Ma Chủng

Chương 12: Đói



Ngự Ma Tông quy định khi các đệ tử được tấn cấp ngoại môn, tư trang của mỗi người sẽ bao gồm: một mộc bài thân phận, ba viên Uyên Độc Đan, mười viên linh thạch hạ phẩm, một quyển Tiểu Ma Công, một mộc bài công pháp Ngự Thư Cốc và một mộc bài Lò Rèn.

Mộc bài công pháp dùng để ra vào Ngự Thư Cốc lần đầu tiên, hạn sử dụng chỉ trong một tháng đầu tiên, không dùng thì sau thời gian hạn định sẽ biến mất.

Mộc bài Lò Rèn là thứ dùng để đổi pháp khí hạ phẩm. Tại tông môn khác chủ yếu là binh khí bình thường nhưng riêng Ngự Ma Tông lại chơi trội, chỉ cần tấn cấp đệ tử ngoại môn là đã có pháp khí hạ phẩm để dùng. Mặc dù chưa chắc là loại tốt nhất nhưng so với binh khí tầm thường chắc chắn tốt hơn hẳn. Tông môn ít người tự nhiên có cái lợi của ít người.

Sau một tuần ăn nhờ ở đậu tại Tụ Linh Sơn, tông môn đã tìm được trưởng lão mới nên Hứa Tử Du phải dọn về đúng khu vực dành cho đệ tử. Để mô tả tình cảnh của mình, hắn xin phép dùng bốn chữ lên voi xuống chó. Mật độ linh khí ngoài Tụ Linh Sơn đúng là kém thật.

Ngoại môn đã sớm chia chỗ ở, người tấn cấp muộn có thể chọn phòng thông qua nhiều cách khác nhau. Hoặc là thương lượng, hoặc là khiêu chiến.

Ngự Ma Tông ưa chuộng khiêu chiến, chỉ cần đôi bên chấp thuận yêu cầu chung là có thể đánh nhau ngay tại chỗ, Chấp Pháp Đường sẽ không can thiệp. Nếu mọi chuyện vượt tầm khống chế, cả hai liền b·ị b·ắt giam vào ma ngục, tùy theo tội trạng mà sẽ được phán xử riêng.

“Hứa sư đệ chưa tìm được chỗ ở sao?”

Không biết Thẩm cô nương lấy tình báo từ đâu mà nhanh nhạy kinh khủng. Hứa Tử Du vừa đặt chân vào khu ở của đệ tử là cô đã chạy đến đón đầu, miệng cười tủm tỉm.

“Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta đã tìm được.” Hứa Tử Du đáp lại.

Thẩm cô nương chớp mắt kinh ngạc: “Mới đó đã có rồi?”

Hứa Tử Du gật gù: “Vâng.” Hắn chỉ về phía rừng: “Ở trong đó.”

Thẩm cô nương ngây người, tưởng chừng nghe nhầm, nhưng không, hắn nói thật. Khi cô lấy lại nhận thức, bóng dáng của hắn cũng mất hút vào trong rừng.

Trừ những trường hợp cần sự cho phép của các trưởng lão, đệ tử ngoại môn có thể ở bất cứ đâu. Trong khu tập thể trạch viện nối tiếp trạch viện, khu nhà bếp, hay thậm chí ở trong rừng, chỉ cần không rời khỏi phạm vi Ngự Ma Tông thì bên trên cũng không quản nhiều.

Hứa Tử Du chưa thể kiểm soát ma khí khi tu hành nên hắn không muốn chung đụng với người khác. Hơn nữa, chung sống nhiều người rất dễ phát sinh những mâu thuẫn và rắc rối không cần thiết. Trước mắt hắn muốn tách biệt để học cách thu liễm ma khí đã.

Rừng sâu là nơi các đệ tử luyện tập võ kỹ và làm chuyện mờ ám nhiều nhất, nhưng chắc chắn không một ai dám lưu lại nơi này quá lâu. Bởi nếu gặp bất trắc gì ở trong này, e rằng không một ai cứu nổi nên rừng sâu nghiễm nhiên thành nơi để các đệ tử âm thầm thanh lý nhau.



Hứa Tử Du chọn một nơi khá phức tạp nhưng thực tế lại rất khôn ngoan.

Dừng chân bên con suối, Hứa Tử Du liền kiểm tra mật độ thiên địa linh khí. Vẫn không bằng Tụ Linh Sơn nhưng chắc chắn cao hơn khu trạch viện. Nhiêu đây là quá đủ với hắn.

Hứa Tử Du lôi trận kỳ trong túi, bắt đầu bày trận pháp phòng ngự, đồng thời bày thêm một tòa Tụ Linh Trận nho nhỏ bằng cách lợi dụng số nguyên thạch hắn vơ vét được.

Hồ trưởng lão đ·ã c·hết nhưng những di sản lão để lại đủ khiến cho đám đệ tử ngoại môn phải há hốc mồm. Đấy là trận bàn. Trận bàn tựa như trận pháp phiên bản túi trữ vật. Nó có thể lưu trữ rất nhiều loại trận pháp khác nhau, tùy vào chất lượng mà nhiều khi chứa cả sát trận.

Trong chiến đấu, sát trận là màn đánh úp cực kỳ hoàn hảo và người rơi vào nó chắc chắn là kẻ xui nhất trần đời. Trừ phi mạnh vượt trội, không thì sát trận chẳng khác gì một đòn vây công tuyệt sát không kẽ hở. Một khi dùng tới nó, e rằng tu hành giả đã quyết tâm g·iết đối thủ.

Hồ trưởng lão chỉ là trận pháp sư cấp thấp, lượng trận pháp lão tinh thông vốn không nhiều, chủ yếu là loại hỗ trợ. Song với một đệ tử Định Pháp trung cảnh như Hứa Tử Du, nhiêu đấy là quá nhiều để vừa sử dụng vừa học tập. Dù sao hắn cũng tự nhận có chút thiên phú trận pháp, không học lại uổng phí quá. Học ít hay nhiều, ngày sau thể nào cũng có lợi.

Không bao lâu sau, hai tòa trận pháp đã được dựng lên. Lấy trận bàn làm trung tâm, khuôn viên ba trượng xung quanh đã trở thành lãnh địa của Hứa Tử Du. Mật độ linh khí bên trong cũng nồng đậm hơn trước. Hắn bắt đầu có cảm giác quen thuộc hơn rồi.

Trận bàn dùng xong liền thu nhỏ lại bằng đúng lòng bàn tay. Hứa Tử Du cho vào ngực áo rồi khoanh chân đả tọa, bắt đầu tu luyện Tiểu Ma Công.

Nếu Nhập Môn Ma Công là công pháp khởi nguyên để bắt đầu chặng đường tu hành ma đạo thì Tiểu Ma Công là một phân nhánh. Mỗi một tông môn ma đạo đều có công pháp cơ bản định danh tên tuổi nhưng thường chỉ áp dụng với nội môn là chính. Ngoại môn thì tu hành kiểu quái gì cũng được, dù sao cũng chỉ loanh quanh trong phạm vi lãnh địa tông môn.

Tiểu Ma Công là phiên bản lược giản của tam đại ma công nội môn Ngự Ma Tông. Chỉ cần đại viên mãn là có thể tu hành tiếp nối mà không gặp bất trắc gì cả.

Hứa Tử Du đã thử tu hành Tiểu Ma Công mà không xem bản lý giải của Lạc Tông Trạch, phải thừa nhận là bước khởi đầu khó khăn cực kỳ nhưng hắn vẫn cố tu hành để rút ra lý giải của riêng mình. Phụ thuộc vào lý giải của người khác sẽ khiến bản thân thụ động, hơn nữa rất dễ lâm vào đường cùng nếu gặp chỗ khó trong suốt quá trình tu hành.

Tiểu Ma Công không dài nhưng lại chất chứa những tinh túy cơ bản của tu hành ma công. Từ việc c·ướp đoạt thiên địa linh khí như thế nào để không lưu ám thương cho cơ thể, cho tới việc cảm ngộ, sử dụng và ẩn giấu ma khí.

Tất nhiên, nguyên một nửa sau của Tiểu Ma Công chỉ dành cho những người đã sinh ra ma khí nên không phải đệ tử ngoại môn nào cũng ưa thích Tiểu Ma Công, do bản chất của nó đã sớm phân biệt.



Song, đã tu hành thì phải hướng lên cao, nếu cả đời này chỉ tính dừng tại mỗi Định Pháp cảnh thì Ngự Ma Tông không cần. Tệ nhất cũng phải là Tiềm Hư, mà đã Tiềm Hư thì kiểu gì cũng sinh ma khí, có ma khí thì nửa sau Tiểu Ma Công không hề thừa.

Hứa Tử Du còn đang đau đầu tìm trận pháp di động giúp mình che đậy ma khí, ai ngờ biện pháp lại nằm ngay trong Tiểu Ma Công. Thế là hắn đâm đầu vào, vừa luyện vừa nghiên cứu.

Bất giác, ba ngày nữa lại trôi qua.

“Khó thật đấy.”

Hứa Tử Du vò đầu rồi đi ra ngoài cho khuây khỏa, sẵn tiện bày thêm một trận pháp chướng nhãn để che lấp vị trí tu hành của mình. Hắn rời khỏi rừng sâu, đến nhà bếp kiếm miếng ăn.

Ích Cốc Đan tháng này dùng hết rồi, chịu khó ăn đồ ăn bình thường rồi tinh lọc tạp chất sau cũng được. Hắn không có nhiều lựa chọn.

“Hứa sư huynh, nghe nói huynh thành đệ tử ngoại môn rồi phải không?”

Đứng đầu nhà bếp là đệ tử tạp dịch cực kỳ lâu năm, tu vi Tọa Tâm đỉnh cao nhưng mãi không thể bước vào Định Pháp. Năm nay gã đã ngoài bốn mươi, e rằng vô vọng với con đường tu hành. Song chấp niệm quá lớn, nhất quyết không chịu về nhân gian nên nán lại làm đầu bếp phục vụ cho mọi tầng lớp đệ tử ở ngoại môn.

“Bàn sư huynh, tự nhiên gọi một tiếng ‘sư huynh’ làm ta sợ hãi nha.” Hứa Tử Du trêu.

Bàn Tử gác muôi lớn lên vai rồi lắc đầu, dõng dạc đáp: “Tu hành nói chuyện nhìn tu vi, sư huynh bây giờ đã là đệ tử ngoại môn, tiểu đệ đây chỉ có thể ngưỡng vọng. Nay sư huynh muốn ăn gì, sơn hào hải vị loại nào tiểu đệ đây cũng có thể chơi được tất!”

“Một bữa cơm bình thường thôi nhưng cho khẩu phần lớn gấp đôi đi.” Hứa Tử Du nói.

Nghe vậy, đôi mắt Bàn Tử liền lóe lên tinh quang, trực tiếp hướng vào nhà bếp lục đục gì đó gần mười lăm phút, khi ra ngoài liền kéo nguyên một bàn thức ăn đầy ắp.

Cơm được nấu từ linh mễ, thịt được làm từ yêu thú, rau được xào từ linh thảo. Nguyên bàn cơm này mà đặt ở nhân gian thì không khéo trở thành truyền thuyết mất.

Hứa Tử Du vốn không ăn nhiều như thế nhưng từ khi đột phá giới hạn cơ thể, hắn bắt đầu hấp nạp nhiều hơn bình thường. Từ linh khí đến thức ăn, khẩu phần bình thường chưa bao giờ là đủ.

Các đệ tử ngoại môn khác chỉ đến nhà bếp khi muốn đổi khẩu vị, chứ với lượng Ích Cốc Đan được phát trường kỳ, ăn mãi cũng khó hết. Song, Hứa Tử Du ăn nửa tháng đầu là hết sạch.



Thức ăn vừa ra, Hứa Tử Du liền ngấu nghiến tới tấp, đồng thời đảo mắt quan sát xung quanh một lúc rồi hỏi: “Dạo gần đây nhà bếp ít người hơn thì phải.”

“Ừ, quãng thời gian trước Chấp Pháp Đường đột nhiên đến đây truy hỏi nguồn thực phẩm. Ta cũng không biết phải trả lời sao, chủ yếu là nhận phần do nội bộ Chấp Sự Đường mang tới thôi mà.” Bàn Tử than trời vãn đất.

Chợt gã liếc mắt nhìn quanh, rướn người nói nhỏ:

“À phải, đợt trước có sư huynh giúp đỡ nấu nướng thay nên Lộc tiểu tử mới có thể tổ chức đám tang mẹ già. Kể ra cũng đáng thương thật, vừa bước vào con đường tu hành không lâu đã nghe tin dữ, đạo tâm giờ lung lay lắm.”

Hứa Tử Du nhai thức ăn, nói tiếp: “Tiểu Lộc tử không bị phát hiện chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Bàn Tử cười hí hửng: “Đệ tử bình thường truy hỏi thôi, nếu bọn họ sở hữu thủ đoạn đọc suy nghĩ thì hai người chúng ta đã sớm bị khảo hình rồi. Với cả, tự tiện rời bỏ chức trách tương đương với tội c·hết, huynh đệ chúng ta ngu gì khai thật. Sư huynh đã giúp đỡ, chúng ta làm sao bán đứng được chứ.”

Hứa Tử Du nuốt một bụng thức ăn, khóe miệng chợt vểnh.

“Không, ta mới là người được giúp.”

“Hử?” Bàn Tử nghiêng đầu rồi nhìn lại bàn ăn, hoảng hốt: “Ă-ăn hết rồi á?!”

Hứa Tử Du đặt tay lên bụng, ngẫm nghĩ một lúc lại bảo: “Có vẻ chưa đủ để thỏa lấp bụng ta rồi. Bàn sư huynh, cho ta thêm một phần nữa đi.” Hắn đưa một ngón tay.

“Đã bảo đừng gọi ta là ‘sư huynh’ mà.”

“Vậy thì sư đệ, cho ta thêm phần nữa. Tiền bạc không cần lo.” Hứa Tử Du cười nhẹ.

Bàn Tử nhếch mép: “Chăm lo bụng đói là nhiệm vụ của đầu bếp. Huynh không cần trả thêm, chỉ cần ăn thật no là chức trách của ta đây đã hoàn thành.”

Gã ngông nghênh vào trong bếp, một lần nữa chuẩn bị bàn ăn. Trong khi đó, Hứa Tử Du lại đảo mắt ra xung quanh, sống mũi chợt thông thoáng lạ thường.

Chà, hết mùi của người quen rồi.