Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 26: Cãi Vã



Đàm Hinh không ngăn cản cậu ta. Dù có nhắn nhầm hay không cũng phải gọi cho đối phương biết. Điện thoại reo vài tiếng rồi rất nhanh bên kia đã chấp nhận cuộc gọi, giọng nam nhân trầm thấp truyền đến: "A lô"

Ánh mắt Quý Yến trở nên lạnh lẽo, trực tiếp cúp ngang. ---là Tạ Hoàn.

Cậu không nhớ giọng nói này nhưng trực giác đã mách bảo đó là anh ta. Cậu phải đề phòng Phương Lập Tân còn phải đề phòng cả cậu của cậu ta.

Đàm Hinh thắc mắc nhìn cậu: "Ai vậy?"

Quý Yến kéo dãy số vào danh sách đen: "Không biết, hình như là một ông lão nên cậu đừng để ý."

Nói xong cậu trả lại điện thoại cho cô, Đàm Hinh nửa tin nửa ngờ cất điện thoại vào túi xách.

***

Tại sân bay.

Người đàn ông mặc bộ Âu phục màu xám bạc phẳng phiu sải bước đi ra cửa, dáng người thẳng tắp, bộ dạng trầm ổn có lực hút dị thường nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo cứng nhắc không đoán được tâm tình.

Tạ Hoàn cất điện thoại, hai đầu lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ không được tự nhiên. Từ nhỏ lớn lên ở quân đội, nên anh đã hình thành tính cách thẳng thắn, mọi thứ yêu cầu phải đạt hiệu suất cao không được kéo dài. Nhưng đối với tuổi của người con gái này, hành động của cô quá mức thẳng thắn rồi.

Có lẽ anh cần kiên nhẫn và ôn hòa hơn một chút, dù sao khó lắm mới gặp được người con gái khiến anh động tâm.

Phương Lập Tân đàng chờ ở cửa cùng với mẹ: "Cậu nhỏ không phải rất bận sao, làm gì mà cứ hai ba ngày lại đến đây chứ?"

Mẹ của Phương Lập Tân là Tạ Viện, Tạ gia đại tiểu thư.

Năm đó gả đến thành phố S thì em trai mới năm sáu tuổi khóc lóc không cho bà đi, cứ đuổi theo xe rước dâu một đường dài, cuối cùng bị cảnh vệ tóm về. Đã qua rất nhiều năm, hình ảnh đó còn khắc sâu trong tâm trí bà. Bất luận trưởng thành Tạ Hoàn là người như thế nào thì trong mắt bà, anh vẫn là cậu bé không dám rời khỏi bà.

Phương gia những năm nay, Tạ Viện là người có tiếng là làm việc quả quyết, lý trí nhưng chỉ khi nào liên quan đến việc của em trai bà mới không cần dùng lý trí, chỉ thật tâm mà đối xử.

"Yên tâm đi, trong lòng cậu nhỏ của con biết rõ. Con nhìn cậu con chưa đến 30 tuổi đã lập rất nhiều công, mấy năm trước bị tập kích ở biên cường chút nữa đã bỏ mạng. Người nhà vất vả lắm mới khuyên được cậu ấy về thủ đô, chắc hẳn trong lòng cảm thấy buồn chán nên đi đây đi đó thôi."

Phương Lập Tân gật đầu nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Mục đích của cậu nhỏ luôn được định hướng rõ ràng, không bao giờ làm chuyện phí thời gian. Cậu đã muốn số điện thoại của Đàm Hinh nên nhất định sẽ tìm đến cô.

Cậu rũ mắt xuống, chỉ hy vọng không như cậu nghĩ.

Tạ Hoàn vừa lên xe đã dò hỏi: "Tối nay là thọ yến của ông Quý sao?"

"Đúng vậy, Lập Tân chút nữa sẽ tham dự vì nó hay chơi cùng với đứa nhóc của Quý gia."

"Em cũng muốn đi."

Phương Lập Tân không trả lời, chỉ là tay không tự giác nắm chặt, gân xanh hiện ra bên ngoài.

Tạ Viện có chút bất ngờ, bà cười nói: "Cậu không phải không thích tham dự những bữa tiệc đó sao, lúc nào cũng bảo ồn ào. Lần trước sinh nhật Phương Trạch nói mãi cậu mới chịu đi."

Tạ Hoàn cười nhẹ: "Bởi vì em muốn gặp một người."

"Là con gái nhà nào đây?"

Tạ Hoàn không thích nói quanh co vòng vèo, trực tiếp gọi tên: "Là Đàm..."

"Cậu nhỏ.", Phương Lập Tân nhanh chóng cắt ngang: "Năm sau cháu học ở Đại học S."

Tạ Hoàn nhướng mày lên, ánh mắt như muốn cậu tiếp tục nói: Cho nên?

"Cậu không muốn hỏi tại sao con muốn học Đại học sớm một năm sao?"

Tạ Hoàn không nói gì nhưng ngược lại Tạ Viện đã nở nụ cười, giải thích: "Thằng bé này, nó đang thích một cô gái, muốn sớm có chút tiền đồ mới có thể bảo vệ người ấy."

Bà đẩy nhẹ trán của Phương Lập Tân: "Đúng là đại gia hỏa, vẫn còn tính trẻ con như vậy không sợ chú nhỏ cười."

"Em cảm thấy vậy cũng tốt, đàn ông phải có những chuyện gánh vác được."

Tạ Viện nhìn một cậu hai cháu đều nghiêm túc đứng đắn thì không nhịn được cười, trêu ghẹo: "Khó trách người ta nói cháu trai giống cậu."

***

Đến nhà Quý gia đã tối trời.

Cả nhà Đàm Hinh không đến sảnh tiệc ngay mà về đến nhà của ông Đàm đang dưỡng bệnh. Kỳ thật Đàm Hinh cũng không muốn quay lại đây, mấy năm nay ông bệnh càng nặng, không nói được một câu hoàn chỉnh. Ông chỉ nhìn đám con cháu mà cười ngây ngốc, miệng lẩm bẩm tên của bà, không nhận ra ai cả.

Không gặp, cô còn có thể tự lừa mình ông đang rất tốt. Gặp rồi cô chỉ càng thêm đau lòng. Nhã Nhã kéo tay của cô an ủi: "Chị đừng quá buồn, ông cũng không nhận ra em."

Đàm Hinh vuốt nhẹ má cô bé: "Cho nên Nhã Nhã tức giận sao?"

Nhã Nhã lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không có, ba ba nói ông đang bệnh nên trí nhớ rất ít, chỉ đặt duy nhất bà nội vào tâm trí nên không có chỗ để nhớ chúng ta. Dù Nhã Nhã không vui nhưng không có cách nào khác, do ông thích bà nhất mà."

Đàm Hinh cảm thấy sự đau lòng lúc nãy dịu đi không ít, cô cười với Nhã Nhã: "Cảm ơn em, chị không buồn."

Hai mắt Nhã Nhã sáng lên, cười rộn ràng.

Đàm Hinh xuống lầu xem lại cách bố trí trong nhà, từ lúc cấp 2 đã dọn ra Hoàng Lâm uyển, không ngờ đã 5 năm. Bàn gỗ hồng sam còn lưu lại một vết xước, đó là lúc cô còn bé làm vỡ chiếc bình tử sa ông quý nhất. Trong vườn, hoa sơn chi giữa mùa hè này vẫn trắng tinh, hương thơm giống như xưa. Cô theo lối mòn trong vườn đến ngắm, trong ánh mắt lộ chút hoài niệm cùng thưởng thức.

Tất cả chỉ là một câu truyện thôi sao?

Ký ức của cô, tình cảm của cô đều bị người khác mặc định sao? Như vậy hiện tại cô không đi theo nguyên tác sẽ xảy ra chuyện gì. Vì còn chưa bắt đầu kịch bản hay vì cô sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm. Hoặc là, có nguyên nhân mà cô không biết.

... Bởi vì Quý Yến sao?

Chẳng ngờ cô đến đường cụt, Đàm Hinh định quay về chợt thấy hai người trong nhà kính, là cha mẹ. Diệp Lam vẫn bình tĩnh đoan trang, còn Đàm Diệu Uy đã sớm nổi trận lôi đình.

"Chuyện tiểu Hinh ghi danh vào Đại học S sao lại giấu tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Diệp Lam cười nhạo: "Hỏi tôi vì sao ư... Lúc Đàm tiên sinh giúp con gái chuyển trường tốt hơn, lúc vội vàng mua nhà mua xe cho mẹ con họ thì làm gì có thời gian quan tâm con gái của tôi."

"Cô!"

"Tôi thế nào? Tôi nói không đúng sao?"

Đàm Diệu Uy nghiến răng nghiến lợi: "Cô cho người điều tra tôi..."

Diệp Lam cười đến chảy nước mắt: "Nếu không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm. Giấy không gói được lửa đâu."

Nói xong bà xoay người định đi nhưng ông giữ chặt lấy bà: "Rốt cuộc cô muốn gì? Ly hôn với tôi sao? Nếu việc này khiến Thành Hâm hạ giá cổ phiếu thì cô là đại cổ đông, chỉ có hại chứ không lợi..."

Diệp Lam hất tay của ông ta ra: "Hôm nay là thọ yến của Quý gia tôi không muốn cãi nhau nhưng anh nhất định phải nói ngay bây giờ. Được, vậy tôi nói rõ ràng, Diệp Lam tôi mắt không chứa nổi hạt cả nên việc anh dây dưa với đám nữ nhân bên ngoài, còn muốn để đứa con hoang kia thừa hưởng, vậy tôi chỉ có thể ly hôn."

"Cái gì con hoang, Hiểu San cũng là con gái tôi, cô điên rồi sao, cô không thể suy nghĩ vì tiểu Hinh à!"

Diệp Lam cười lạnh: "Tôi điên cũng là do anh bức, tôi chưa từng nghĩ cho tiểu Hinh sao. Nó thi xong Đại học, giữa tháng 9 đi huấn luyện quân sự, ở trường luôn là học sinh ưu tú. Nó vẫn là thiên kim tiểu thư, con gái nhà giàu, chuyện xấu của ba nó đều không ảnh hưởng tới."

Đàm Diệu Uy tức đến xanh mặt.

"Được lắm, Diệp Lam cô được lắm, thì ra cô lập sẵn kế hoạch để trở mặt với tôi."

Diệp Lam nhìn bộ móng tay mới làm của mình, nhếch môi lên: "Không sai, một tuần nữa luật sư sẽ đem giấy tờ đến cho anh, sau đó tôi sẽ dắt con gái đi."

"Không được! Tôi có thể đồng ý ly hôn nhưng tiểu Hinh không được đi, nó cũng là con gái tôi."

"Đàm Diệu Uy, anh chừa lại chút mặt mũi được không? Tiểu Hinh của tôi là danh môn khuê tú chứ không phải gà rừng chim sẻ muốn là có được. Anh giữ lấy con tôi để làm nền cho đứa con hoang kia của anh sao? Cũng không nhìn xem mặt của nó có lớn như vậy không."

Diệp Lam biết Đàm Diệu Uy cũng có mặt tự ti. Lúc trước khi kết hôn, bà mang tài sản qua nhà chồng, bên ngoài đều nói ông ta trèo cao. Diệp Lam lại biết tự lập, trong sự nghiệp là nữ cường nhân nên ông ta không có thể tự tin mà đứng bên cạnh. Mẹ của Đàm Hiểu San bất quá cũng chỉ là đám lửa nhỏ xúc tác để ông ta tìm được lý do trả thù thôi.

Quả nhiên Đàm Diệu Uy bị mà nói cho long sòng sọc con mắt.

"Đúng vậy, Diệp Lam bà so với người khác đều cao quý hơn, mấy trăm năm của Diệp gia đều có thể xem thường Đàm gia chúng ta, lúc trước còn hết lần này đến lần khác giành được tôi."

Diệp Lam chế giễu: "Vì lúc đó tôi bị mù."

Nói xong bà ưu nhã rời đi, Đàm Diệu Uy vẫn đứng đó, hít sâu một hơi rồi đạp vỡ mấy bình hoa trong nhà kính.

Đàm Hinh chăm chú xem một màn này, cô cảm thấy buồn cười. Cô vẫn cho là ba cô không có tình cảm gì với mẹ, hiện tại xem ra không phải vậy. Chỉ là do bị sự tự ti trong tâm lý che lập đi, nhưng trong lòng vẫn cảm giác một chút thương yêu. Đáng tiếc, căn bản có thể sống bên nhau hạnh phúc, lại bị chính bàn tay của ông hủy. Đều là ông tự tìm đến.

Hy vọng có một ngày ông nhận ra được tình cảm của mình sẽ không quá hối hận.

***

Thời gian không còn sớm, Đàm Hinh đến nhà lớn của Quý gia. Cô không quên cô còn một điệu nhảy tạm biệt lần cuối với Quý Yến, chậm nhất ngày mai cô sẽ dọn đi. Người kia dùng bộ dáng tình sâu ý trọng giam cô vào trong, chờ đến khi anh tìm được "chân ái" rồi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cô một mình liếm láp vết thương. Loại cô độc đó cô đã từng trải qua, không nghĩ đến sẽ lặp lại.

Bước vào đại sảnh, tiếng violon cùng dương cầm hòa tấu rung động xúc cảm, người đến người đi đều là nhà quyền quý của thành phố S, còn có có những cô con gái danh giá thục nữ.

Đàm Hinh bước vội vào trong bỗng trở thành tâm điểm, nghiêm túc một chút thì mọi người cho dù đang dò xét cũng không dám trắng trợn, vì vậy sẽ không khiến người khác khó chịu.

Đàm Hinh lấy nước trái cây từ phục vụ, rồi trực tiếp lên lầu tìm người, thọ yến nên đi tìm thọ tinh là tốt nhất. Lúc này phòng của bà nội đã có không ít người, bà Quý đã sớm nhắc đến Đàm Hinh, vừa thấy cô đã lộ vẻ mặt hòa hoãn: "Tiểu Hinh tới đây với bà."

Đàm Hinh đến cúi đầu ngồi dưới chân bà, dáng vẻ ôn nhu: "Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

"Ngoan lắm, con bé này càng ngày càng đẹp, ông con khỏe không?"

"Vẫn như vậy ạ."

Bà vỗ tay cô: "Cháu kiên nhẫn một chút, hiện tại y học đang tiến bộ, nhất định sẽ tốt hơn thôi."

Dù biết đó chỉ là an ủi nhưng Đàm Hinh vẫn cười: "Dạ vâng."

Người xung quanh bỗng né sang một bên, người đàn ông trầm ổn bước đến không nhanh không chậm đứng cạnh Đàm Hinh.

"Bà nội."

Bà Quý đặt tay Đàm Hinh lên khuỷu tay của anh: "Chút nữa múa mở màn không được làm bà nội mất mặt."

"Được.", Quý Yến trầm thấp lên tiếng.

Đàm Hinh hơi cau mày, hình như cô ngửi thấy mùi rượu.