Ma Chủng

Chương 4: Thiên tài?



Mãi mê tu luyện, bầu trời đã chuyển sáng từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên Hứa Tử Du đến trễ, đối mặt với hắn liền là gương mặt hết sức hòa nhã của Hồ trưởng lão, nhưng động tác lại chẳng khác gì la sát. Hắn vừa đến, lão lập tức dần cho một trận nhớ đời.

Mấy đệ tử ngoại môn tới thuê động phủ hứng thú khoanh tay nhìn chuyện vui, xem như giải trí đầu ngày. Hồ trưởng lão đánh một lúc cũng nguôi giận, liền đá hắn đi làm việc.

Hứa Tử Du lật đật bò dậy, động tác nhanh thoăn thoắt tiếp các đệ tử ngoại môn rồi dẫn từng người tới động phủ theo yêu cầu. Nhưng hắn không biết mọi hành động của mình đều bị Hồ trưởng lão giá·m s·át với đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc.

Lão lẩm bẩm: “Quái dị, thằng nhóc này sao hôm nay lại trâu bò thế?”

Hồ trưởng lão không quá mạnh nhưng ở ngoại môn cũng được xem là một nhân vật lớn. Đệ tử Định Pháp cảnh ăn mấy đòn liền của lão mặt mũi không biến dạng đã được xem là xuất sắc. Mọi ngày Hứa Tử Du thường “ăn hành” từ lão nên thể phách của hắn không đến nỗi tệ, dẫu thế, lão vẫn luôn kiềm chế sức mình. Chỉ là sáng hôm nay hắn đến trễ, báo hại công việc đầu ngày bị dồn đống nên lão mới bực tức mà xả lên hắn luôn một lượt.

Không dùng tới ma khí, quyền cước của Hồ trưởng lão đủ để Hứa Tử Du nằm rên mấy ngày liền. Đoạn sau lão đã nương tay một chút nhưng không tránh hiện thực trước đó. Dẫu vậy, Hứa Tử Du vẫn mạnh khỏe, trên người có chút xây xát song lại không quá nặng.

Hứa Tử Du vẫn làm việc như mọi ngày, một chút cũng không trì trệ. Thậm chí, hắn còn đẩy nhanh tiến độ để làm bù cho quãng thời gian đến trễ.

Hồ trưởng lão chợt bắt lấy cổ áo Hứa Tử Du khi hắn chạy ngang qua, trực tiếp xách lên cao.

Lão hỏi: “Ngươi… luyện Nhập Môn Ma Công rồi?”

Hứa Tử Du chớp mắt một lúc rồi gật đầu: “Đệ tử luyện nguyên đêm qua ạ.”

“Lão phu biết.” Hồ trưởng lão cười mỉa: “Trông ngươi khác gì cái xác mới đội mồ dậy đâu.”

Lại thêm một đêm mất ngủ, quầng thâm dưới mắt Hứa Tử Du càng trở nên tối màu và lan rộng hơn. Nhưng tinh thần của hắn lại khá tỉnh táo. Nguyên nhân chẳng đâu xa lạ, do thể phách của hắn đã được Nhập Môn Ma Công cường hóa. Linh khí cải tạo thân thể liên tục nên sức chống chịu của hắn tốt hơn hẳn. Tuy biên độ chênh lệch không lớn, nhưng có thể phân biệt sự khác nhau giữa ngày trước và ngày sau là đủ cho thấy sự tiến bộ rõ rệt.

“… Lần tới đệ tử sẽ lưu ý sức khỏe.” Hứa Tử Du đáp.

Hồ trưởng lão ném hắn xuống đất rồi thẳng chân sút một phát không nhân nhượng.

“Không nhiều lời với ngươi nữa, cút đi làm việc cho lão phu.”



Hứa Tử Du gãi đầu, lật đật đi làm việc mà không nói gì thêm. Trong khi đó, Hồ trưởng lão lại quay về quầy, lật quyển sách mới, đọc mãi mà vẫn chưa vào một chữ nào.

Hồ trưởng lão không nhớ rõ lần đầu luyện Nhập Môn Ma Công mình tốn bao nhiêu thời gian, nhưng ít nhất cũng phải một tháng mới thấm nhuần đoạn khẩu quyết đầu tiên. Nhưng Hứa Tử Du chỉ tốn đúng một đêm. Hơn nữa, thể phách của hắn còn rất chắc, xem chừng lần đầu lại hấp thụ một lượng lớn thiên địa linh khí. Lão bất ngờ là hắn chưa nhập ma đấy.

“… Tên nhóc này là thiên tài à?” Hồ trưởng lão đinh ninh.

Chuyện gì có thể trùng hợp, riêng tu hành thì không. Sai một li, đi một dặm. Tu hành trắc trở một bước nhỏ thôi cũng để lại những hậu quả khôn lường. Mà lần tu hành công pháp đầu tiên rất quan trọng, sai sót một chút cũng khiến cơ thể vỡ nát, tâm trí phát điên. Vì vậy, các trưởng bối thường bảo nên tiết chế cảm xúc, tuyệt đối không được để sự hưng phấn lấn át.

Không nghe theo, tự mình giải quyết cho tốt, chẳng người nào đứng ra giúp đỡ đâu.

Lấy tình trạng của Hứa Tử Du, Hồ trưởng lão dám cá hắn hấp thụ quá đà rồi. Nhưng thần trí hắn vẫn thanh tỉnh, nên xem chừng đã thành công qua ải đầu tiên.

Trong số những người vượt ải đầu dễ dàng, Hồ trưởng lão chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Kẻ nào cũng là thiên tài tu hành, bất chấp sử dụng thủ đoạn của ma đạo hay chính đạo.

Hồ trưởng lão suy ngẫm: “Nên bẩm báo lại với tông môn không nhỉ?”

Mặc dù chưa xác nhận thiên tư cụ thể của Hứa Tử Du như thế nào nhưng Hồ trưởng lão đã mờ hồ nhận diện hắn là thiên tài. Dù sao kết quả không nói dối. Trong một đêm vượt qua giai đoạn đầu của Nhập Môn Ma Công đã là minh chứng rõ ràng nhất.

Ma đạo không đòi hỏi nhiều ở linh căn như chính đạo, nhưng thiên tài và người thường vẫn có khoảng cách nhất định. Bởi thiên tài có thể đi xa và đi cao hơn. Những người đấy mới là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, không phải những kẻ lót đường như Hồ trưởng lão.

Hồ trưởng lão kẹt tại Tiềm Hư trung cảnh nhiều năm, đại nạn tuy không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa, chớp mắt vài chục năm kiểu gì cũng tới. Với lượng bổng lộc hiện tại của Ngự Ma Tông cũng như thu hoạch từ nhiệm vụ, lão không chắc lượng tài nguyên kiếm được từ đấy đủ để thỏa mãn lòng tham của mình.

Thiên tài không phải rau hẹ, cứ muốn là có nên Ngự Ma Tông sẽ không chê bất cứ đệ tử nào có tiềm lực cao. Nếu Hồ trưởng lão bẩm báo với tông môn, đồng thời cố ý đánh tiếng để Hứa Tử Du nói tốt cho mình thì lượng tài nguyên đổi lại chắc chắn rất lớn. Chưa kể, dựa vào mối quan hệ hiện tại, chỉ cần Hứa Tử Du phất lên trong hai mươi năm, lão liền có lời.

Hồ trưởng lão bất giác xoa hai tay vào nhau, híp mắt quan sát Hứa Tử Du một lúc lâu.

“… Không, trước mắt quan sát thêm cái đã.” Lão đột nhiên lắc đầu.



Mới suy đoán thôi, không nên vội. Nhiều khi hắn gặp may thật cũng không chừng.

Hứa Tử Du không biết suy nghĩ của Hồ trưởng lão. Ngày qua ngày hắn vẫn đều đặn làm công việc tạp dịch của mình một cách cẩn thận để tránh phạm sai lầm.

Hắn không tiếp tục lao đầu vào tu luyện nữa, mà bắt đầu biết cách chia giờ hơn. Tu hành về đêm đúng là tốt thật, nhưng Uyên Độc Đan đắt quá. Mỗi viên ba linh thạch hạ phẩm.

Bổng lộc của Hứa Tử Du mỗi tháng được đúng một viên cùng với một ít đan dược tu hành phổ thông. Thu nhập của hắn chủ yếu đến từ việc sửa chữa Tụ Linh Trận. Có tháng hên thì được ba viên, có tháng đen lại không được viên nào.

Uyên Độc Đan đầu tiên của Hứa Tử Du được Hồ trưởng lão cho và đấy cũng là lần miễn phí duy nhất. Từ giờ hắn phải tự lực cánh sinh.

Để đảm bảo vừa có linh thạch tu hành, vừa có một khoản tích lũy nho nhỏ, Hứa Tử Du quyết định chỉ tu hành vào ban ngày, hơn nữa là xen lẫn giữa lúc làm việc. Hễ rảnh tay là hắn lại đả tọa hấp nạp thiên địa linh khí.

Tu hành cần nơi tĩnh mịch. Nơi đây lại càng là Tụ Linh Sơn, là chốn bế quan phá cảnh của các đệ tử nên độ yên tĩnh gần như tuyệt đối tại ngoại môn. Hứa Tử Du trường kỳ tu hành tại đây toàn là lợi, nếu có hại, vậy thì chỉ có mỗi bị ăn đòn vì chểnh mảng công việc.

Tính tình của Hồ trưởng lão thất thường giống thời tiết, hôm trời đẹp thì miệng cười ha hả không ngớt, hôm trời âm u lại âm trầm không thốt lời nào, hôm trời nóng một chút thì khỏi bàn, động tới lão ta chẳng khác gì đang động tới lò lửa.

Hứa Tử Du quan sát lâu cũng nắm được quy luật. Hắn lựa chọn tu hành vào những ngày tính khí Hồ trưởng lão tốt nên dù có bị phát hiện cũng ba hoa chích chòe được vài câu để không bị ăn đòn. Dẫu thế, hắn vẫn bị ăn mắng. Nhưng thôi, không bị đập là tốt rồi.

Ngày qua ngày, Hứa Tử Du trường kỳ tu hành, nhịp sống mới cũng dần ổn định.

Chớp mắt, nửa năm lại trôi qua. Hứa Tử Du mười sáu tuổi, Nhập Môn Ma Công của hắn cũng đại viên mãn bất chấp quãng thời gian tu hành không cố định.

“Tiểu Hứa, buổi tối gặp lão phu ở hậu sơn.”

Hôm nay lại có người đột phá cảnh giới. Lần này là Định Pháp thượng cảnh, tương tự như Ma tam thiếu nửa năm trước. Nhưng thái độ của Hồ trưởng lão lại khác rất nhiều.

Hứa Tử Du tò mò hỏi: “Trưởng lão, ngài không gọi sư huynh đó là ‘đạo hữu’ à?”



Hồ trưởng lão liếc một mắt khinh bỉ: “Tên đấy có cái gì mà lão phu phải hạ mình, chỉ là một Định Pháp thượng cảnh cỏn con mà thôi. Không đáng để vào mắt.”

“Ơ, không phải Ma tam thiếu gia nửa năm trước…”

Hứa Tử Du còn chưa nói hết câu, Hồ trưởng lão đã bịt miệng hắn lại: “Be bé cái mồm thôi thằng ranh này. Tam thiếu gia ở một đẳng cấp khác, gà làm sao dám so với hạc.”

Hứa Tử Du nghiêng đầu không hiểu.

Hồ trưởng lão cuộn quyển sách lại, gõ đầu hắn: “Thằng ngu này, mấy hôm trước ngoại môn mở một lớp truyền dạy kinh nghiệm tu hành cho các đệ tử tạp dịch, ngươi không đi hả?”

“Trưởng lão, hôm đấy ngài đi vắng, đệ tử không có ấn tín nên Chấp Sự Đường không chấp nhận cho nghỉ.” Hứa Tử Du chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, nhỏ tiếng đáp lại.

Nghe vậy, Hồ trưởng lão mới sực nhớ. Những nơi khác trong ngoại sơn có nhiều đệ tử tạp dịch nên quy trình hành chính khá nghiêm ngặt. Ai muốn xin phép đều phải cần có ấn tín của trưởng lão. Nhưng hoàn cảnh của Tụ Linh Sơn khác biệt, chỉ có mỗi Hồ trưởng lão và Hứa Tử Du sinh sống nên lão khá tùy tiện với hắn. Thành thử hậu quả cũng đến.

Hồ trưởng lão bất cẩn, nhưng chắc chắn lão không bao giờ nhận lỗi. Là hắn không nhắc, chứ không phải lão không nhớ. Là lỗi của hắn, lão vô tội.

Hồ trưởng lão khụ khụ vài tiếng rồi vuốt râu, chầm chậm bắt chuyện.

“Ngươi còn nhớ cảnh tượng đột phá của tam thiếu gia ngày hôm đó chứ?”

Hứa Tử Du gật gù: “Hôm đấy hình như có một loại khí tức rất đặc biệt, không lẽ…”

“Không sai.” Hồ trưởng lão đáp lại: “Tên đệ tử hôm nay tuy đột phá Định Pháp thượng cảnh, tu vi đặt tại ngoại môn cũng xem như nhóm đệ tử nhất lưu, nhưng tuyệt đối không so nổi với tam thiếu gia. Bởi ngày tam thiếu gia đột phá, ma khí đã xuất hiện.”

Hứa Tử Du chớp mắt: “Ma khí?”

“Phải, là ma khí.”

“… Là thứ gì?” Hứa Tử Du nghiêng đầu.

Hồ trưởng lão: “…” Ngươi có thật là đệ tử Ngự Ma Tông không đấy?