp cô gia."
Hách Tri Nhiễm quay đầu liếc nhìn Mặc Cửu Diệp đang nằm sấp trên xe ván gỗ cách đó không xa.
"Cha, chàng ấy còn đang hôn mê."
Tuy biết cha nương sẽ không bán đứng bọn họ, nhưng xung quanh còn có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm bọn họ như thế kia, Hách Tri Nhiễm không dám lơ là.
Hách Uyên Minh gật đầu một cách nặng nề, ánh mắt nhìn sang Hách Tri Nhiễm càng thêm áy náy.
"Cha biết, thân thể cô gia bị thương."
Ông nói xong thì đã đi nhanh về phía Mặc Cửu Diệp.
Hách Uyên Minh tận mắt nhìn thấy Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh, ông thật sự hối hận vì đã gả nữ nhi cho hắn.