Hách Tri Nhiễm giao cây long đởm thảo cho Trương Thanh mới hô to gọi nhỏ với mình.
Long Đởm Thảo trị độc rắn cũng không đúng bệnh, nhưng nàng khăng khăng lại là tính cách mang thù.
"Ngươi cắn nát thứ này, lát nữa dùng để đắp vết thương."
Trương Thanh không bằng lòng.
"Tìm hai tảng đá đập nát chẳng phải được rồi sao, tại sao phải ta đi cắn nát?"
"Dùng đá nghiền nát, nước thuốc sẽ trôi mất." Dễ nhận thấy Hách Tri Nhiễm hơi mất kiên nhẫn.
Trong lòng Trương Thanh biết, vì tính mạng của lão đại, hắn ta chắc chắn phải đi nhai nát thảo dược này.
Chẳng qua là hắn ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Hách Tri Nhiễm.
"Liệu có phải ngươi vì trả thù ta mới quát mắng ngươi, nên cho ta ăn cỏ độc chứ?"
Hách Tri Nhiễm trợn mắt trắng, không ngờ quan sai này lại khá là cảnh giác.
"Nếu sợ thì ngươi không cần làm nữa, sống c.h.ế.t của lão đại các ngươi đâu có liên quan gì đến ta."
Chu Lão Bát thấy thế, hối thúc: "Trương Thanh, vì tính mạng của lão đại, ngươi hãy nghe Hách thị đi!"
Khuôn mặt của Trương Thanh đã nhăn lại, tỏ ra vẻ chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Trong lúc hắn ta vừa đưa long đởm thảo đến bên miệng, có một nữ tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy từ phương hướng của Lý gia tới đây.
"Quan gia, các ngươi đừng nghe lời của Hách Tri Nhiễm, nàng ta vốn không hiểu y thuật, tuyệt đối đừng bị nàng ta lừa mất."
Hách Tri Nhiễm nheo mắt nhìn đối phương, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, đúng là một người quen.
Thứ nữ Lý gia... Lý Nhu Nhi.
Người duy nhất được nguyên chủ xem là tỷ muội tốt, Hách Tri Nhiễm nhìn sơ bèn nhận ra nàng ta.
Hơn nữa, nguyên chủ sống c.h.ế.t không muốn gả vào Mặc gia, có quan hệ rất lớn với Lý Nhu Nhi này.
Cả ngày Lý Nhu Nhi lải nhải với nàng, chỉ cần là người gả vào Mặc gia, người nào không phải vào phủ không bao lâu bèn trở thành quả phụ.
Tuổi còn trẻ thời gian quý báu, dựa vào điều gì phải đi ở góa?
Tóm lại, nội dung trò chuyện giữa Lý Nhu Nhi và nguyên chủ, câu nào cũng không rời hai chữ ở góa.
Cho tới mức nguyên chủ nảy sinh nỗi sợ hãi với việc gả vào Mặc gia, mới có sự việc sau đó phu thê Hách Uyên Minh chuốc thuốc mê.
Có thể nói, cái c.h.ế.t của nguyên chủ có quan hệ trực tiếp với Lý Nhu Nhi.
Nghĩ tới đó, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Lý Nhu Nhi tức khắc sắc bén hơn, huống hồ, nàng ta chạy sang phá đám mình, đây đâu phải dáng vẻ nên có của tỷ muội tốt?
"Lý Nhu Nhi, nếu ngươi nói ta không hiểu y thuật, thế thì độc của Bành quan gia cứ để ngươi giải được rồi."
Hách Tri Nhiễm nói xong, quay người rời đi.
Lý Nhu Nhi đối mặt với thái độ của Hách Tri Nhiễm, đầu tiên là sững sờ.
Trước kia Hách Tri Nhiễm là mình bảo sao nghe vậy, chưa bao giờ cứng rắn với nàng ta như vậy.
Hiện nay dường như Hách Tri Nhiễm đã thay đổi thành một người khác.
Chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, bằng lòng gả vào Mặc gia?
Trong lúc Lý Nhu Nhi thì thầm trong lòng, Chu Lão Bát không vui nhìn sang nàng ta. "Ngươi là người nhà ai, chạy tới làm loạn gì hả?"
Lý Nhu Nhi bị quát mắng, vội vàng thu hồi suy nghĩ.
"Quan gia, ta đều là nói sự thật, ta và Hách Tri Nhiễm thường xuyên bên nhau, chưa từng nghe nói nàng ta biết y thuật gì, các ngươi đừng bị nàng ta lừa dối."
Thấy Lý Nhu Nhi nói một cách lời thề son sắt, các quan sai đều do dự rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Bành Vượng đã hấp hối, bọn họ lại xác thực vô kế khả thi.
Đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh này, muốn mời đại phu đến đây căn bản không thể nào.
Mấy quan sai tụ lại thương lượng, cuối cùng quyết định còn nước còn tát, tiếp tục để Hách Tri Nhiễm giải độc giúp chỉ huy.