Ta sinh động như thật mà miêu tả với phu quân đoạn “Say rượu loạn tính”.
Tiểu nương tử quỳ đất kia nghe được trực tiếp ngồi xếp bằng, nuốt nước miếng: "Hắn thật sự to như vậy.....", Lời nói đến bên miệng, liếc nhìn sắc mặt phu quân bên cạnh ta, "To... tài năng âm nhạc xuất sắc, hóa ra có thể thổi sáo bầu nghe hay đến thế!"
Đêm đó, Lận Quý sai thiếu niên ở lại phòng của ta, thổi sáo bầu đối diện với gạch lạnh: "Để tỏ lòng thương tiếc đối với lão Vương gia."
Ta nằm trên giường trong thư phòng của Lận Quý, nghe tiếng sáo vang lên cả buổi cách đó không xa.
Trong lòng một trận đau thắt.
Lận Quý ngồi ở một nơi xa ta, ngồi ngay ngắn, tay cầm cuốn sách, mắt nhìn thẳng.
"Phu quân."
Hắn nhướng mắt nhìn ta.
Ta nghiêng người nói nhỏ: "Ta nghe kỹ thì sáo của hắn thổi cũng không hay lắm."
Hắn chuyển ánh mắt: "Ta nghe thì rất hay."
Tiếng sáo bên ngoài đột nhiên im bặt, không lâu sau, một tỳ nữ bước vào nói: "Thưa ngài, lang quân thổi ngất rồi."
"Ai u!" Ta vội vàng xuống giường.
Lận Quý liếc mắt một cái, lạnh lùng đến mức khiến ta phải thu chân lại.
Một tỳ nữ khác bước vào: "Thưa ngài, lang quân tỉnh dậy rồi, nói khó chịu, muốn gặp phu nhân."
"Khó chịu thì gọi đại phu, gọi phu nhân làm gì?" Hắn không đổi sắc mặt, lật một trang sách.
Ta lùi về trong chăn, nhưng đầu lại không nhịn được mà ngoái ra ngoài.
Bị Lận Quý bắt gặp.
Hắn liếc ta một cái, định chuyển ánh mắt đi, nhưng lại ngừng ở bờ vai không cẩn thận trượt xuống của ta.
Chỉ dừng lại một chút, lại quay đầu.
Nắm chặt cuốn sách trong tay, ngón tay khẽ cong lại một đoạn.
"Thế này đã ngất rồi, kia thể lực cũng không tốt à," Hắn đột nhiên châm chọc, nhướng mày liếc ta một cái, mỉm cười mỉa mai, "Phu nhân."
"Ta thấy cũng được mà..." Ta nhỏ giọng phản bác.
Tai hắn vốn dĩ tốt, tay đang lật sách ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ta, giống như muốn nhìn thấu ta.
"Ăn ngay nói thật thôi mà." Ta tránh đi ánh mắt hắn, phản bác, "Ngươi lại chưa thử qua..."
Ta vừa dứt lời, lại một nô tỳ khác bước vào: "Đại nhân, lang quân nói ca ca mắng hắn là đúng, hắn không muốn tỷ tỷ khó xử, hắn chịu một mình cũng được."
Nghe vậy, Lận Quý chậm rãi đặt cuốn sách xuống bàn, ấn nhẹ một cái, nhìn ta với nụ cười trên môi, giống như một con hồ ly.
"Hợp hay không, cần phải so sánh qua mới biết, đúng không phu nhân?"
Ta mặt mũi vô tội: "Ta đây lại tìm hắn thử thêm một lần nữa? So sánh?"
"Thử thêm một lần?" Giọng hắn dịu dàng đến mức như có thể nuốt chửng ta, không nhả xương cốt.
Ta do dự một hồi, run rẩy nói: "Vậy thử mười lần?"
6.
"Lận phủ quả thật kỳ quái, tiếng sáo bầu vang lên bảy ngày mà không ngừng."
"Thôi, ngươi không biết à! Lận phu nhân là muội muội ruột của Vương phi, đây không phải là đầu thất của vương gia sao, người ta đang buồn kia kìa."
Cỗ xe chạy qua phố Trường An, người bán bánh quẩy và người bán nón xanh đứng trước cửa Lận phủ trò chuyện rôm rả.
Đến vương phủ, ta đi thẳng đến viện của trưởng tỷ.
Nàng đang ôm lấy mấy chục mỹ thiếp của lão vương gia.
"A~ tỷ tỷ đến bắt ta đi!"
"Nha~ muội muội đừng chạy!"
Ngước mắt thấy ta tới, trưởng tỷ vội vàng tiếp đón ta ngồi xuống, gọi một mỹ thiếp trong đó: “Lan nhi, mau mang nước giải nhiệt mới học của muội lên đây, cho muội muội nếm thử."
Lan nhi cười tươi rói bưng một bát canh đến: "Tỷ tỷ mau nếm thử đi, đây là món mới muội học được."
Lúc đưa cho ta, chỗ khuỷu tay cô lộ ra một ít vết đỏ đã đóng vảy, vết thương cũ chạy dọc cánh tay không chỗ nào lành lặn.
Sớm nghe nói lão Vương gia ngu ngốc vô độ, c**ng bức dân nữ, nhưng khi thật sự nhìn thấy vết thương lại không tránh khỏi làm người có chút kinh hãi.
Nàng nhạy cảm nhận ra ánh mắt của ta, vô thức muốn rút tay lại, nhưng lại bị trưởng tỷ vững vàng đỡ lấy.
Ấm áp lại mạnh mẽ.
“Người đều đã chết rồi," Trưởng tỷ bình thản nói, hiếm khi lộ ra chút tàn nhẫn, "Không ai có thể làm hại các muội nữa."
Ta uống vài ngụm nước thanh nhiệt, hơi nóng khắp người tan biến, người cũng khỏe khoắn hơn một chút.
"Tỷ tỷ giỏi về dược, dạy chúng ta rất nhiều kiến thức dược lý, tỷ muội chúng ta ngày ngày ôn luyện, chỉ mong có thể học nhiều chút."
"Sau khi học thành tài, ta muốn cùng các tỷ tỷ trở về quê, làm một thầy thuốc."
Dứt lời, Lan Nhi lại được các tỷ muội khác gọi đi.
Trong ánh nắng ngày hè oi ả, mấy tỷ tỷ đằng trước cầm quạt tròn phe phẩy gọi nàng, nụ cười tươi rói.
Nàng cầm váy vội vàng chạy tới, ngẫu nhiên có cơn gió mát thổi qua làn váy, mang theo một mùi hương thảo dược thoang thoảng.
Không nịnh hót không cúi đầu, thanh tao vốn là hương vị tự nhiên.
"Sau vài năm, thật sự có thể thả về quê?" Ta nghiêng người hỏi trưởng tỷ.
Trưởng tỷ nhìn các nàng, cảm xúc trong mắt nói không rõ, nhỏ giọng nói:
"Bây giờ thế gian này, kẻ gian tà được trọng dụng, dân chúng lầm than. Ra khỏi phủ này, không có người bảo đảm, đừng nói về quê, ngay cả kinh thành cũng không thể ra được, trên đường bị người ta bắt đi, cũng không có chỗ nào để kêu cứu.”
"Nếu thực sự học được chút ít môn đạo thì có thể tự lập, các nữ nhân cũng không cần phải mắc kẹt trong hậu viện này, đấu đá với nhau đến chết.”
"Nếu có thể chọn, ai muốn sinh ra đã phải lấy sắc đẹp để hầu người? Nhưng thế gian này, không nhìn thấy ích lợi của nữ tử ngoài việc tranh sủng, làm thiếp, làm vợ, làm mẹ.”
Trên tường phủ, bóng trúc trôi nổi.
Như gió thổi qua lại như người qua.
Trưởng tỷ nhìn ánh sáng kia, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Sau lại trở về một bộ thanh thuần như bông hoa nhỏ, phóng to âm lượng, giọng điệu nũng nịu hỏi ta: "Muội muội sao mà gầy đi nhiều thế, không biết lại còn tưởng phu quân muội chết rồi đấy?"
Ta mặt mày ủ rũ, kể hết chuyện "Sáo bầu thổi bảy ngày" cho trưởng tỷ nghe.
Nàng vỗ nhẹ lên tay ta, thở dài thật sâu.
Ngay sau đó từ trong phòng lấy ra một hộp nhỏ, từ trong đó lấy ra một viên thuốc đen to, nhét vào trong tay ta.
"Đây là hành động làm tổn thương lòng tự trọng của nam nhân rồi." Lời nói nàng thấm thía, "Tìm một cơ hội, đưa thứ này cho hắn."
7.
Xe ngựa chạy qua phố Trường An, phố xá đông đúc nhộn nhịp.
Ta cẩn thận ngắm nghía viên thuốc đen lớn trong chiếc hộp nhỏ.
"Lão vương gia kia một khi qua đời, hai mươi vạn quân thiết kỵ kia không phải đều rơi vào tay thế tử hay sao?"
"Hừ! Hắn chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi, hiện tại hoàng thượng một lòng tu tiên, ngày ngày ở trong đạo quán cầu phép trường sinh, nương nương nắm quyền hậu cung, mẫu gia Lâm thị lại là nguyên lão tam triều," Nam tử mặc quan phục bên ngoài xe, đầy mặt đắc ý, nắm tay giơ cao lên trời, "Có thể rơi vào tay hắn hay không, vẫn phải do Lâm thừa tướng định đoạt."
Vừa dứt lời, tay hắn giơ lên cao, vô tình chạm vào xe ngựa của ta.
“Xe nhà nào không biết nhìn đường, ngay cả bản quan cũng dám đâm!" Hắn hung hăng xốc lên màn xe của ta, "Cho bản quan xem xem là cái loại người nào?"
Ta không kịp tránh đi, đối mặt với hắn.
"Aidaaa ~" Sắc mặt hắn biến đổi, thêm mấy phần vội vàng, xoa xoa tay, "Đây là tiểu nương tử nhà nào?"
“Ai, đại nhân," Tiểu quan bên cạnh hắn giữ chặt lấy hắn, thì thầm bên tai hắn, "Đây là xe ngựa của Lận phủ."
"Lận phủ?" Hắn đảo mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười nhạo, "Vậy chắc chắn chính là Lận phu nhân, cái tên Lận Quý si tình đó, nói vậy phu nhân đến giờ vẫn còn trinh trắng đi?"
Trên phố đông đúc trong tiết trời nóng bức, người vây quanh xem náo nhiệt.
Ta không muốn gây chuyện, định kéo màn xuống chạy lấy người.
Nhưng hắn lại trở nên hung hăng, bàn tay béo mập của hắn vươn ra định sờ vào ống tay áo ta.
Ta còn chưa kịp né tránh, chỉ thấy ngày hè oi bức loá mắt, một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua, cánh tay hắn đứt lìa ngay trước mặt ta.
Lăn xuống dưới chân ta.
Hắn há hốc mồm, vẫn chưa kịp phản ứng, xung quanh đã vang lên tiếng thét thói tai: "Giết người! Giết người!"
Thích khách mặc một bộ đồ đen, rút kiếm rất nhanh, lại một bộ tư thái lười nhác, ngang nhiên vẽ một bông hoa hải đường lên mặt nam nhân kia.
Ban ngày ban mặt, quá mức quỷ dị.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn ta, máu lạnh âm lãnh lại sinh ra vẻ yêu mị.
"Mau, mau lên! Bắt lấy hắn!"
Lúc mọi người phản ứng kịp, hắn đã sớm không thấy bóng dáng, giống như cơn gió thoảng qua không dấu vết, tung tích không thể tìm.
Đường phố hỗn loạn, người ta xô đẩy nhau tứ phía.
Quân phòng thành nhanh chóng đến, tướng lĩnh cầm đầu là thuộc hạ của cha ta, hành lễ với ta: "Làm phiền phu nhân rồi, thấy kiếm pháp này, chỉ sợ chính là thích khách ám sát Lão vương gia, xin phu nhân mau chóng trở về phủ, tránh thêm rắc rối."
Nhưng xe ngựa của ta chưa về đến nhà, đã bị người ta đưa đến trong cung.
Người dẫn đường là cô cô, người của thâm cung hoàng hậu.
Vết bỏng trên tay ta mới vừa khỏi, không biết lại có chuyện gì xui xẻo đang chờ ta.
Đi qua con đường dài không thấy hồi kết, mỗi bước đi, tường cung dường như cao thêm một tấc, đè nặng lên đ ỉnh đầu.
Cách đó không xa, từ trong lầu vũ uyển truyền đến tiếng sáo trúc.
Hóa ra là trong cung đang mở tiệc.
Cô cô đi đằng trước, dẫn ta vào chỗ ngồi, lại đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
“Sao ngươi lại tới đây?" Lận Quý sớm đã ngồi xuống, thấy ta thì cau mày.
Bên cạnh hắn ngồi vị tiểu nương tử mà hắn mang về phủ kia, rót rượu cho hắn, eo thon tay mềm, ăn mặc lộng lẫy.
Ngược lại ta, vội vã suốt dọc đường, tóc tai rối bù, lại càng khiến nàng trông giống chính thê.
Trên ghế cao, nương nương thâm cung khuôn mặt tinh xảo, không nói một lời mà liếc nhìn ta, khóe miệng mang cười.
Mọi người ghé mắt nhìn sang ta, có người thương hại, có người chế giễu.
Trong đó không thiếu vài người là đồng liêu của phụ thân ta, lúc này cũng né tránh ánh mắt.
Bàn tiệc không người nói chuyện, nhưng trên mặt mọi người đều viết đầy chuyện tầm phào.
Dưới ánh mắt mọi người, ta chỉ có thể ngồi xuống chỗ phía sau phía sau tiểu nương tủ.
Chẳng ai ngờ lại có thêm người lên tiếng:
"Phu nhân sao đến muộn thế? Vẫn là nương nương đại nhân rộng lượng, tha tội cho ngươi đấy.”
Yến hội không biết từ đâu ra, ngay cả một tấm thiệp cũng không thấy, vậy mà chặn ta lại giữa đường, rõ ràng là muốn nhìn ta bị chê cười.
Ta nhìn thoáng qua Lận Quý, lại thấy hắn không mảy may quan tâm, chỉ uống rượu mà tiểu nương tử đưa cho.
“Đây cũng khiến bổn cung nghĩ tới," Nương nương nhân cơ hội lên tiếng, "Hôm nay chính là sinh nhật Lận đại nhân phải không?"
Nương nương sai người mang lên tranh chữ danh gia:
"Bổn cung may mắn có được bức tranh này, không biết đại nhân có thích không?"
Ta nhận ra bức tranh, đó là thứ hắn mãi tìm kiếm bấy lâu.
"Không biết Lận phu nhân đã chuẩn bị lễ vật gì cho đại nhân?"
Nương nương quay đầu hỏi ta.
Trong lúc nhất thời, mọi người lại một lần nữa tập trung vào trên người ta.
Lễ vật?
Ta cũng không biết hôm nay là sinh nhật hắn.
Hắn liếc nhìn ta, chén rượu treo lơ lửng giữa không trung.
"Chắc là Lận phu nhân bận quá nên quên mất rồi chứ gì?" Nương nương trong cung lời trong lời ngoài che không được trào phúng.
"Chỉ là chút quà nhỏ, không dám dâng lên trước mặt nương nương bêu xấu." Ta từ trong tay áo móc ra một hộp nhỏ.
"Không sao, để bổn cung xem thử."
Lời tuy như thế, nhưng nàng lại vẻ mặt tự tin “Lễ vật của ngươi nào có tốt hơn ta”.
Lận Quý có chút ngoài ý muốn, nhìn chiếc hộp đó, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng, nhấp nhấp miệng.
Chiếc hộp nhỏ được đưa đến tay hoàng hậu.
Nàng mở ra, một viên thuốc đen lớn hiện ra trước mặt mọi người.
Nương nương ban đầu là sửng sốt, nhìn viên thuốc đen đó một lúc.
Sau đó vội vàng đóng hộp lại, giương giọng nói: "Hoang đường!"
Nàng nhìn Lận Quý, có thêm chút ngượng ngùng cùng với do dự.
Mà mọi người lại thêm nhiều vài phần tò mò cười thầm.
Lại không ai dám nhìn Lận đại nhân quá lâu.
Lúc này, mặt hắn đã đen hơn cả viên thuốc đen kia.
Ta sợ mọi người hiểu lầm, vội vàng giải thích thay cho hắn: "Bình thường chỉ cần một viên là đủ rồi, không cần nhiều."
Nói xong lại thêm một câu: "Rốt cuộc nhiều quá cũng hại sức khỏe."
8.
"Ồ, phu nhân và đại nhân ở trong phòng lâu thế, đang làm gì vậy?"
"Trăng đã lên cao, đã quá nửa đêm rồi, nói không làm gì được sao?"
Mấy tỳ nữ gác đêm ở ngoài phòng nhỏ giọng nói chuyện, ẩn ý đầy mặt.
Trong phòng, Lận Quý ngồi bên cạnh ta đọc sách, ngay ngay ngắn ngắn, giống như một cổ giả.
Mà ta ngồi xổm trên mặt đất, giã thuốc.
"Phu quân, tay ta mỏi rồi."
"Chỉ cần thêm vài viên cũng không sao." Hắn âm dương quái khí, "Phải không phu nhân?"
Nam tử trầm mặc, nữ tử rơi lệ, ta ngồi xổm trên mặt đất giã mấy viên thuốc đen to tướng, tay gần như muốn gãy.
"Phu nhân gần đây không có việc gì, ít đến Vương phủ đi."
"A tỷ ta cũng là vì quan tâm phu quân, thấy phu quân sức khỏe hao mòn..."
Hắn nhướng mày, ta liền im miệng.
"Kinh thành gần đây sợ là có dị động, phu nhân ít ra ngoài đi." Hắn hiếm khi kiên nhẫn giải thích, lời lẽ tha thiết.
Vừa dứt lời, một thị vệ bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, quan viên dưới trướng Lâm Thừa tướng đã bị ám sát trên đường Trường An."
"Thủ pháp của thích khách thế nào?" Hắn đứng dậy mở cửa.
"Kiếm chém cực nhanh, một chiêu lấy mạng, chỉ là thích khách kia lạ lắm, không biết sao lại khắc một bông hoa trên mặt người đó."
Nghe vậy, Lận Quý cố ý vô tình mà quay sang nhìn ta, hỏi thị vệ kia: "Hoa gì?"
"Hoa hải đường."
Thị vệ khoe khoang như thể đang muốn khoe công, rất giống một đứa trẻ đòi kẹo.