"Ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu!" Người kia mê hoặc nói.
"Từ ánh mắt của ngươi ta thấy một ít khát vọng sống, còn lại toàn là tham lam, thật không hiểu vì sao quốc gia các ngươi lại tuyển người như vậy làm chuyện này! Tốt lắm, chỉ cần ngươi nói ra chuyện ngươi biết, ta sẽ thả ngươi, cũng cho ngươi một cái thân phận mới, lại được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng vô tận!" Diệp Lãng chậm rãi nói, mà mỗi câu hắn nói thì sắc mặt người kia sẽ biến hóa một chút.
"Ta không phải..." Người nọ vốn đang muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy hai mắt Diệp Lãng, cuối cùng cuối đầu: "Được rồi, ta thừa nhận ta là người như vậy, có điều không nghĩ ra ngươi lại nhìn thấy được, xem ra ngươi không đơn giản như người ta thường đồn!"
"Ta đương nhiên không đơn giản, chẳng qua chỉ thích điệu thấp một chút mà thôi." Diệp Lãng không chút ngượng ngụng tiếp nhận sự ca ngợi này.
Sao trước kia ta lại không phát hiện ra mặt tiểu tử này dày như vậy chứ, bất quá nói đi phải nói lại, trước kia cũng không phát hiện ra tiểu tử này có trí tuệ đến vậy, chẳng lẽ hắn vẫn giả vờ?
"Rất đơn giản, nói cho ta biết lần này nhiều gián điệp của các quốc gia cùng đến đây có mục đích gì?" Diệp Lãng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Cái này ta cũng không rõ lắm, có điều nghe cấp trên nói qua, lần này chúng ta chỉ là người đứng xem, đến xem phong cảnh mà thôi, nếu có thể thì nhân cơ hội tìm chút ưu đãi là được!" Người nọ nói ra những gì mình biết, có điều lời hắn nói vẫn không thể giải thích rõ chuyện này.
"Xem phong cảnh gì?" Diệp Lãng hỏi.
"Không biết, chỉ biết là chuyện trong đế quốc các ngươi thôi, hơn nữa là người của các ngươi mời chúng ta tới ngắm phong cảnh." Người nọ hồi đáp.
"Cái gì?!" Người trong phòng tối bắt đầu khiếp sợ, đang tự hỏi rốt cuộc là ai, là vì sao?
"Tốt lắm, dẫn hắn đi!" Diệp Lãng cảm thấy không thể hỏi thêm được gì nên cũng sai người dẫn hắn đi xuống.
"Không phải ngươi đã hứa cho ta tự do, cho ta vinh hoa phú quý cả đời sao?" Người nọ giãy dụa.
"Ta có nói, nhưng không phải lúc này, huống chi việc này cũng không phải là chuyện của ta! Hôm nay chơi đủ rồi, ta phải đi!" Diệp Lãng đứng lên, duỗi mình một cái.
"Ngươi quá vô sỉ!"
"Ai nói ta vô xỉ (răng), miệng ta đầy răng đây này!" Diệp Lãng há mồm, biểu hiện ra bộ răng nanh trắng noãn hoàn mỹ của hắn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Lãng trở về thư phòng, công đạo một vài chuyện sau đó chuẩn bị chạy lấy người. Đương nhiên đám người Hoàng Đế còn chưa biết rõ sự tình, làm sao dễ dàng thả hắn ra như vậy.
"Diệp Lãng, sao ngươi biết người kia sẽ nói ra?" Đây là nghi hoặc đầu tiên của Hoàng Đế."
"Cái này rất đơn giản, ta vừa chém rụng một người, hắn lại còn phản ứng tích cực như vậy, cái đó có thể nói lên hoặc là hắn là cái loại trung thành tận tâm này, hoặc là muốn một mình nói điều kiện, cho nên ta thử một chút, kết quả thử ra." Diệp Lãng thực vô tình nói.
"Hóa ra ngươi chỉ là thử, ta còn tưởng rằng ngươi biết chắc chứ, bất quá người kia cũng kỳ quái, nếu ngươi thật sự giết hắn thì không phải xong đời?" Thất công chúa hỏi.
"Ai biết hắn nghĩ thế nào, phỏng chừng là loại người muốn thành công không cần mạng!" Diệp Lãng cũng không rõ lắm, cái này chỉ có người kia mới biết được. Bất quá tự hồ cái này không trọng yếu nữa, ai quan tâm vì sao làm gì!
"Ta lại hỏi ngươi, sao ngươi lại thả những người không nên thả, lại giữ lại những người này?" Nghi hoặc thứ hai của Hoàng Đế.
"Sao gọi là không nên thả? Người không phải bảo là tùy tiện sao? Ta thấy những người đó khí tiết cao như vậy nên thả thôi, người như vậy không nhiều lắm!" Đây là câu trả lời của Diệp Lãng.
"..." Đám người Hoàng Đế yên lặng, trong lòng thầm nghĩ ta nên sớm nghĩ như vậy, tiểu tử này sao lại quan tâm ai nên thả ai không nên thả chứ, hắn chỉ cần thích hay không thôi. Vấn đề này kỳ thật hỏi hay không cũng thế!
Có điều sự tình sau này cũng trở nên rất có ý tứ, những người được thả tuy khí tiết cao, cũng trung tâm như một với quốc gia nhưng cũng bị xử tử sạch, mà các quốc gia cũng bắt đầu nghi kỵ với nhau.
Lý do rất đơn giản, tuy bọn hắn nói sự thật, nhưng tình huống thật sự là quá hoang đường, làm mọi người cảm thấy bọn hắn đang nói dối, bởi vậy kết luận là bọn hắn phản bội quốc gia, phát ra tin tức giả cho Tường Không Đế Quốc.
"Ừ, cũng có thể, nhưng trên này có một cái căn cứ xác minh nho nhỏ, người chế tác thủ dụ này kí tên lên tờ thủ dụ này, ở trên còn viết tên của hắn và thời gian. Ta biết các ngươi nhìn không ra, ngay trong đống hoa văn này, dùng nét mực che dấu, người khác không thể làm giả được, trừ hắn ra không ai có thể làm chuyện như vậy... 'Thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Hồng Diệp, ...năm...ngày...'"
"Gớm, chữ của ta có giá trị hơn hắn nhiều, sau này tờ thủ dụ này sẽ có giá trị rất cao vì chữ của ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, sau đó mặc kệ mọi người, rời đi!!
Diệp Lãng đi rồi, hai nữ hài tử cũng đi rồi, mà đám người Hoàng Đế lại không thể đi, bọn họ còn phải nghiên cứu kẻ sau màn mời người tới là ai, vì sao...
Tuy không dám khẳng định cái gì, nhưng có thể khẳng định sẽ có việc phát sinh nên bọn họ phải tăng mạnh phòng ngự, mà phòng ngự này lại không thể bị ai biết, sợ đả thảo kinh xà.
Nhưng bọn họ đang đau đầu không biết nên tìm ai tiến hành phòng ngự bây giờ, phải là người có tín nhiệm tuyệt đối, rất có thể là người tìm ra chuyện này - Diệp Lãng?!
Người đầu tiên mọi người nghĩ đến là Diệp Lãng, có điều lập tức loại bỏ, căn bản là không thích hợp, hắn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ như vậy được.
Mà sau đó mọi người liền nghĩ đến con mình. Bất luận lúc nào con mình luôn là người đáng tín nhiệm nhất, cho dù là Hoàng Đế cũng vậy. Đương nhiên Hoàng Đế cũng phải loại trừ vài người, tuyển đứa con không có khả năng phản bội mình nhất, có đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ này... Diệp Lãng bị loại trừ, Diệp Lam Vũ bị loại trừ, mà Thất công chúa cũng vậy!!
Ba người này không phải không tín nhiệm mà đều thuộc loại người không thích hợp với việc này. So sánh với việc đấu tranh ngầm đầy hắc ám này, tâm linh bọn họ thật sự quá tinh thuần, có lẽ người ở cùng một chỗ với Diệp Lãng sẽ dần dần bị tinh lọc tâm linh.
Mặc kệ người khác nói gì đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của ba người này, từ nhỏ đến lớn, ba người luôn ở cùng nhau, chưa từng tách ra bao giờ. Tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng ràng buộc giữa ba người ngày càng sâu...