Ta không chút nhượng bộ mà giằng co với Khương Diên Quân trong đại điện.
Phụ hoàng cuối cùng cũng khoan thai đến.
Hắn và Khương Diên Quân trao đổi một ánh mắt, sau đó dàn xếp ổn thỏa nói: "Được rồi, chỉ là chút việc nhỏ, huynh muội ruột các con sao lại làm loạn thành như vậy? Thư Ý, cất kỹ kiếm của con đi, dù thế thế nào, Diên Quân cũng là ca ca của con.”
Ca ca.
Hai chữ này thoát ra, trong lòng ta bị cơn đau cố ý bỏ qua nãy giờ bùng lên.
Thời gian tiếp theo của cung yến, ta không nói một lời, cúi đầu uống rượu.
Sau khi kết thúc, ta đeo kiếm ngồi vào xe ngựa phủ công chúa.
Còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay hơi thô ráp đã khoác lên mu bàn tay ta.
“Chuyện vừa rồi xảy ra trong cung, ta đều nghe cả rồi.”
Ta ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt trong suốt dường như hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Phương Cảnh Ngọc đè tay ta, không nhanh không chậm nói: “Điện hạ không nên xúc động.”
Ta ở biên quan chinh chiến ba năm, thu phục mấy thành.
Nàng là quân sư của ta. Người bạn đồng hành đáng tin cậy nhất.
Được lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo của nàng bao phủ, cảm xúc xao động trong lòng ta từng chút một bình tĩnh lại.
Ta chậm rãi thở ra một hơi, cười khẽ một tiếng: "Sau này sẽ không như thế. Chuyện ta bảo ngươi đi điều tra, có manh mối gì không?”
“Điều tra rõ ràng rồi.” Nàng nghiêm mặt nói: “Năm đó chuyện điện hạ bị lưu đày, Hoàng thượng trong lòng biết rõ là gánh tội, bởi vậy cũng lạnh nhạt với Nhị hoàng tử. Sau đó Nhị hoàng tử mượn một vụ án bám lấy Chu quý phi, mới dần dần được Hoàng thượng trọng dụng, lập làm Thái tử.”
Ta cười lạnh nói: "Thì ra ngôi vị Thái tử này, là dựa vào nịnh nọt kẻ thù mà có được.”
Xe ngựa chạy trong tuyết đọng thật dày, cũng không vững vàng. Dưới ánh nến lờ mờ, ta chỉ cần nhắm mắt lại đã có thể nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của mẫu hậu khi còn sống.
Người uống canh bổ bị bỏ độc do Chu quý phi sai Khương Tĩnh Nguyệt đưa tới, dược mãn tính, càng ngày càng suy bại.
Đến cuối cùng, dầu cạn đèn tắt dựa vào bên giường, dùng bàn tay giống như củi khô, vuốt v e mặt ta và ca ca.
“Phụ hoàng các con ngu dốt, sau này trong cung chỉ còn huynh muội các con nương tựa lẫn nhau. Diên Quân, nhớ kỹ lời bổn cung dặn dò con. Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ muội muội thật tốt.”
Khương Diên Quân mười hai tuổi cầm ngược tay người, gần như cắn môi bật ra m..áu.
Thế nhưng, hắn không làm được.
Ta mở mắt, nhìn Phương Cảnh Ngọc phía đối diện, chậm rãi cười rộ lên.
Vị trí Thái tử, đương nhiên phải dành cho người có năng lực.
Nếu Khương Diên Quân đã phế như vậy, vị trí Thái tử này, đổi người khác làm đi.