Không đợi Hách Tri Nhiễm trả lời, đại tẩu đã nói với vẻ may mắn và vinh hạnh: “Những món này đều xuất phát từ tay Cửu tẩu muội, có phải khiến người ta nhìn thấy bèn nuốt nước miếng hay không?”
Mặc Hàm Nguyệt dùng sức gật đầu, trong đôi mắt to lấp lánh tràn ngập sự sùng bái với Hách Tri Nhiễm.
“Cửu tẩu ta giỏi giang nhất, chẳng những biết y thuật, lúc đối mặt với quan sai cũng không sợ sệt, còn có tài nấu nướng giỏi như thế.”
Trong lúc nói chuyện, Mặc Hàm Nguyệt đã tựa đầu vào vai Hách Tri Nhiễm.
“Cửu tẩu, sau này ta cứ đi theo tẩu, nhất định phải học được những bản lĩnh này của tẩu.”
Hách Tri Nhiễm nhìn tiểu cô ngây thơ, vuốt mái tóc rối bời của nàng ấy.
"Được, chỉ cần Hàm Nguyệt muốn học, Cửu tẩu sẽ dạy muội."
Mặc Cửu Diệp một mình ở trong phòng, ăn một miếng cơm.
Cảm giác đầu tiên của hắn chính là những món ăn này nhất định là do Hách Tri Nhiễm nấu.
Những tẩu tẩu trong nhà tuyệt đối không có tay nghề như vậy.
Không biết Mặc Cửu Diệp có phải do cảm thấy mình rất may mắn hay không, khóe môi của hắn hơi nhếch lên một độ cong, lại còn không tự biết.
Mặc lão phu nhân ra lệnh một tiếng, các nữ quyến xôn xao bắt đầu động đũa.
Không biết có phải nguyên nhân hai ngày nay không ăn được thứ gì tốt hay không, bọn họ cảm thấy thức ăn của ngày hôm nay vô cùng thuận miệng.
Bốn món mặn một canh đầy ắp, bị bọn họ ăn đến nỗi gần như không còn lại gì.
Bên quan sai cũng vậy, cảm thấy đồ ăn do Hách Tri Nhiễm nấu còn ngon hơn đồ ăn ở kinh thành. Đặc biệt là món thịt kho tàu kia, béo mà không ngấy, khiến người ta ăn vào bèn có cảm giác muốn ngừng mà không được.
Ngay khi đám quan sai tranh nhau gắp thức ăn vào chén của mình, Hà Minh và Hà Lượng được người dìu đỡ đi tới.
Người tới trực tiếp quỳ gối trước mặt đám quan sai.
"Quan gia, xin người làm chủ cho hai huynh đệ bọn taI"
Bành Vượng nhìn thấy người tới, lập tức tối sầm mặt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hà Minh vội vàng tiến lên: "Quan gia, Hách thị nàng ta ỷ vào quan gia che chở nàng ta, đánh huynh đệ bọn ta thành như vậy."
Hắn ta nói xong vén vạt áo lên, phơi bày vết bầm tím trên bụng ra ngoài.
"Quan gia người xem, nơi này chính là Hách Tri Nhiễm đánh, còn có nơi này." Hà Minh lại tiếp tục vén vạt áo trên lưng lên.
Hà Lượng cũng bước lên, đưa chỗ bầm tím trên người mình cho quan sai xem xét.
Bọn quan sai đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng chính là không tin lời của hai người.
Áp giải phạm nhân lưu đày là có quy định, rõ ràng cấm phạm nhân đánh nhau.
Đương nhiên, có thật sự cấm hay không, cũng phải xem tâm trạng của những quan sai này.