Sự việc của dược viên không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ vì liên quan tới an ninh của tông môn. Dược viên có Trúc Dịch cảnh tọa trấn còn ra biến cố, ngoại môn cũng không yên.
Hứa Tử Du vừa trở về liền bị người quen gọi đi thẩm tra. Tất nhiên, lần này hắn đến Chấp Pháp Đường trên tư cách nhân chứng, không phải n·ghi p·hạm nên sẽ không có cái trò khảo hình.
Dẫu thế, vừa thấy Hình chấp sự, bầu không khí đôi bên lại không tốt lắm.
Lạc Tông Trạch quen biết hắn nên xin phép đảm nhiệm. Hai sư huynh đệ nói chuyện với nhau hơn một canh giờ cũng xong việc. Toàn bộ quá trình chẳng khác gì tám chuyện phiếm.
“Chà, mấy tháng không gặp không ngờ sư đệ đã có thể tự mình xử lý một yêu vật Định Pháp thượng cảnh. Với cái đà này, thành tựu đệ tử nội môn cũng không nằm ngoài tầm tay.”
Vừa nói, Lạc Tông Trạch vừa liếc mắt sang người bên cạnh.
“Hình chấp sự, Dương trưởng lão đích thân gọi tên Hứa sư đệ, chấp sự hiểu sự tình rồi chứ?”
Hình chấp sự bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Xưa nay trong lúc thi hành mệnh lệnh của Chấp Pháp Đường, gã đã đắc tội với rất nhiều người. Có kẻ c·hết trong ma ngục nhưng cũng có kẻ thành công thoát ra, song tu vi của chúng không mạnh, cả đời chôn chân tại Định Pháp nên chẳng kẻ nào dám tìm đến trả thù.
Hình chấp sự là Tiềm Hư sơ cảnh, thiên phú đã chạm trần, tu vi khó mà tiến thêm. Chỉ cần gã không đắc tội với người mạnh hơn, đồng cấp gã vẫn nắm chắc phần sống. Xem như gặp người mang tiềm lực lớn thì âm thầm xử lý thành “t·ai n·ạn” hay “tu hành sai sót” cũng không khó.
Hứa Tử Du chắc chắn ghi hận Hình chấp sự. Gã có thể nhìn ra hận ý trong mắt hắn từ ngày đó. Bây giờ hắn bày ra tiềm lực lớn như thế, gã phải hành động ngay khi còn có thể.
“… Ta hiểu.” Hình chấp sự cắn răng đáp.
Trước khi quá muộn, gã phải g·iết hắn.
Đồng ý là Dương trưởng lão đã nhắc tên Hứa Tử Du nhưng nhắc không đồng nghĩa mang hàm ý bảo hộ. Dù sao tính cách lão nắng mưa thất thường, hôm nay ưu ái, hôm sau ngó lơ cũng là chuyện dễ hiểu. Hình chấp sự không tin Hứa Tử Du đặc biệt hơn những người trước.
Để trừ hậu hoạn, gã phải tính kế. May mà hắn chỉ mới Định Pháp trung cảnh nên gã vẫn còn thời gian chờ sự tình lắng xuống. Khi đấy, ra tay cũng không khiến người ta nghi ngờ.
“Chậc, tên đó vẫn chướng mắt như ngày nào.”
Hứa Tử Du vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lâu rồi mới thấy Hình chấp sự. Trông gã, hắn lại thấy khó chịu trong lòng. Ngày hôm đấy hắn xém chút là tàn phế, nếu Lạc Tông Trạch không tới kịp thì hậu họa khó lường.
Mặc dù Hình chấp sự làm theo mệnh lệnh của Chấp Pháp Đường nhưng hành vi quá đà lại xuất phát từ chính bản thân gã. Hứa Tử Du không tính toán phần mệnh lệnh, song sẽ lưu ý tư thù.
Vì sự can thiệp của các trưởng lão, đệ tử bình thường sẽ không nắm rõ vụ dược viên nhưng Chấp Pháp Đường đảm nhiệm phần thu dọn sẽ nắm nhiều thông tin hơn. Hình chấp sự kiểu gì cũng đoán già đoán non tiềm lực của hắn, sớm muốn cũng không thoát khỏi một trận sống mái.
“Vẫn chưa chuẩn bị đủ.”
Hứa Tử Du giao chiến với Định Pháp thượng cảnh là hiểu thực lực mình tới đâu.
Huyết Sắc Yêu Kê hôm trước rất mạnh nhưng vẫn chiến đấu theo bản năng, chỉ khi tung cánh dùng lông vũ, nó mới có chút chiến thuật. Trong khi đấy, tu hành giả chiến đấu với nhiều thủ đoạn khác nhau. Công pháp, đan dược, phù lục, pháp khí, trận pháp,… hàng tá thứ này bàng thân mới làm nên thực lực đúng nghĩa.
Hình chấp sự lăn lộn bao năm, thực lực không đơn giản.
Bản thân gã làm chấp sự khảo hình hơn bốn mươi năm, người bị t·ra t·ấn trong tay gã không hề ít, nhưng gã chưa bị trả thù lần nào. Đồng nghĩa, tất cả mục tiêu đã sớm bị xử lý.
Thực lực cao, lại thêm kinh nghiệm làm trong Chấp Pháp Đường sẽ cho gã cơ hội tạo ra một tội ác hoàn mỹ. Cho dù sơ sẩy bị phát hiện dấu vết, gã cũng có cách che giấu.
Hứa Tử Du đã bị nhắm thì hắn khỏi chạy. Nước đến tường ngăn, binh tới tướng đỡ.
Hứa Tử Du nghỉ ngơi một ngày, tổng kết những gì đã đạt được trong trận chiến với Huyết Sắc Yêu Kê, xem xét những điểm yếu hiện có, đồng thời nâng cao điểm mạnh.
Sáng hôm sau, hắn rời khỏi khu rừng để hướng tới Lò Rèn. Nhờ có tấm thẻ bài của Dương trưởng lão, trưởng lão quản lý Lò Rèn liền đích thân tái luyện pháp khí giúp hắn.
Nhân lực của Ngự Ma Tông không nhiều, mà nguồn tài nguyên lại lớn nên mỗi đệ tử ngoại môn đều được trang bị đến tận chân răng. Ngoại môn nơi khác nhiều khi còn dùng binh khí bình thường, ngoại môn Ngự Ma Tông đến pháp khí hạ phẩm vẫn chê nặng.
Không phải pháp khí hạ phẩm yếu, chẳng qua được rèn hàng loạt nên không thực sự nổi trội ở mảng nào. Dáng hình phổ thông, năng lực bình thường, sức mạnh bình bình. Nhìn đi nhìn lại, nghèo lắm mới dùng đúng hàng nguyên bản, chứ các đệ tử chỉ cần có chút tích cóp là sẽ đi mua pháp khí khác phù hợp với mình hơn.
Hứa Tử Du còn linh thạch, hắn có thể nhân lúc làm nhiệm vụ để tham gia đấu giá dưới phường thị hòng kiếm pháp khí tốt hơn. Nhưng hắn còn chưa quen dùng pháp khí hiện tại, mua cái khác cũng không chắc phân biệt rạch ròi.
Pháp khí giống đan dược, đắt xắt ra miếng chứ rẻ rúng gì.
May mắn thay, chuyến đi dược viên thu về nhiều cái lợi. Có sáu cọng lông vũ của Huyết Sắc Yêu Kê, đôi quyền sáo phổ thông của Hứa Tử Du được tái luyện vượt khỏi dáng hình thông thường.
Mỗi một bên quyền sáo đều được phụ thân thêm ba lưỡi dao đỏ thẫm sắc lẻm, gọi là Huyết Sắc Nhận. Hắn chỉ việc nhỏ máu nhận chủ, câu thông pháp lực là có thể điều khiển.
Huyết Sắc Nhận bén ngọt, đâm xuyên đá và gỗ của linh mộc bình thường dễ như chơi. Trong chiến đấu, chúng có thể vây g·iết kẻ địch từ xa, giúp hắn loại bỏ điểm yếu khoảng cách.
Ngoài ra, nhờ việc chiến đấu vượt ngưỡng chịu đựng, nhục thân Hứa Tử Du đã có chút đột phá. Thiết Bì không những rắn chắc hơn mà còn cộng hưởng với xương cốt, đạt đến Thiết Cốt. Với sức bây giờ, hắn nghĩ đánh nhau với Huyết Sắc Yêu Kê đó cũng không còn vất vả nữa.
Hài lòng với pháp khí mới, Hứa Tử Du lại chìm vào quá trình tu luyện. Ngày ngày ru rú trong trận pháp không ra, chỉ khi đói bụng quá mới đến nhà bếp. Thậm chí, khi tiểu bí gần nhất được tổ chức, hắn không hề ghi danh, cũng không hề xuất hiện tại quảng trường.
Chớp mắt, hai tháng đã trôi qua.
Với Ma Hỏa Đan các chấp sự dược viên lén đút túi, hắn thế mà đột phá trung giai rồi tiến cảnh một đường tới đỉnh phong, hiện giờ đã là Định Pháp trung cảnh trung giai đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể bước vào hậu giai, càng ngày càng gần với thượng cảnh.
Ngặt nỗi, bước này lại bị một bức tường vô hình chắn đường. Hắn gặp bình cảnh rồi.
Tu hành thuần túy đã không thể giúp Hứa Tử Du tiến cảnh, vậy thì chỉ còn cách đi làm nhiệm vụ, tìm kiếm cơ duyên đột phá. Hắn đã sinh ma khí, sớm muộn cũng vào Tiềm Hư, nhưng tu hành không thể chậm trễ, bởi trên cổ hắn lúc nào cũng kè kè một thanh đao mang tên Hình chấp sự.
Tên âm binh đó còn sống, hắn ngủ không ngon giấc.
Suốt quãng thời gian qua, Hứa Tử Du nghiên cứu trận pháp rất nhiều, hiểu biết liên quan cũng được mở rộng trên biên độ lớn. Dược viên phản hồi rất hài lòng, còn chủ động đề cử tông môn cấp cho hắn một thẻ bài đặc thù mà chỉ những tu hành giả có chức nghiệp mới được giữ.
Luyện đan sư, luyện khí sư, họa phù sư, trận pháp sư. Đây là bốn chức nghiệp đi kèm phổ biến nhất trong giới tu hành. Bất kỳ người nào thụ hưởng một chức nghiệp đều có cơ hội phát tài.
Trận pháp sư có lẽ nghèo nhất trong cả bốn vì giá thành mua trận pháp rất cao, đối tượng mua cũng ít khi nào là cá nhân, đã thế còn thường xuyên bị mặc cả.
Song trận pháp sư vẫn là những người có tiền, không như tu hành giả phổ thông.
Hứa Tử Du đa dạng hóa nhiệm vụ được nhận để làm quen. Dễ khó đủ loại, đôi khi được chiến đấu, có lúc phải dùng đầu. Nói chung, trải nghiệm trong ba tháng nay của hắn khá phong phú.
“Hứa sư chất, dạo này ngươi bận rộn thật đấy.” Chấp sự nhận thẻ bài hoàn thành nhiệm vụ rồi gật gù hài lòng, không quên tăng điểm tích lũy cho hắn.
Hứa Tử Du mỉm cười đáp lại: “Đa tạ chấp sự đã quan tâm. Kỳ bảo hộ sắp hết, đệ tử cũng lo lắng cho con đường tu hành ngày sau, làm quen trước cho khỏi bỡ ngỡ.”
Chấp sự: “…” Ta thấy bọn trung cảnh lâu năm còn đáng được bảo hộ hơn ngươi ấy.
Hứa Tử Du nhận nhiệm vụ đa dạng nên chấp sự thừa sức đánh giá thực lực của hắn.
Ở nhiệm vụ truy tung, hắn không biểu hiện tốt lắm, nhiều lần còn để lọt con mồi, mặc dù cuối cùng vẫn thành công nhưng cách thức sử dụng không tạo ra hiệu quả cao, xem như không có thiên phú mặt này. Nhiệm vụ cần trận pháp thì miễn bàn, cả ngoại môn không có bao trận pháp sư, mà hắn còn thuộc nhóm được cao tầng ngoại môn đánh giá cao nên những nhiệm vụ tương tự thường chỉ định trực tiếp tên hắn luôn chứ không treo lên bảng làm gì cho mất thời gian.
Bất ngờ nhất là nhiệm vụ chiến đấu và liệp sát yêu thú. Hắn biểu hiện quá xuất sắc.
Thi thể yêu thú mang về lúc nào cũng gọn gàng nên phía Lò Rèn cười tươi như được mùa. Chấp sự nghe nói trưởng lão quản lý bên đó khá thân thiện với hắn. Lại nói, mấy con yêu thú hắn săn nào có yếu, tu vi thấp lắm cũng ngang với trung cảnh, có con còn là thượng cảnh.
Lâu lâu có một con cảnh giới cao hơn thì dễ hiểu, nhưng nhiều như giờ lại mang ý nghĩa khác.
Đôi mắt chấp sự lóe lên tinh quang, lão mỉm cười xoa hai tay vào nhau.
“Hứa sư chất, lần này ngươi muốn nhiệm vụ gì, chỗ ta đã chuẩn bị trước một vài loại rồi.”
“Đa tạ chấp sự, chỉ là liên tục nhận nhiệm vụ thế cũng khiến tinh thần đệ tử hao kiệt, có lẽ cần lắng đọng một quãng thời gian rồi mới tiếp tục.” Hứa Tử Du chắp tay đáp lại.
Chấp sự không bắt hắn gượng ép bản thân. Trong ba tháng hoàn thành chín nhiệm vụ, vị chi mỗi nhiệm vụ làm trong mười ngày, thời gian quả thực gấp gáp.
“Không sao, bao giờ muốn nhận nhiệm vụ cứ đến tìm ta, đỡ phải chen chúc trước bảng.”
Rời khỏi Chấp Sự Đường, hắn liền vươn vai ưỡn người rồi trở về “động phủ” trong rừng.
Hứa Tử Du đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ ngắn sắp tới, hắn còn tính xuống phường thị mua sắm nhưng có vẻ phải gác lại chuyện đó rồi. Bởi hắn phát hiện có người đang cố thâm nhập vào trận pháp của hắn, số lượng không dừng ở một.