Mấy tẩu tẩu khác và Mặc Hàm Nguyệt vây quanh Hách Tri Nhiễm trở lại vị trí của mình.
"Hách thị, ngươi thật sự đã giải độc rắn ư?"
Mặc lão phu nhân và Mặc Cửu Diệp nảy sinh nghi ngờ giống nhau, trước khi nhi tử thành thân, bà cũng từng thông qua một số đường lối hỏi thăm Hách Tri Nhiễm.
Bà chỉ nghe nói Hách Tri Nhiễm chính là một thiên kim tiểu thư gần như cửa lớn không ra cửa hai không bước, không biết nàng biết y thuật gì.
Nhưng mà, từ sau khi đêm qua bắt đầu tiếp xúc thì Mặc lão phu nhân có thể xác định một việc.
Đó chính là nhi tức thứ chín của bà không đơn giản.
Cho dù trí tuệ hoặc là bản lĩnh, tuyệt đối không phải tám vị tức phụ khác có thể sánh bằng.
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hai phu thê Hách Uyên Minh đối xử với Hách Tri Nhiễm, bà cũng từng nghi ngờ thân phận thật sự của Hách Tri Nhiễm.
Hiện tại thân phận không còn nghi ngờ nữa, nhưng y thuật của nàng...
Thật sự khiến người ta khó hiểu!
Đương nhiên Hách Tri Nhiễm có thể nghe ra ý vị nghi ngờ của bà bà.
Trước khi nàng làm những việc này thì đã suy nghĩ xong xuôi.
Trong rất nhiều bí mật của mình, duy nhất có thể phơi bày ra ngoài chính là y thuật này.
Vì vậy, nàng chắc chắn phải tìm một cái cớ hợp lý.
"Nương, khi ta tuổi nhỏ, may mắn có được một quyển sách y thuật do cao nhân để lại. Chắc hẳn nương cũng biết ta, không thích ra ngoài lắm, ngày thường ở nhà, phải nhờ vào sách y thuật để giải sầu.
Thời gian lâu dài, ta thông hiểu toàn bộ nội dung trong sách y thuật, hiện giờ hành y cũng không phải việc khó gì với ta."
Trong nhận thức của Mặc lão phu nhân, Hách Tri Nhiễm xác thực rất ít ra khỏi cửa.
Bởi vậy, bà hoàn toàn không có nghỉ ngờ lý do nàng đưa ra.
"Nếu ngươi thật sự biết y thuật thì nương yên lòng rồi."
Mặc lão phu nhân cảm thấy ở trước mặt người trong nhà, không cần phải úp úp mở mở, trực tiếp biểu đạt cảm xúc chân thật của mình.
Lúc này Hách Tri Nhiễm thật sự mệt mỏi rồi.
Nàng nhìn bốn phía, ngoài bãi cỏ ra, chính là cây to.
Khi quan sai tịch biên, không cho bọn họ mang đi một kim một dây, thì càng đừng nói chỉ là hành lý gì đó.
Tuy không gian của nàng có chăn lông vịt trắng của kiếp trước để ở đó, nhưng căn bản không cách nào lấy ra sử dụng.
Điều này khiến nàng nghĩ tới một câu: Thiên địa cô ảnh mặc cho ta đi, lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, non sông làm gối.
Ngay khi Hách Tri Nhiễm âm thầm cảm thán, Mặc Hàm Nguyệt uất ức mở miệng.
"Nương, con vừa đói vừa buồn ngủ, phải làm sao đây?"
Nói đến việc này, Mặc lão phu nhân cũng đau đầu.
Đừng nói Mặc Hàm Nguyệt được nuông chiều từ bé, bao gồm cả chính bà ở bên trong số những nữ quyến, có ai không phải cô nương lớn lên trong gia đình giàu có chứ?
Đói bụng, lại đắp sao trăng ngủ một đêm, ngày mai không bị bệnh cũng là lạ.
Nàng thương xót vuốt ve mái tóc rối bời của Mặc Hàm Nguyệt, giọng nói nặng nề nói: "Hàm Nguyệt, chúng ta mới ra ngoài được ngày đầu tiên, sau này đều phải sống những ngày như vậy, muội phải học cách thích ứng."
Đối mặt với một đám vãn bối, nàng chỉ có thể trở nên kiên cường, một khi nàng mất đi lòng tin trước mặt những hài tử này, trạng thái tâm lý của mọi người bèn hoàn toàn sụp đổ.
Bây giờ Hách Tri Nhiễm cũng không thể xác định Bành Vượng là một người như thế nào.
Nếu hắn ta biết đội ơn còn tốt, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ chăm sóc người Mặc gia hơn.
Ngược lại, người ta trở mặt không nhận người, căn bản không đi niệm ơn cứu mạng gì đó, hôm nay nàng làm mọi thứ đều là phí công.