11h30', vẫn chưa đến 12h, khói pháo hoa cùng với âm thanh đì đùng vang lên từ bên ngoài cửa sổ, gần gần xa xa, đan cài vào nhau tạo nên một bản nhạc náo nhiệt ngày Tết.
Cửa sổ trong phòng Dịch Bạch Đường ở phía sau giường lớn, không tiện quan sát được cảnh sắc bên ngoài.
Cho nên đêm đó, bọn họ chuyển đến phòng Thương Hoài Nghiên, mỗi người chiếm cứ một chiếc sa lông, cùng nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhìn ngắm những đóa hoa sáng rực muôn hồng nghìn tía bên ngoài.
Sau khi xem xong, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bọn họ tiếp tục đắp riêng mỗi người một chăn, ngủ chung một giường, hoàn toàn thuần khiết.
Thương Hoài Nghiên nằm trên giường của mình, lén lén lút lút nắm lấy một góc quần áo nho nhỏ của Dịch Bạch Đường, trong lòng cảm giác giống như mình đang ôm vòng đối phương vào ngực, thật vui vẻ.
Điều đáng tiếc nhất là cái giường này thật sự quá lớn, hai người cũng không đắp chung chăn, cho dù ngủ cách nào đi nữa thì cũng không thể làm cho đối phương tiến được vào ngực y.
Thật đáng tiếc mà!
Nếu như sớm biết như vậy thì mua biệt thự làm gì, chỉ cần mua một căn chung cư độc thân, đặt một chiếc giường đơn, hai người mỗi ngày ngủ cùng nhau, sớm muộn gì cũng cọ ra lửa...
Ôm trong lòng hy vọng cho một năm mới tuyệt đẹp sắp đến, Thương Hoài Nghiên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ rồi, vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm giác có điều gì đó không đúng, Dịch Bạch Đường trở mình, đối mặt với Thương Hoài Nghiên, nhắm mắt lại rồi đưa tay ra sờ xoạng lung tung, mò đến thân thể ấm áp bên cạnh, tiếp theo tự nhiên ôm lấy cơ thể người vào lòng.
Ồ, cảm giác đúng rồi.
Dịch Bạch Đường cũng hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ngày đầu tiên của năm mới đã đến.
Đầu năm, mỗi người đều sẽ trở về nhà thăm hỏi một chuyến, kết quả là Dịch Bạch Đường cơ bản không về, còn Thương Hoài Nghiên đi suốt nửa năm cũng không có ý định về nhà, mọi chyện đều tốt đẹp.
Thương Hoài Nghiên lại một lần nữa cầm lấy bút vẽ, bắt đầu vui vẻ thiết kế nhà hàng sau khi tân niên kết thúc, nhà hàng của Dịch Bạch Đường cũng cần được thiết kế, trang hoàng lại.
Dưới mái hiên, bên ngoài Dịch Bạch Đường làm ra vẻ dửng dưng không quan tâm, nhưng trong lòng lại âm thầm quan sát, nhất thời phát hiện: Từ mùng 2, cây non đã vẽ ba bản thiết kế, theo thứ tự là một bản theo phong cách châu Âu, một bản theo phong cách Trung Quốc, còn một bản theo phong cách rừng cây.
Câu hỏi được đặt ra là, vì sao lại có một bản theo phong cách cuối cùng kia?
Đến ngày mùng 3, cây non loại bỏ phong cách châu Âu, phong cách Trung Quốc lại loại bỏ toàn bộ phong điêu lan, thêm vào đó là rất nhiều hoa văn, phong cách rừng cây còn trực tiếp hơn, trần nhà cùng các góc đều trực tiếp vẽ những đóa hoa nở rộ.
Câu hỏi thứ hai, vì sao cây non lại có chấp niệm lớn với hoa đến thế?
Đến ngày mùng 4, cả phong cách Trung Quốc và phong cách rừng cây đều được treo trên tường trước bàn đọc sách, có thể thấy là chủ nhân của chúng đang vô cùng đau đầu, không biết nên lựa chọn cái nào.
Dịch Bạch Đường quan sát mấy ngày, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi.
Một buổi tối nào đó, hắn bình tĩnh đi ngang qua bàn đọc sách, lấy hai bản thiết kế xuống, nghiêm túc chỉnh chỉnh sửa sửa rồi lại treo lên tường.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Thương Hoài Nghiên đột nhiên phát hiện bản vẽ của mình thay đổi!
Một đám cây non hoặc lớn hoặc nhỏ bắt đầu cùng với những nụ hoa và đóa hoa trải rộng trên bản thiết kế. Cây non trong bản thiết kế có hình dạng như que diêm, tạo hình cuộn sóng, bên cạnh những cây nhỏ thì cuộn sóng sẽ ít, cây non giống như que diêm thu nhỏ; còn xung quanh cây cối to lớn thì que diêm sẽ lớn hơn, cuộn sóng cũng lớn hơn.
Ngoài ra, trên chỗ trống còn có chữ viết rồng bay phượng múa của Dịch Bạch Đường: "Thêm cây non."
Hết rồi.
Không!
Trong lòng của Thương Hoài Nghiên là một chữ TỪ CHỐI viết hoa!
Cây cối nào có xinh đẹp được như hoa!
Hoa này là vì cậu nên tôi cho vào, còn cây non là cái quỷ gì vậy, tôi không cần cái tên tình địch này đâu. QAQ
Ngày mùng 8 tháng giêng, năm mới qua đi, toàn bộ thành phố đều thức tỉnh, cuối cùng Dịch Bạch Đường cũng đến địa chỉ nhà hàng mới cùng với Thương Hoài Nghiên. Hôm nay thời tiết sáng sủa, bởi vì còn sửa sang lại cho nên mặt kính vẫn còn bám bụi, xuyên qua cửa kính xám xám có thể nhìn ra không khí ngựa xe như nước bên ngoài, dòng người vội vã qua lại trên cầu, trong khoảng thời gian ngắn dòng người bỗng trở nên đông đúc, hết đoàn này đến đoàn khác, giống hệt như rau hẹ, không cần biết đã cắt đi bao nhiêu lần mà vẫn cắt mãi không xong.
Dịch Bạch Đường nhìn lại bố cục trong nhà hàng.
Tổng thể của tòa nhà thương mại là hình tròn, vị trí này lại vừa vặn là nơi có diện tích lớn nhất, lại đặt ở nơi vòng cung, giống như một cái hồ hình móng ngựa, giống như một mặt trăng tròn đầy bị khuyết.
Lúc này bọn họ đang ngồi ở bên một cái bàn trong phòng vừa được mang đến.
Hắn và Thương Hoài Nghiên ngồi ở một bên, đối diện với bọn họ là một vị thiết kế cùng một vị đốc công.
Nhà thiết kế là một người tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng 20, gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, nhìn qua chính là một chàng sinh viên vừa mới ra trường. Cậu ta cầm lấy bản vẽ theo phong cách rừng cây của Thương Hoài Nghiên, ngắm nhìn nửa ngày rồi nói: "Đây là phong cách của rừng mưa nhiệt đới à? Tại sao phía dưới mỗi dây leo lại còn muốn có thêm đèn lồng?"
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh: "Không phải. Chỉ là trang trí đặc biệt thôi. Đóa hoa ở trên dây leo buông xuống, bên trong dùng đèn chiếu sáng, rất đẹp đúng không?"
Dịch Bạch Đường của y nên làm việc ở một nơi xinh đẹp như vậy o(*≧▽≦)ツ, nhà thiết kế ồ một tiếng: "Hoa thật hay hoa giả?"
Dịch Bạch Đường: "Giả."
Thương Hoài Nghiên: "Thật."
Nhà thiết kế nhìn bọn họ.
Thương Hoài Nghiên kiên định: "Thật!"
Hoa giả làm sao có thể tôn lên Dịch Bạch Đường mỹ lệ đệ nhất của nhà ta!
Dịch Bạch Đường không phản đối: "Thật."
Nhà thiết kế lại hỏi: "Tại góc tối của nhà bếp có cần giữ lại một cửa sổ thủy tinh để trong ngoài có thể nhìn thấy nhau không?"
Thương Hoài Nghiên: "Muốn."
Dịch Bạch Đường: "Không muốn."
Hai người đồng thời mở miệng, Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, tiếp tục nói với nhà thiết kế: "Không muốn."
Thương Hoài Nghiên biết nghe lời phải: "Không muốn."
Tuy rằng mình muốn mọi lúc mọi nơi có thể nhìn thấy được mị lực của mỹ nhân, thế nhưng mình còn có thể xuống bếp thưởng thức, vẫn là không nên để cho những người khác thấy được mị lực của mỹ nhân thì tốt hơn ~ nhà thiết kế lại tiếp tục nhìn vào bức vẽ.
Tiếp theo, những gì được thể hiện trên bản thiết kế tuy rằng không được chuyên nghiệp cho lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được là một bản vẽ nghiêm túc, quả thật là hận không thể viết toàn bộ ghi chú lên trên.
Ánh mắt của cậu ta rơi xuống một nơi trên bản thiết kế:
"Cây non... Đây là cây non phải không? Hai người định đặt trong góc đặt chậu cây à?"
Dịch Bạch Đường không vui: "Cây non."
Thương Hoài Nghiêm im lặng không lên tiếng.
Nhà thiết kế ăn ngay nói thật: "Thiết kế nhiều dây leo cùng với hoa như vậy thì không nhất định phải đặt thêm cây non vào. Hơn nữa cây non nhỏ như vậy," cậu ta tiện tay so sánh, "Cũng không đẹp đẽ gì, cho vào không có ý nghĩa."
Dịch Bạch Đường: "Cho vào."
Thương Hoài Nghiên: "Đừng, chúng tôi thảo luận lại đã." Tiếp đó y chuyển hướng sang Dịch Bạch Đường, thanh thanh giọng nói, thương lượng, "Tôi cảm thấy nhà thiết kế nói cũng đúng, cây non quả thật là hơi khó nhìn, không quá tương xứng với toàn bộ bày trí dây leo cùng hoa ở trong phòng ăn."
Nếu như cậu ngồi ở trong rừng rậm, được biển hoa bao quanh thật giống hệt như một tinh linh vừa mỹ lệ vừa kiêu ngạo o(*≧▽≦)ツ Thương Hoài Nghiên gấp không kịp chờ, thật muốn biến tưởng tượng của mình thành sự thật luôn!
Y trông ngóng nhìn Dịch Bạch Đường, đặc biệt mong muốn đối phương sẽ đồng ý với mình, nếu như không đồng ý... Nếu như không đồng ý, vậy cũng chỉ đành phải đồng ý đặt thêm cây non vào đấy, phá hoại pháo đài mà y đã xây lên QAQ, dù sao thì quan trọng nhất vẫn là người QAQ.
Dịch Bạch Đường liếc nhìn Thương Hoài Nghiên 2 giây đồng hồ.
Tiếp theo, hắn dời tầm mắt đi chỗ khác, trông đầy lười biếng.
A, mình đoán được ý nghĩ của cây non.
A, cây non mới không biết mình đang quyết định như vậy để làm gì đâu.
Nhưng mà nhất định một ngày nào đó y sẽ biết, ngày hôm nay mình đã làm ra quyết định gì =w=
Vấn đề về thiết kế trên cơ bản đã thảo luận xong, Dịch Bạch Đường mang theo đốc công tiến vào nhà bếp, bắt đầu thảo luận với đốc công những vấn đề liên quan đến bố cục nhà bếp.
Thương Hoài Nghiên ở lại chỗ cũ, tiếp tục xoay quanh thiết kế về dây leo, hoa trang trí cùng các thiết bị để lắp đặt những thứ này, ngoài ra còn có thiết bị chiếu sáng, dựa theo ý của y, loại dây leo cần là loại thường xanh, nói cách khác, bên trong phòng ăn cần lắp đặt một hệ thống sinh thái; hoa không thể trồng trực tiếp cho nên đành phải 2-3 ngày đổi mới một lần, lúc này trên trần nhà nhất định phải có những thiết bị có thể điều khiển lên xuống, giúp cho việc thay hoa trở nên đơn giản.
Nhà thiết kế: "... Cái này, chi phí mỗi tháng dành cho nó rất cao."
Điều Thương Hoài Nghiên muốn nói chính là cái này: "Cho nên cậu và đốc công nói chuyện với nhau thôi, đừng nói với người kia cần bao nhiêu phí dụng."
Nhà thiết kế: "..."
Thương Hoài Nghiên buồn bực: "Làm sao vậy?"
Chỉ là một yêu cầu đơn giản như vậy, không có vấn đề gì mới đúng chứ?
Nhà thiết kế: "Ngài thiết kế nhà ăn giống như phòng tân hôn thế này, không sợ sau này chia tay đối phương, vừa nhìn đến phòng ăn này sẽ cảm thấy bực bội à?"
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y phản ứng lại, giận tím mặt: Làm sao chuyện đó xảy ra được! Lão tử còn chưa cầm được tay người ta đây này, vậy mà cậu lại nguyền rủa tôi và đối phương không có kết quả tốt!