Trong phút chốc, vị trí Lý gia nghỉ ngơi ồn ào đến nỗi gà bay chó sủa.
Đám quan sai vui vẻ xem náo nhiệt với chuyện này, căn bản không ai đi ngăn cản.
Cho đến khi Lý Lương rống to một tiếng, một đám nữ nhân Lý gia mới không cam lòng dừng tay lại.
Nhìn lại mấy người, toàn bộ tóc tai bù xù, trên mặt còn có vài vết xước...
Bên Lý gia cãi nhau ầm ĩ, cũng không ảnh hưởng đến việc Hách Tri Nhiễm bắt cá.
Nàng xuống sông chưa tới nửa canh giờ, thì đã bắt được hai mươi mấy con cá trích.
Nhìn số lượng ổn thỏa rồi, nàng mới lên bờ.
Thuốc bên kia đã nấu xong, Nhị tẩu bưng một chén đưa cho Tạ Lâm.
Người Mặc gia cũng mỗi người một chén, còn có những quan sai kia cũng không thể bỏ quên.
Nhìn lượng thuốc còn lại, Hách Tri Nhiễm gọi Nhị tẩu tới, bảo nàng ấy đưa một ít cho Tạ gia.
Về phần những người khác, cho dù thế nào, trước khi bọn họ chưa tan biến thái độ thù địch của đối với Mặc gia, nàng sẽ không quan tâm.
Tạ Lâm uống thuốc không bao lâu thì đã tỉnh lại, tuy vẫn hơi suy yếu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Tạ Thiên Hải đích thân đến nói lời cảm tạ Hách Tri Nhiễm.
"Đa tạ người đã cứu tôn tử ta một mạng, Tạ gia ta ghi nhớ ân tình này."
Hách Tri Nhiễm không thèm để ý, đối với nàng, đây chỉ là tiện tay mà thôi.
Mục đích chủ yếu nhất, nàng mong Tạ gia và Mặc gia có thể sớm ngày hóa giải hiểu lầm.
Dù sao con đường lưu đày còn dài như thế kia, cả ngày nhìn ánh mắt căm thù của những người đó, thật sự khiến trong lòng người ta không thoải mái.
Huống hồ Tạ gia còn là nương gia của Nhị tẩu, hai người nhà vốn nên gần gũi hơn, không nên tiếp tục sống chung dưới hình thức này.
"Tạ thúc thúc, hôm nay phu quân ta đã tỉnh lại, nếu buổi tối người rảnh rỗi, chi bằng đến bên bọn ta tìm hắn trò chuyện một chút."
Hách Tri Nhiễm không có nói thẳng quá, nàng tin Tạ Thiên Hải có thể nghe hiểu.
"Được, cứ nghe lời người, buổi tối ta sẽ tới đó." Tạ Thiên Hải thấp giọng trả lời.
Hách Tri Nhiễm liếc nhìn con cá trích đang xử lý trong tay, lần nữa nói: "Tạ thúc thúc, lát nữa ta chuẩn bị nướng mấy con cá này ăn, bảo Nhị tẩu đưa một con cho Lâm Nhi bồi bổ sức khỏe."
Vừa rồi Tạ Thiên Hải nhìn thấy Hách Tri Nhiễm bắt cá, thì đã kêu hai nhi tử học theo dáng vẻ của nàng xuống sông bắt hai con, để bồi bổ sức khỏe cho tôn tử.
Ai ngờ, hai nhi tử hết sức phế vật, lăn qua lăn lại một hồi lâu lại chẳng thu hoạch được gì.
Lúc này Hách Tri Nhiễm nói tặng một con cá cho Tạ Lâm, cũng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi với Tạ Thiên Hải.
Ông ta buông tư thái xuống cảm tạ Hách Tri Nhiễm.
Đồng thời trong lòng Tạ Thiên Hải đã suy nghĩ kỹ, cho dù Tạ gia lưu đày có liên quan đến Mặc Cửu Diệp hay không, ông ta đều định bỏ qua chuyện này.
Dù sao Tạ gia cũng đã lưu đày, nhà mình và Mặc gia còn là quan hệ thông gia, hiện giờ lại nhận ơn huệ lớn như vậy của Hách Tri Nhiễm, tiếp tục không buông tha cũng vô ích.
Chi bằng hai nhà sống chung thật tốt, bình an đến Tây Bắc, mặc cho tương lai chỉ có thể sống ngày tháng cơm canh đạm bạc, chỉ cần có mạng ở đây là được.
Ngày thường các nữ quyến Mặc gia ở nhà đều có hạ nhân hầu hạ, nên vô cùng xa lạ với việc xử lý cá.
Nhưng bọn họ sớm đã nhìn nhận rõ hiện thực, ngày sau bọn họ muốn không chịu đói, cách tốt nhất chính là tự mình động tay cơm no áo ấm. Vì thế toàn bộ mọi người tiến đến bên cạnh Hách Tri Nhiễm, học theo dáng vẻ của nàng, giúp đỡ xử lý cá trích.