Hứa Tử Du nghỉ ngơi nửa ngày, tinh lực lại sung mãn như cũ. Hắn kiểm tra tư trang, đong đếm số lượng đan dược và phù lục đang có cũng như lượng linh thạch còn lại.
Nhờ treo thưởng từ nhiệm vụ, Hứa Tử Du đã có thể tự mình kiếm sống mà không phụ thuộc vào số linh thạch của Hồ trưởng lão. Mà nhắc tới lão ta, hắn lại thấy não nề.
Hồ trưởng lão rất giàu nhưng nguyên nhân khiến lão giàu lại đến từ cái tính keo kiệt. Không làm nhiệm vụ thì thôi, làm rồi Hứa Tử Du mới biết mình bị bóc lột dã man ngần nào.
Chấp Sự Đường từng chuyển nhiệm vụ sửa chữa Tụ Linh Trận cho Hứa Tử Du do trưởng lão quản sự có việc ra ngoài, treo thưởng những hai mươi linh thạch hạ phẩm cho một lần sửa chữa. Thậm chí, nếu hư hại nghiêm trọng, con số có thể tăng thêm.
Trong khi đó, Hồ trưởng lão chỉ trả hắn một viên linh thạch. Một lần sửa ứng một viên, giá trị bị cắt giảm hàng chục lần. Ăn bớt nhiều như thế bảo sao lão ta không giàu.
Dạo trước Hứa Tử Du xài chùa linh thạch còn thấy tội lỗi, bây giờ hắn lại thấy đấy là thành quả hắn nên nhận được. Hồ trưởng lão ăn chặn hắn, giờ hắn tiêu xài hộ lão ta.
“Có vẻ không đủ cho chuyến đi, đành xuống phường thị một chuyến vậy.”
Hứa Tử Du thu dọn đan dược và phù lục vào trận bàn rồi đến Chấp Sự Đường.
Hắn không nằm trong nhóm mười đệ tử đứng đầu ngoại môn nên không có quyền tự do ra vào phường thị ngoài tông môn. Muốn ra, phải có thẻ bài thông hành giới hạn.
May mắn là gần đây hắn quen biết chấp sự nên cũng dễ xin xỏ.
Thẻ bài Hứa Tử Du mượn giới hạn mười hai canh giờ, tức là tối mai hắn về vẫn kịp.
Phường thị buổi tối sáng đèn lung linh, dòng người qua lại không những tấp nập mà còn ngư long hỗn tạp. Có tu hành giả thuộc Ngự Ma Tông, có tu hành giả thuộc thế lực nhỏ quanh đây và không thiếu nhất, các tán tu đến tìm kiếm cơ duyên nhập tông.
Tất cả tập hợp, phường thị liền đông đúc, người người chật như nêm.
Đi lại nhờ y phục đệ tử Ngự Ma Tông sẽ dễ dàng hơn nhưng như thế lại thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Vừa xuất tông, Hứa Tử Du liền thay một bộ y phục tầm thường, mang một tấm mặt nạ che mặt và đội nón rơm giấu đi dáng đầu.
Giới tu hành vốn dĩ đã hỗn loạn, dưới trướng ma đạo lại còn hỗn loạn hơn. Ở đây chỉ nói chuyện bằng thực lực, kẻ yếu chỉ là những tên bị sai vặt.
Lần đầu tiên đến đây, Hứa Tử Du đã bị một nhóm tán tu bao vây, ý đồ muốn t·rấn l·ột tư trang. May mà hắn luyện thành Thiết Cốt, một quyền đánh gục một người nên mới không bị để mắt tới.
“Quan khách, lâu rồi không thấy ngài.”
Hứa Tử Du tiến vào Tần Gia Bảo mua sắm. Nơi này là bảo điếm do nhà họ Tần mở ra, nghe đồn lão tổ nhà này là cường giả Trúc Dịch cảnh, thực lực không tầm thường. Ở phường thị, Tần Gia Bảo là một trong ba địa điểm buôn bán sinh ý nhất với nhiều mặt hàng thông dụng.
Hứa Tử Du không chọn hai nơi kia chủ yếu là do chặng đường xa, nhỡ đâu có biến thì khó chạy về tông môn sớm. Trong khi đó, từ Tần Gia Bảo, hắn cắm đầu cắm cổ chạy một lúc là tới biên giới trận pháp. Có thẻ bài thông hành, vượt qua nhẹ như bỡn.
“Ta muốn mua một ít đan dược trị thương, Phi Thạch Phù và Tỏa Mộc Phù. Số lượng như cũ.”
Hứa Tử Du giả giọng, thanh âm nghèn nghẹn khàn khàn như thể b·ị t·hương ở cổ họng. Mới đầu người ở đây nghe không quen nhưng dần cũng biết hắn biểu đạt cái gì.
“Vâng, tiểu nhân cho người chuẩn bị ngay. Quan khách, ngài muốn mua gì nữa không?”
Hứa Tử Du xoa cằm một lúc: “Gần đây có thứ gì mới không?”
Tiểu nhị gãi đầu đáp lại: “Quan khách, mỗi ngày bổn bảo đều nhập mặt hàng mới, nếu phải giới thiệu… e rằng nói một ngày không hết mất.”
“Bắt đầu từ cái cao giá nhất đổ xuống là được.” Hứa Tử Du đáp.
Đôi mắt tiểu nhị chợt lóe lên ánh sáng. Gã chắp hai tay vào nhau, xoa xoa trông hèn mọn.
Gã đón tiếp Hứa Tử Du ba lần, lần nào cũng thấy hắn xuất ra một lượng linh thạch không nhỏ, nhưng những thứ mua sắm lại tương đối phổ thông. Gã đoán chắc đây là con cháu gia tộc tu hành nào đó ở gần đây, vì tránh tiếng gió nên mới giả trang đi mua sắm.
Tất nhiên, thân phận thế nào không quan trọng, Tần Gia Bảo chỉ cần tiền.
“Mời quan khách đi theo tiểu nhân.”
Tiểu nhị nhanh chóng dẫn đường lên lầu ba, nơi này dành cho tu hành giả Tiềm Hư cảnh nhưng vì giờ này vắng khách nên gã mới có thể đưa hắn lên kiến thức một phen, hi vọng có thể kiếm chác một chút. Dù sao đồ trên này Định Pháp cảnh vẫn dùng được.
Dừng chân trước bệ đỡ nhỏ giữa tầng, đôi mắt Hứa Tử Du bỗng phát sáng.
Trên bệ đỡ là một tấm phù lục vàng óng tỏa ra pháp lực cực kỳ tinh thuần. Các đường nét phù triện gọn gàng đẹp đẽ, linh khí hội tụ xung quanh cũng chậm rãi theo tuần tự.
“Đây là… phù bảo?” Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu nhị cười tươi gật đầu: “Quan khách quả nhiên có mắt nhìn, chính là phù bảo.” Gã tiếp cận bệ đỡ, nghiêm cẩn giới thiệu: “Vật này là Thạch Chu Phù do một họa phù sư có tiếng vẽ, uy lực có thể sánh với một đòn toàn lực của tu hành giả Tiềm Hư trung cảnh. Tất nhiên, dưới Tiềm Hư cảnh thi triển sẽ ngốn một lượng lớn pháp lực, hơn nữa còn đòi hỏi thời gian thi triển. Lợi hại song hành, nhưng nếu biết vận dụng đúng lúc, Thạch Chu Phù xứng đáng là bảo vật áp hòm.”
Thuộc tính thổ của Thạch Chu Phù rất mạnh, vừa hay đồng nguyên với linh căn của Hứa Tử Du. Tuy nhiên, giá cả hơi mắc, tận năm trăm linh thạch hạ phẩm.
“… Sao giá của nó còn cao hơn cả linh dược năm trăm năm vậy?” Hắn nhíu mày.
“Quan khách, linh dược dùng để luyện đan, là nguyên liệu đầu vào, cho dù quý hơn, nếu không qua ngàn năm thì giá trị lại không quá lớn. Trong khi đó, phù bảo là thành phẩm, với tu hành giả Định Pháp cảnh lại không khác gì vật bảo mệnh. Đắt một chút có sao đâu, sinh mệnh quý hơn tiền tài mà.” Tiểu nhị cười cười đáp lại.
Hứa Tử Du đã quen với chiến đấu nhưng hắn vẫn còn thiếu thủ đoạn áp hòm để bảo vệ tính mạng. Với lượng linh thạch hiện có, hắn vẫn đủ sức mua nhưng mua xong có giữ được không lại là chuyện khác. Bởi từ lúc đặt chân lên tầng này, hắn phát hiện ba người đang âm thầm quan sát hắn, xem thử liệu hắn có mua thứ gì quý giá không.
Tần Gia Bảo chỉ bảo vệ khách hàng trong bảo điếm nhằm đảm bảo uy tín, chứ một khi tiền trao cháo múc, người rời khỏi bảo điếm thì chẳng còn liên quan tới bọn họ.
Đợt trước tới đây, Hứa Tử Du đã chứng kiến một màn g·iết người đoạt bảo rất đẫm máu, mà n·ạn n·hân chỉ mới mua một kiện pháp khí trung phẩm thôi đấy. Đằng này, thứ sáng chói trước mặt hắn là phù bảo, lớ ngớ không cẩn thận lại bị nhắm cho xem.
Hứa Tử Du nghẹn giọng, cười khổ.
“Không có tiền, đành phải tránh nguy hiểm.”
Tiểu nhị hơi thất vọng vì chào giá bất thành nhưng năm trăm linh thạch không phải con số nhỏ, ngần đấy đã gấp hơn chục lần con số Hứa Tử Du trả cho đống hàng hóa mua hôm nay.
“Quan khách, bên này còn có hàng, ngài xem chứ?”
Hứa Tử Du gật đầu: “Được, nhưng không cần giới thiệu thứ quá mắc cho ta.”
“Quan khách yên tâm, bổn bảo tuy có nhiều mặt hàng quý giá nhưng không phải món nào cũng trân phẩm như phù bảo. Lần này đảm bảo quan khách hài lòng.”
Vừa nói, tiểu nhị vừa đưa Hứa Tử Du xuống tầng.
Không thấy hắn trả giá, mấy ánh mắt theo dõi lần lượt rút đi.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục lắng nghe giới thiệu.
Pháp khí, đan dược, phù lục, thậm chí là tiểu trận. Thượng vàng hạ cám, cái gì Tần Gia Bảo cũng có nhưng đúng là không cái nào sánh bằng phù bảo ở tầng trên.
Không hổ danh là nơi dành cho tài lực Tiềm Hư cảnh.
Hứa Tử Du muốn mua Thạch Chu Phù nhưng lại không muốn gây chú ý. Hắn đã thử điều tra ngóc ngách đường di chuyển trong Tần Gia Bảo, nơi đâu cũng có người nhìn chằm chằm vào tấm phù bảo nên kiểu gì cũng không tránh khỏi một đợt t·ruy s·át.
Không nên xem nhẹ uy lực Tiềm Hư trung cảnh của Thạch Chu Phù mà cho rằng chỉ có mỗi Định Pháp cảnh thèm muốn. Đến Tiềm Hư cảnh cũng phải chảy dãi chứ chẳng đùa. Dù sao đấy cũng là một đòn toàn lực chứ không phải đòn đánh hời hợt.
Trong chiến đấu, một đòn toàn lực vào đúng lúc sẽ thay đổi cục diện thế trận ngay lập tức.
“Quan khách, hàng của ngài đây. Lần kế xin ngài tiếp tục ủng hộ.”
Tiểu nhị đưa túi trữ vật cho Hứa Tử Du, miệng cười tủm tỉm rất chuyên nghiệp.
Túi trữ vật có nhiều loại, nhưng loại thấp nhất không cần nhỏ máu nhận chủ, cũng không cần thần thức soi rọi vào trong để quan sát. Chỉ cần truyền pháp lực, hé mắt nhìn vào miệng túi là sẽ thấy được tổng thể đồ vật bên trong. Mỗi lần mua sắm vượt qua hai mươi linh thạch hạ phẩm, Tần Gia Bảo thường sẽ miễn phí một túi trữ vật cấp thấp như thế này.
Hứa Tử Du ném túi trữ vật vào trong trận bàn rồi dạo phố kiếm ăn. Tay nghề đầu bếp ở phường thị cao cấp hơn nhà bếp của ngoại môn, món nào ra món đấy, mùi vị đều rất tuyệt. Hứa Tử Du bỏ hai linh thạch hạ phẩm, hắn liền ăn tới no căng cả bụng.
Trong lúc dạo phố, Hứa Tử Du tiện đường tạt vào vài tiệm nhỏ tán tu mở ven đường, xem thử có thứ gì đặc biệt không. Hắn không kỳ vọng sẽ kiếm được thứ tốt, chủ yếu là kiến thức thủ đoạn của các tán tu, rảnh rỗi lại bắt chuyện vài ba câu để thăm dò tình hình của phường thị.
Tại sao lại thăm dò?
Câu trả lời rất đơn giản. Hứa Tử Du quyết định gia nhập vào đội ngũ tăm tia Thạch Chu Phù.
Đằng nào hắn cũng có tận một ngày ở ngoài này, chi bằng gửi gắm vận may, xem thử có người nào mua tấm phù đó không. Không mua được thì c·ướp, đạo lý tu hành ở đây là vậy.
Trăng mỗi lúc một lên cao, tiết trời lạnh dần về đêm nhưng người trong phường thị lại không hề thuyên giảm, ngược lại còn tăng cao.
Trong bóng đêm len lỏi giữa ánh đèn lấp lánh, một tiếng v·út chợt phóng qua mái nhà, đạp trên gạch lát rồi chạy về hướng bắc, theo sau là một nhóm người hắc y bịt kín từ đầu đến chân.
Hứa Tử Du vừa hạ xong đám người muốn t·rấn l·ột hàng hắn mua từ Tần Gia Bảo, đang lúc rời khỏi con hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng chân đuổi bắt.
Hắn kéo mũ rơm xuống, dường như không định đuổi theo. Chuyện thường ngày mà.
Tuy nhiên, vừa ra con hẻm, nhóm người chăm chăm vào hắn trong Tần Gia Bảo chợt lướt qua. Dáng vẻ hớt hãi đuổi theo của bọn họ làm hắn sửng sờ trong giây lát.