Thời kỳ đặc thù, chú trọng quá nhiều chính là già mồm cãi láo, chỉ cần có thể ăn ngon tí, vệ sinh không vệ sinh gì chứ...
“Nương, các vị tẩu tẩu, tiểu muội, đây là thịt bò tương mà hôm nay cha nương ta đưa tới cho ta, mọi người hãy ăn với màn thầu đi."
Khi mọi người thấy Hách Tri Nhiễm cầm một nắm thịt bò tương trong tay, các cặp mặt đều bừng sáng.
Nhưng quy củ được nuôi từ nhỏ nói cho bọn họ biết, nữ nhân không được ăn đồ một cách thô lỗ như vậy, đặc biệt còn là lấy tay trực tiếp cầm lên ăn.
Trong lúc mọi người đang vướng mắc, Mặc lão phu nhân mở miệng.
"Đã đến giờ phút này rồi, phép tắc của chúng ta cũng nên bỏ xuống."
Mặc lão phu nhân là một người thư thái, bà có thể nhìn nhận rõ sự thật trước nhất, bà thốt ra lời như vậy, cũng là dự tính thử đi chấp nhận mọi thứ này.
Dù sao bọn họ cũng đã không còn là phu nhân tiểu thư đại hộ nữa.
Tám vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt vốn là đã thèm nhỏ dãi với thịt bò tương này, có lời nói của bà bà, bọn họ ăn vào cũng không còn kiêng ky.
"Nương nói đúng, chúng ta đã không còn là phu nhân tiểu thư đại hộ nữa, hiện giờ có thể lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi."
"Quy củ không quy củ gì chứ, Dương Mạn ta đều không cần."
Phải biết rằng, con người cực kỳ đói bụng, nhìn thấy món gì đều sẽ cảm thấy ngon.
Huống hồ thoạt nhìn thịt bò tương do Hách Tri Nhiễm lấy ra bèn vô cùng ngon miệng, thậm chí còn thơm hơn cả những mùi vị bọn họ từng ăn.
Nhìn các nữ nhân từng đoan trang đúng mức, ngồi dưới đất ăn như hổ đói, Hách Tri Nhiễm lên tiếng nhắc nhở.
"Mọi người đừng gấp, trong bọc đồ còn có, không đủ ăn thì chúng ta lấy thêm." Dù sao vật tư trong không gian của nàng đều có chức năng tái sinh, muốn bao nhiêu thịt bò tương có bấy nhiêu.
Mặc lão phu nhân ăn một miếng thịt bò tương, cảm thấy đây là món thịt ngon nhất bà từng ăn trong đời.
Nhưng bà lại không tán thành lời nói của Hách Tri Nhiễm.
"Đồ của cha nương con cho con, tự con giữ lại một ít, không cần lấy hết ra chia."
"Nương, chỗ con còn nhiều lắm!"
Hách Tri Nhiễm nói xong, lại lấy một nắm thịt bò tương ra chia cho mọi người.
Mặc lão phu nhân thấy thế, cũng không khuyên nữa, dù sao chính bà cũng vô cùng thích ăn.
Nhìn người Mặc gia ở đó há to miệng ăn màn thầu và thịt bò tương, người của bốn gia tộc khác đều đã đố ky đến nỗi muốn điên mất.
Người Mặc gia dựa vào điều gì có thể ăn màn thầu trắng?
Còn có quan sai chủ động tặng túi nước.
Phải biết rằng, hiện tại bọn họ cũng đói bụng kêu ùng ục, muốn uống ngụm nước còn phải đi sang bên quan sai xin, người ta vui vẻ mới sẽ thưởng một ngụm nước uống.
Bởi có giáo huấn bị roi quất của ban ngày, mặc dù những người đó tức muốn chết, cũng không dám rêu rao ý nghĩ.
Ánh mắt của từng người như bốc lửa, nhìn chằm chằm người Mặc gia ở đó vừa ăn vừa uống.
Bị nhiều đôi mắt bất thiện chăm chú nhìn như thế, người Mặc gia cũng không phải không hề có cảm giác.
Tuy nhiên, bọn họ đều nghe lời Mặc lão phu nhân, ai cũng không nhìn, tự mình cúi đầu ăn màn thầu trắng.
Ăn uống no đủ, Mặc lão phu nhân chủ động kề sát bên cạnh Hách Tri Nhiễm, thì thầm: "Chúng ta phải nghĩ cách để Cửu Diệp cũng ăn chút đồ."
Cho dù Mặc lão phu nhân không nhắc nhở việc này, Hách Tri Nhiễm cũng có nghĩ tới.
"Nương, trễ tí nữa, chờ những người đó đều đi ngủ, con mới lấy đồ ăn cho phu quân."
Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gỗ cũng đã ngửi thấy mùi thịt bò tương.
Một người trước giờ đều không quá chú trọng ham ăn ham uống như hắn, bị làm cho vô ý thức nuốt nước miếng khá nhiều lần.