Tiểu bí định kỳ của Ngự Ma Tông thu hút rất nhiều đệ tử ngoại môn tham gia. Một phần vì phần thưởng hậu hĩnh, một phần vì khẳng định bản thân.
Mặc dù không thường xuyên nhưng từng có lời đồn đệ tử ngoại môn được tấn cấp trực tiếp thành nội môn do biểu hiện tốt ở tiểu bí. Tất nhiên, sự thật đằng sau đó không liên quan tới tiểu bí, mà do đệ tử đấy được một trưởng lão Kim Đan cảnh ở nội môn nhìn trúng.
Song, không cần biết vì lý do gì, tiểu bí vẫn là cơ hội để các đệ tử tranh tài. Những người đạt thứ hạng cao, không nhiều thì ít, sẽ được tăng bổng lộc trong năm đó. Áp lực tài nguyên tu hành sẽ giảm đi kha khá. Chưa kể, thứ hạng càng cao càng có khả năng được trưởng lão nội môn chú ý hơn. Cho dù không thành đệ tử thân truyền thì một chân ký danh cũng tốt rồi.
Hứa Tử Du mới luyện Thiết Ma Quyền không lâu, thực lực chẳng đâu tới đâu nên không rỗi hơi đi tìm ngược. Thà rằng tỏ ra bí ẩn còn hơn chường cái mặt ra ngoài là bị ăn đòn.
Ngự Ma Tông chỉ ngăn cấm đồng môn s·át h·ại lẫn nhau, chứ không cấm bắt nạt và h·ành h·ung. Ma đạo mà, yếu ớt chính là tội lỗi. Không thể biến người khác thành gạch lót đường thì tự mình đi làm gạch lót cho người khác.
Tiểu bí diễn ra bảy ngày, Hứa Tử Du tập trung chủ yếu vào ngày cuối. Hôm đó mới thực sự là long tranh hổ đấu của ngoại môn. Hắn quan sát rất kỹ, thậm chí còn đi vòng vòng để nghe người khác thuật lại quá trình chiến đấu. Tất nhiên, thật giả lẫn lộn. Có người thuật lại đúng tình hình, nhưng có người lại nói hưu nói vượn, chỉ biết khua môi múa mép chứ không biết gì.
Hứa Tử Du không có nhiều kinh nghiệm để nhìn nội tình chiến trận nhưng hắn có kinh nghiệm sinh tồn. Hắn biết nên nhắm vào vị trí nào trên cơ thể để giành chiến thắng, thậm chí g·iết luôn đối phương. Trong mấy trận phân định thập cường, hắn có thể hiểu vài trận. Những trận còn lại hoàn toàn nằm ở đẳng cấp khác, hắn không theo kịp nên miễn bình luận.
Tiểu bí kết thúc, nhịp sinh hoạt của các đệ tử ngoại môn trở lại như cũ.
Trong quãng thời gian bình lặng này, Hứa Tử Du đẩy mạnh tu hành. Hắn luyện ngày luyện đêm, luyện tới mức tiêu hao một lượng lớn linh thạch trung phẩm mà không hề chớp mắt.
Nhờ hiệu quả của Tụ Linh Trận và đại lượng tài nguyên, Thiết Ma Quyền của Hứa Tử Du đã đạt tới cấp độ tiểu thành, kỹ năng chiến đấu cũng tăng tiến theo thời gian.
Thoáng chốc, ba tháng nữa lại trôi qua.
Hứa Tử Du đến Chấp Sự Đường nhận bổng lộc định kỳ, sẵn tiện ghé qua bảng nhiệm vụ. Quãng thời gian bảo hộ của hắn sắp hết nên phải tập làm quen cho khỏi bỡ ngỡ.
Sau khi tấn cấp ngoại môn, mỗi một đệ tử sẽ nhận được quyền bảo hộ trong một năm. Suốt quãng thời gian này, đệ tử đấy chỉ việc tập trung tu hành, không cần lo nghĩ tới việc nhận nhiệm vụ hay tham dự hội nhóm liên quan do các đệ tử tự thành lập với nhau.
Bất kỳ ai x·âm p·hạm trong thời kỳ này đều sẽ bị Ngự Ma Tông trừng phạt thích đáng. Vì vậy, quyền bảo hộ rất quan trọng đối với các ma mới, nó giúp bọn họ thích ứng với môi trường tu hành thực sự của ngoại môn. Sau khi thời hạn kết thúc, các đệ tử tự sinh tự diệt.
Hứa Tử Du vẫn còn hơn nửa năm nhưng tiến độ tu hành Thiết Ma Quyền dạo gần đây đã trì trệ thấy rõ, bất chấp đốt thêm bao nhiêu linh thạch hỗ trợ.
Hắn không giàu có tới mức ném linh thạch qua cửa sổ nên hiểu mình đã chạm bình cảnh. Trốn mãi ở ngoại môn cũng không phải cách hay nên hắn nhắm tới chuyện đi lịch luyện.
Muốn rời khỏi tông môn, điều kiện cần và đủ là thẻ bài nhiệm vụ.
Ngự Ma Tông yêu cầu mỗi năm các đệ tử ngoại môn phải hoàn thành đủ mười nhiệm vụ.
Hoàn thành tốt, thứ hạng và bổng lộc trong năm kế sẽ tăng lên. Hoàn thành không đủ, bổng lộc sẽ bị cắt triệt để, muốn lấy lại phải thực hiện số lượng gấp đôi. Nếu thất bại thêm lần nữa, tùy vào tình hình mà tông môn sẽ có quyết định xử trí riêng.
Nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi về quê nhà. Nặng thì biến thành nô lệ phục dịch cho các đệ tử, sống c·hết phó cho trời, tự thân cũng mất đi quyền tự quyết.
Bảng nhiệm vụ đầy ắp yêu cầu, đệ tử vây quanh cũng lắm người. Hứa Tử Du đột phá nhục thân nên các giác quan của hắn được nâng tầm, đứng từ xa cũng thấy nội dung trên bảng.
Nuôi trồng dược vật, chăn nuôi yêu thú, trông coi lò đan dược, hỗ trợ trị thương,… Phần lớn đều là những nhiệm vụ nghiêng về tăng gia sản xuất cho ngoại môn.
Cũng phải, đệ tử ngoại môn chỉ được đi lại trong lãnh địa của Ngự Ma Tông, chưa đủ phận sự mang danh tiếng của môn phái ra bên ngoài nên các nhiệm vụ được giao cũng chỉ quanh quẩn gần đấy, không thể đi xa hơn. Nhưng thế cũng tốt, Hứa Tử Du chưa làm nhiệm vụ tông môn bao giờ nên các nhiệm vụ săn g·iết quá nặng nề, làm không tốt lại để bản thân rơi vào nguy hiểm.
“Chọn cái này đi.”
Hứa Tử Du canh me lúc không ai để ý liền xông vào lấy nhiệm vụ thiết lập trận pháp tụ linh ở dược viên. Loại nhiệm vụ này tương đối phù hợp với chuyên môn của hắn, thưởng cũng hậu hĩnh.
Hơn nữa, nghe nói số lượng trận pháp sư ở ngoại môn rất thấp nên những nhiệm vụ liên quan đều được treo thưởng khá cao.
“Hứa Tử Du… Ủa, ngươi vẫn còn trong kỳ bảo hộ mà, gấp gáp nhận nhiệm vụ thế rồi sao?”
Chấp sự kiểm tra thông tin được ghi chép của hắn một lúc, nét mặt thoáng ngạc nhiên.
Hứa Tử Du gãi đầu: “Đệ tử muốn thử sức, xem như làm quen. Mong chấp sự chấp thuận.”
Chấp sự phẩy tay: “Ta chỉ tò mò thôi. Đệ tử các ngươi muốn lấy nhiệm vụ gì thì cứ lấy, hoàn thành đúng hạn là được. Với cả, nghe nói ngươi từng làm việc ở Tụ Linh Sơn nên nhiệm vụ này ta đoán cũng không khó. Có điều, dược viên ở khá xa, tông môn không chi trả lộ phí nên ngươi tự tính toán, lời lỗ tự chịu.” Vừa nói xong là lão đưa cho hắn tấm thẻ bài thông hành.
“Đa tạ chấp sự.” Hứa Tử Du nhận lấy rồi hành lễ ra về.
Dược viên là nơi trồng linh dược luyện đan cho Dược Y Đường, vị trí nằm tại phía nam, cách xa Ma Uyên để không bị khí độc hao tổn chất lượng. Từ ngoại môn đến dược viên mất tầm hai ngày cưỡi ngựa, nếu biết phi hành thì chỉ tốn một, hai canh giờ. Ngặt nỗi, phi hành đòi hỏi Trúc Dịch cảnh, đến Tiềm Hư cảnh cùng lắm là chạy nhảy “tựa như bay” thôi.
Hứa Tử Du chuẩn bị tư trang thật kỹ rồi thiết lập trận pháp phòng thủ kèm chướng nhãn cho nơi tu hành. Đảm bảo mọi thứ thật chu toàn, hắn liền ghé sang nhà bếp, ăn uống một bữa cho thật thỏa thích rồi mới lên đường.
Ngự Ma Tông nuôi rất nhiều bảo mã hỗn huyết nhằm phục vụ nhu cầu di chuyển dưới Trúc Dịch cảnh. Tất nhiên, có tiền thì vẫn thuê được ngự thú phi hành, thời gian đi lại sẽ rút ngắn hẳn. Nhưng Hứa Tử Du không muốn gây sự chú ý nên dùng loại phổ thông là được rồi.
Dẫu vậy, loại phổ thông của giới tu hành chẳng khác gì chiến thú huyền thoại trong nhân gian. Bảo mã hỗn huyết do Ngự Ma Tông nuôi có thể chạy liên tục ba ngày ba đêm mà không cần ăn uống, thậm chí đủ sức chịu tải một lượng hàng hóa nặng ngang nó suốt đường đi.
Vó ngựa rong đuổi trên thảo nguyên. Hứa Tử Du băng băng vượt địa hình rồi rời khỏi sơn môn. Vừa rời khỏi núi, sau lưng hắn liền hóa thành màn sương vô định. Đi thêm một đoạn nữa, cảnh vật sương khói lại biến thành bình nguyên.
Che giấu sơn môn là chuyện thường thấy ở giới tu hành, dù sao quanh đấy không chỉ có mỗi tu hành giả, mà còn người dân bình thường. Đối với dân chúng, chẳng cần biết là chính hay ma, chỉ cần biết phép thuật là sẽ được tụng xưng hai tiếng “tiên gia”.
Ngự Ma Tông không phải chính đạo nhưng bọn họ sẽ không có hành vi tổn hại đến phàm nhân trong nhân gian, dù sao tu hành giả đều xuất phát từ đây cả. Con người dù là ai đều sẽ không quên cội nguồn của mình. Động tới nhân gian, không quản chính ma, tất cả đều đáng c·hết.
Hứa Tử Du mang y phục của Ngự Ma Tông, đi tới đâu đều được người dân nồng hậu tiếp đón tại đó. Đãi ngộ có thể nói là vượt xa cái cảnh ăn xin đầu đường xó chợ của đám ăn mày.
Hứa Tử Du không khỏi cảm thán, nếu hắn không bị Ngự Ma Tông bắt về, không khéo giờ vẫn đang lẫn lộn đâu đó trong đám người này. Song, nếu có cơ hội làm lại, hắn lại mong được gia nhập theo khuôn phép thông thường, chứ không phải vào sinh ra tử ở Lò Luyện Cổ.
Những tháng ngày trong hang động đấy chẳng khác gì địa ngục. Hứa Tử Du không muốn nhớ, bởi hắn không muốn trải qua lần nữa. Sinh tồn như vậy quá mệt óc.
“Cho ngươi.” Hứa Tử Du ném một xâu tiền cho lũ trẻ ăn xin bên đường, đồng thời lườm những kẻ đang có ý định t·rộm c·ắp: “Dám động vào chúng, ta xé xác các ngươi.”
“T-tiên gia tha mạng, tiểu nhân không dám!”
Đám người bị lườm giật thốt, vội vàng quỳ xuống, đập đầu tạ tội dù chưa làm gì cả.
Người dân quanh đó cũng lo sợ nên hỗ trợ mắng nhiếc vài câu để không bị liên lụy.
Lũ trẻ không hiểu quá nhiều sự đời. Với chúng mà nói, có ăn có mặc sống qua ngày đã là tốt lắm rồi. Một xâu tiền nặng trịch là quá sức đối với chúng.
Dẫu thế, chúng vẫn cúi mình cảm ơn rất lễ phép.
Hứa Tử Du mỉm cười gật gù rồi leo lên ngựa, tiếp tục hướng tới dược viên sau khi nghỉ chân. Nếu nhiệm vụ không bị giới hạn thời gian, hắn đảm bảo sẽ rong chơi cho thỏa thích rồi mới đến dược viên, nhưng nhiệm vụ này tương đối gấp, nội trong năm ngày phải hoàn thành.
Trừ đi thời gian di chuyển, Hứa Tử Du chỉ còn đúng một ngày. Một ngày thôi đấy.
“Chí ít thưởng hậu hĩnh…”
Hứa Tử Du xem lại yêu cầu nhiệm vụ, xem đến mức thuộc làu làu, nhớ tới độ chữ nào nằm ở dòng nào cũng biết rõ. Hắn cẩn thận như thế là vì không muốn phạm sai lầm trong nhiệm vụ đầu tiên. Hắn không muốn bị Chấp Sự Đường liệt vào danh sách đen, về sau khó mà nhận nhiệm vụ.
Mặt khác, dược viên có quan hệ mật thiết với Dược Y Đường. Tu hành cần đan dược nhiều hơn những thứ khác nên tạo mối quan hệ tốt với dược viên rất quan trọng.
Nhân lúc ngoại môn chưa xuất hiện trận pháp sư đáng lưu ý, Hứa Tử Du sẽ chiếm cái bánh này.