Ma Chủng

Chương 27: Thú triều (1)



Mặt trời dần ló rạng đông, một ngày mới nữa lại bắt đầu.

Hứa Tử Du đã quen dần với bầu không khí của quận Mã Lâm, quá trình điều khí cũng thoải mái hơn trước. Tâm trạng và tinh thần xem như ổn định, có thể bắt đầu nhiệm vụ ngay.

“Sư đệ dậy sớm thật đấy, ta mở mắt ra đã không thấy rồi.”

Thẩm Vân Mai cười khanh khách, thản nhiên ôm tay hắn như thể đã thân quen từ trước.

Hứa Tử Du vẫn không quen với thái độ gần gũi này của cô nhưng nếu tỏ vẻ tránh né quá lại không được ổn, thôi thì tát nước theo mưa, chuyện đến đâu hay đến đấy.

Huống hồ, lần này hắn đã chuẩn bị kỹ càng, không còn bị động như hôm trước.

“Lạ nước lạ cái, ta ngủ không ngon giấc. Sư tỷ thì sao?”

Thẩm Vân Mai vươn vai, rên khẽ một tiếng kích tình rồi cười tủm tỉm.

“Ở chung lều với ba nam nhân khí huyết phương cương, ta nào dám ngủ ngon chứ.”

Ma Trường Tô vừa đến sau lưng: “...” Người ngủ không ngon là bọn ta mới phải.

“Tinh thần không tốt thì đả tọa một lúc. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu tiêu diệt yêu thú, khu vực này không đơn giản đâu.” Lạc Trường Tô tiếp lời.

Vẻ mặt Hứa Tử Du hơi đổi. Không đơn giản? Tứ sư huynh nhà hắn không làm việc à?

Đang lúc Lạc Tông Trạch định giải thích về vị trí được phân chia thì đằng xa vọng lại tiếng gọi của chấp sự, thế là hắn phải chạy tới tiếp chuyện. Một lát sau, hắn quay về với vẻ mặt khá tươi tỉnh, trông thôi cũng biết là tin vui, chí ít là với toàn bộ bọn hắn.

“Vị trí thay đổi, chúng ta không cần phải lao đầu vào chỗ c·hết nữa.” Lạc Tông Trạch cười bảo.

Mới trước đó vài phút, gương mặt hắn còn không có chút cảm xúc nào, bây giờ thế mà lại tươi rói hơn bao giờ hết. Ma Trường Tô và Thẩm Vân Mai quen biết lâu năm tự nhiên nhìn ra chỗ bất thường, liền khéo léo hỏi chuyện, hỏi xong cũng biết lý do.

Nguyên bản, chỗ bọn hắn được chỉ định là nơi tàn dư yêu thú tập trung nhiều nhất, cấp độ thấp nhất cũng là Định Pháp thượng cảnh. Trong khi đó, người yếu nhất trong đội ngũ bọn hắn lại là Hứa Tử Du - Định Pháp trung cảnh - nên nhảy tới đó chẳng khác gì đi t·ự s·át.

Lạc Tông Trạch đã ý kiến về việc phân chia vô lý này nhưng phía trên không đồng ý thay đổi.



“Ngươi đệ nhất ngoại môn mà không có chút tiếng nói nào sao?” Thẩm Vân Mai ngẩn người.

Lạc Tông Trạch thở dài: “Đệ nhất ngoại môn to lắm à?” Hắn đảo mắt ra xung quanh rồi hạ âm lượng nhỏ nhất có thể: “Trừ tán tu đến kiếm tài nguyên, chúng ta là nhóm yếu nhất rồi đấy.”

Khắt khe mà nói, đệ tử ngoại môn còn chưa được tính là đệ tử chân chính của Ngự Ma Tông, bọn hắn chỉ là hàng ngũ dự bị, cho dù xuất sắc tới đâu đi nữa thì cùng lắm chỉ mạnh hơn tán tu, ngoài ra không còn giá trị gì đặc biệt. Thiên tài thì sao chứ, vài năm nữa cũng có một lứa mới tới thay thôi, chẳng phải mặt hàng gì lạ lẫm.

Lạc Tông Trạch có tiếng nói ở ngoại môn đấy nhưng tại đây hắn vẫn chỉ là giun dế so với hàng cao tầng Tiềm Hư cảnh, thậm chí Trúc Dịch cảnh. Hắn chẳng là gì hết, tương tự với Ma Trường Tô và Thẩm Vân Mai. Về phần Hứa Tử Du, hắn còn thảm hơn bởi hắn không có bối cảnh ngoài sáng hiển hách như bọn họ. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn tầm thường.

… Ừ thì ngoài sáng là thế, còn trong tối, hắn nghĩ thân phận mình không đến nỗi nào. Mỗi tội nếu nói ra ngoài, tứ sư huynh chắc chắn sẽ thanh lý môn hộ ngay tại chỗ.

“Ta đã tìm hiểu qua về vị trí trước đó rồi, mục đích cao tầng gửi chúng ta đi là để dò đường, ngoài ra xác định chủng loại yêu thú. Nếu gặp yêu thú Tiềm Hư cảnh, cho dù gãy chân gãy tay cũng phải mang chúng đến chỗ được phục kích bằng mọi giá.” Lạc Tông Trạch nói.

“Bắt chúng ta làm mồi sao? Kiêu ngạo quá đấy.” Ma Trường Tô hừ lạnh.

“Đợi ta đột phá Tiềm Hư, để xem đám người đó còn dám xem thường ta hay không.”

Thẩm Vân Mai thể hiện mặt lạnh lùng của bản thân, ánh mắt lóe lên sát khí không nhỏ.

Hứa Tử Du bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Không hổ danh là bài danh đệ tứ ngoại môn, hoan thuật chỉ là một chiêu trò của Thẩm Vân Mai, không hề đại biểu toàn bộ thực lực.

“Tư thù để sau, bây giờ có vị trí an toàn hơn rồi thì nhanh chóng khởi hành, để lâu cao tầng đổi ý lại thì phiền hà lắm.” Lạc Tông Trạch lên tiếng.

Ba người Hứa Tử Du gật đầu rồi nhanh chóng leo lên hãn huyết bảo mã, vó ngựa vang xa.

Hứa Tử Du đi ngay sau ba người nên hắn có thể thấy được bộ dạng nổi giận phừng phừng của bọn họ. Lạc Tông Trạch khống chế biểu cảm tốt hơn nên không thấy rõ nhưng nhìn vào từng đường gân nổi trên bàn tay thì không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Suy cho cùng, chẳng ai thích bị xem thường. Đệ tử có gốc gác thế gia như Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô càng không chịu nổi ánh mắt nhìn xuống của người khác.

Hứa Tử Du không biết điểm đến chỉ định trước đó lại nguy hiểm như thế, may mà nội bộ cao tầng có mặt tứ sư huynh của hắn nên chuyện hôm nay mới thành công trót lọt.

Có điều, hắn ngờ vực Lạc Tông Trạch sẽ để tâm.



Lạc Tông Trạch tốn hết miệng lưỡi còn không thể thay đổi vị trí thực hiện nhiệm vụ, ấy vậy mà vừa quay lưng đi không lâu lại được tiếp nhận một nơi mới. Hiện thời bọn hắn có thể nhẹ nhõm vì không cần làm tốt thí chịu trận cùng đám tán tu nữa nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ai mà biết liệu Lạc Tông Trạch có điều tra ngọn ngành không, nhỡ đâu tra ra tứ sư huynh thì Hứa Tử Du sẽ đau đầu lắm. Sư phụ hắn mà biết chắc chắn sẽ nổi giận.

“Sư đệ đang lo lắng sao?”

Thẩm Vân Mai giữ cương ngựa để chạy ngang với Hứa Tử Du, thuận miệng hỏi thăm một chút. Từ lúc ra khỏi doanh trại tới nay, cô để ý hắn không tập trung.

Hứa Tử Du cười gượng: “Mặc dù không phải lần đầu thực hiện nhiệm vụ liệp sát yêu thú nhưng quy mô lần này hơi lớn, ta cũng hơi lo lắng.”

Thẩm Vân Mai cười khúc khích.

“Lần đầu ta cũng lo nhưng g·iết chóc một lát cũng không còn lăn tăn nữa. Sư đệ không cần lo lắng nhiều, chúng ta mời sư đệ cũng vì dám chắc sư đệ có đủ thực lực bảo vệ mình. Chuyến này chỉ cần sống sót là được, chuyện còn lại ba người chúng ta có thể lo liệu.”

Hứa Tử Du cẩn thận chắp tay: “Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta sẽ cố không kéo chân sau.”

Ma Trường Tô đi trước đột nhiên hừ lạnh rồi thúc ngựa lao về trước.

Hứa Tử Du giả bộ như không nghe, hắn tiếp tục đuổi theo, sẵn tiện tính toán đường đi nước bước kế tiếp để tránh tình cảnh bị xem thường.

Ma Trường Tô lớn lên trong áp lực của hai huynh trưởng tài giỏi nhưng không có nghĩa hắn sẽ bị chèn ép. Tính cả tu hành giới rộng lớn, hắn vẫn là thiên tài, từ nhỏ đã thụ hưởng sự tung hô nên thâm tâm vẫn luôn xem mình là người thuộc tầng lớp trên.

Hứa Tử Du không giống thế nên bị xem thường là phải. Chưa kể, trong quãng thời gian ở Tụ Linh Sơn, hắn chẳng khác gì sinh vật lót đáy chuỗi thức ăn nên càng không được xem trọng.

“Toàn thể cẩn thận.” Lạc Tông Trạch đột nhiên giật cương ngựa.

Hãn huyết bảo mã cũng nhảy dựng hai chân trước báo hiệu nguy hiểm.

Nhờ vào thính lực bị cưỡng ép tôi luyện từ nhỏ, Hứa Tử Du cũng đã nghe ra được tiếng bước chân từ phương xa. Cường độ dồn dập, cách di chuyển rất tùy ý, hơn nữa còn đan xen với những bước chân khác không hề đồng nhất nhau.

Đá sỏi trên đường bất chợt run lên, mặt đất dần dần run rẩy.

“Thú triều…” Ma Trường Tô hạ giọng, đôi mắt sắc lẻm như kiếm.



Lạc Tông Trạch đảo mắt ra hoàn cảnh xung quanh, may mắn phát hiện một khu vực cao ráo liền hiệu lệnh cho toàn bộ bỏ lại ngựa để lên đó tránh nạn.

Tuy rằng địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này đã không còn nguy hiểm như cũ nhưng không có nghĩa dễ đối phó. Trong quá trình làm nhiệm vụ, dị biến phát sinh cũng không lạ.

“Tránh đông tránh tây cuối cùng vẫn không thoát được thú triều.”

Lạc Tông Trạch nheo mắt quan sát khói bụi từ nơi phương xa. Một nhóm yêu thú đang xông về phía này, tốc độ không quá nhanh, tu vi không quá mạnh, con đáng gờm nhất cũng chỉ ngang Định Pháp thượng cảnh, bọn hắn thừa sức ứng phó. Đáng tiếc thay, chênh lệch về số lượng sẽ khiến bọn hắn rơi vào hiểm cảnh rất dễ dàng. Thoạt đầu bọn hắn có thể tự bảo vệ bản thân nhưng một khi pháp lực cạn kiệt, trước đó mạnh mẽ tới đâu cũng vô ích.

“Thú triều không tự dưng mà có, đến yêu thú Định Pháp thượng cảnh còn phải chạy trối trân thế kia thì yêu thú đứng đằng sau có lẽ gần chạm tới Tiềm Hư cảnh.” Thẩm Vân Mai bảo.

“Giết nó cũng chưa chắc giải phóng được thú triều, ba mươi dặm từ đây còn có một thị trấn, bây giờ chạy đi báo tin cũng không kịp.” Lạc Tông Trạch nhíu mày lại, đang lúc nghĩ ngợi đối sách thì lại nghe tiếng lục đục từ chỗ của Hứa Tử Du.

Khi quay mặt sang, hắn phát hiện đối phương đã cầm sẵn ba trận bàn trên tay.

“Hứa sư đệ… ngươi định dựng trận pháp ư?”

Hứa Tử Du gật đầu: “Đối phó với số đông là lợi thế của trận pháp sư, sư huynh yên tâm, ta sẽ cầm chân bọn chúng ở đây. Về phần tiêu diệt…”

“Cứ giao cho chúng ta là được.” Ma Trường Tô rút kiếm, ánh mắt nhìn hắn vẫn còn rất lạnh nhạt: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian?”

Hứa Tử Du nhếch mép: “Không cần thời gian, ta chuẩn bị xong rồi.”

Dứt lời, hắn nhảy xuống vách núi, đôi chân in hằn trên đất. Hắn nhanh chóng lao thẳng về phía thú triều rồi ném trận bàn về ba hướng khác nhau.

Trận kỳ giải phóng ra tứ phương lập tức tạo thành ba mái vòm bao trùm lên cả khu rừng.

Tiếng gió rít bên tai, lá cây rụng xuống đất.

Hứa Tử Du hít vào một hơi, lượng pháp lực ít ỏi lập tức gia trì vào nắm đấm.

Uỳnh—?!

Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của đám yêu thú, chúng lao tới như vũ bão, khói bụi rợp trời.

“Loạn Lâm Trận, Khởi!”

Rừng cây nhanh chóng tĩnh lặng. Lá cây bỗng hóa cứng cáp mà không ngừng công kích về phía thú triều.