Lưu Tiên Sinh, Xin Tự Trọng!

Chương 26: Bánh gạo nhỏ



Lưu Thiên Úy dạo đây rất buồn phiền, hết nhìn trời nhìn mây lại ngồi ngắm cây ngắm cỏ. Mà nguyên nhân chính là do cô bạn gái đáng yêu xinh xắn, dễ thương nhất hệ mặt trời Hà Kiều.

Từ khi xác định yêu đương, Hà Kiều ngày càng đáng yêu, lâu lâu lại làm nũng dính người như bánh gạo nhỏ khiến anh vừa thích thú vừa buồn bực.

Người yêu làm nũng ai mà chả thích, chỉ là không phải có một mình anh thích.

Ngoại trừ tên nhà giàu nhiều tật Hàn Thiếu Sinh còn có tên điên Hoàng Văn cùng một đống tên tổng giám đốc lớn nhỏ của các tập đoàn luôn tìm đến cô để làm quen.

Nhìn bản thân trong gương, Lưu Thiên Úy thở dài vài tiếng, hai tay cố sờ khắp mặt:

Đẹp trai thế này còn không giữ được người yêu, haizzz, buồn chết mất.

Lưu Khải ở bên ngoài chờ thằng con trai quá lâu, gõ cửa liên tục mà chả chịu mở, ông điên tiết đá một phát khiến cánh cửa gãy làm đôi.

Anh sợ hú hồn, vội tìm cách trốn chạy. Vậy là buổi sáng tại Lưu gia chìm trong sự "ấm áp" từ những giọt nước mắt "nhạt nhẽo" của thiếu gia họ Lưu.

.

.



.

Lưu Thiên Úy lái xe đến khu chung cư, chờ cô xuống chở đi làm. Ngày nào cũng thế, đều đặn kiêm việc tài xế cho Hà đại tiểu thư.

Hà Kiều ngồi vào ghế phụ lái, rất tự nhiên hôn anh một cái thật kêu rồi cười hì hì: "Chào buổi sáng nha tổng giám đốc Lưu."

Không chịu thua cô bạn gái, Lưu Thiên Úy kéo gáy cô lại, chiếc lưỡi như rắn luồn lách trong khoang miệng, tựa đang tìm đồng loại của mình vậy.

Tiếng thở dồn dập của cô ngày càng rõ hơn, Lưu Thiên Úy vờ như không nghe, ép cô tiếp nhận sự cuồng bạo của mình.

Hà Kiều chịu không nổi, ra sức đánh vào ngực anh. Được thả ra, cô mềm nhũn như chiếc bánh gạo dẻo, tựa vào ngực anh, ra sức hít lấy không khí đã bị đánh cắp.

Lưu Thiên Úy bật cười, trực tiếp bế cô ngồi trên đùi mình, cánh tay rắn chắc vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của cô nàng: "Kiều Kiều đáng yêu quá đi mất. Phải làm sao bây giờ?"

Hà Kiều còn đang không hiểu chuyện gì, mơ mơ màng màng được anh bế lên, yên vị tại ghế lái:

Hả? Anh nói cái gì vậy chứ?

Anh nói là, bánh gạo nhỏ quá đáng yêu. Có kẻ muốn cướp em đi mất, phải làm sao đây?

Lưu Thiên Úy đáp lại cô, giọng nói thập phần dịu dàng, cánh tay càng siết chặt eo cô hơn.



Cô bật cười, hai tay câu lấy cổ anh, giọng nói ngọt ngào vang lên như rót mật vào tai: "Hmmm, em không có biết nữa. Em chỉ biết bánh gạo nhỏ rất thích anh."

Câu trả lời quá xuất sắc. Lưu Thiên Úy xin giơ cờ trắng chịu thua: Bạn gái phi thường đáng yêu, phải làm thế nào?

...----------------...

Cả hai cứ thế ngọt ngọt ngào ngào đến công ty mà quên mất rằng còn hai con người đang lót dép trước nhà chờ anh đến đón.

Lâm Y Y đi qua đi lại khiến Cảnh Nguyên chóng hết cả mặt: "Y Y à, được rồi mà! Em đừng đi lại như thế nữa."

Nghe thấy anh nói vậy, cô cau mày đáp trả: "Anh còn không xem bây giờ là mấy giờ? Đã hẹn đến đón rồi cùng đi ăn mà chả thấy đâu."

Cảnh Nguyên đứng dậy phủi phủi quần áo, kéo cô đi: "Được rồi, không nói cũng biết hai đứa kia quên mình rồi. Chắc còn đang tình tứ cũng nên."

Đúng như lời tiên tri, Hà Kiều còn đang bận cùng Lưu Thiên Úy anh anh em em, mãi một bát cơm cũng chưa có ăn xong.

Trợ lý xông vào, chọn không đúng tình huống cho lắm: "Ờm....giám đốc....có dự án cần ngài xem thử, đối tác đang chờ bên ngoài."

Nói xong, trợ lý nhanh tay nhanh chân chuồn đi mất, không kịp nghe anh chửi câu nào.