Lúc này người Tạ gia khó xử, bọn họ căm ghét Mặc gia, thế nhưng trong lòng lại biết chuyện này là Tạ Phương gây nên, người Mặc gia giúp đỡ Tạ Phương, cũng là đang gián tiếp giúp bọn họ.
Suy đi nghĩ lại, Tạ phụ vẫn bước ra nói một câu công đạo.
“Ta mặc kệ Mặc Cửu Diệp làm những chuyện kia, ta chỉ biết, phần lớn những nữ quyến này đều là quả phụ của anh hùng.
Phu quân của bọn họ vì giang sơn Vương triều Đại Thuận mà c.h.ế.t trận sa trường, điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ.”
Hà gia, Lý gia, Phương gia, vốn cho rằng Tạ gia sẽ chung một lòng với bọn họ, nào ngờ, bọn họ lại ngốc đến mức đi nói chuyện giúp kẻ thù hại mình bị tịch biên lưu đày.
Trong phút chốc, người ba nhà nhắm hết mũi nhọn sang Tạ gia.
"Tạ Thiên Hải, ngươi đừng quên, tại sao cả nhà các ngươi lại bị lưu đày."
"Tạ Siêu, Tạ Minh, e rằng cha ngươi là lão hồ đồ, mau dẫn người về đi, đừng bước ra xen vào."
Thấy sự việc đã lộn xôn, có quan sai vội lên tiếng quát lớn.
"Câm miệng hết cho ta, muốn bị đánh phải không?"
Nghe vậy, chợt hiện trường trở nên lặng ngắt như tờ.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy quan sai vung roi, ai cũng không muốn đi chịu nỗi khổ da thịt kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Bành Vượng quan sai dẫn đầu thốt lên một tiếng hét kinh ngạc, vội vàng ngồi xổm che bắp chân phải lại.
"Á... Có rắn..."
Những quan sai khác thấy thế, hấp tấp giơ vũ khí trong tay lên, trở nên cảnh giác.
Ý định ban đầu của Hách Tri Nhiễm là muốn tạo mối quan hệ tốt với những quan sai này, dù sao trên đường có người chăm sóc một chút, hy vọng sinh tồn của Mặc gia sẽ lớn hơn.
Ai ngờ, đột nhiên lại xảy ra sự việc vừa rồi, vì cứu Nhị tẩu, nàng cũng là hành động bất đắc dĩ.
Lúc này Bành Vượng bị rắn cắn, nàng suy nghĩ, cơ hội của mình đã tới.
Trong lúc đám quan sai giơ vũ khí trong tay đi khắp nơi tìm kiếm rắn, Hách Tri Nhiễm đã vung cây roi giành được.
Không nghiêng lệch vừa vặn đánh vào chỗ bảy tấc của rắn.
Thân thể này hơi mềm yếu, tất nhiên sức mạnh không thể so sánh với kiếp trước.
Tuy đánh trúng con rắn, nhưng con rắn kia vẫn lượn vòng tại chỗ, chẳng qua là tốc độ chậm hơn khá nhiều.
Chình vì hành động của nàng, đám quan sai cũng tìm được rắn, có người nhanh tay lẹ mắt giơ đao c.h.é.m vào.
Tuy không phải Hách Tri Nhiễm tự tay g.i.ế.c rắn, nhưng nàng cũng là người có công lớn nhất.
Nếu không phải nàng kịp thời phát hiện vị trí của con rắn, khó bảo đảm các quan sai khác cũng bị cắn một phát.
Chỉ có điều, thói quen bao năm qua khiến bọn họ không thể nào chịu thua một phạm nhân.
Huống hồ, ai biết nàng có thật lòng giúp bọn họ hay không, lỡ như chỉ là chó ngáp phải ruồi thì sao?
Hách Tri Nhiễm cũng không nhìn vẻ mặt của đám quan sai kia, mà là đưa mắt nhìn về phía con rắn.
Nàng biết loại rắn này, chính là rắn cạp nong vô cùng kịch độc.
Độc tố của rắn cạp nong là độc tố thần kinh, sẽ ảnh hưởng đến chức năng của hệ thần kinh. Đau cục bộ sẽ xảy ra trong giai đoạn đầu của vết cắn, nhưng cơn đau không rõ rệt lắm, bình thường sau vài giờ bị cắn sẽ xuất hiện hiện tượng buồn ngủ, rối loạn thần kinh vận động, mí mắt chảy xệ, con ngươi giãn rộng, yếu cục bộ, khó thở, suy hô hấp.
Nếu không được điều trị kịp thời sẽ gây tử vong.
Hách Tri Nhiễm là một y giả, nàng lòng tốt nhắc nhở.
"Rắn này độc tính mạnh, tốt nhất các ngươi hãy tìm sợi dây thừng siết chặt phía dưới đầu gối của hắn ta trước, phòng ngừa độc tố khuếch tán, sau đó lại..."
"Ở đâu ra nhiều rắn độc như thế kia, nếu thật sự là rắn độc, ta còn có thể nhảy nhót tung tăng như bây giờ?