Ma Chủng

Chương 42: Do dự



Tiếng nổ xé nát cả không khí, cho dù ở khoảng cách xa cũng nghe thấy tiếng sấm rền vọng lại bên trong vòm thi khí cuồn cuộn. Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải tiếng sấm, mà là tiếng hét tràn đầy phẫn nộ của Vạn Thanh Cô ngay sau đó.

“Thập sư đệ, đệ đã để lại thứ gì khi chúng ta tháo chạy vậy?” Đông Vô Mệnh nhìn vòm thi khí đằng xa, mi tâm bất giác cau lại. Hiếm hoi lắm gã mới thể hiện được cảm xúc.

“Mười hai viên Thiên Lôi Châu.” Hứa Tử Du thành thật đáp.

Đông Vô Mệnh: “...”

Nghiêm túc đấy à?

“Nhị sư tỷ sẽ tức giận lắm, trước mắt sư đệ rời khỏi Ám Vong Địa trước đã, lưu lại đây chỉ có nước ngồi chờ c·hết.” Đông Vô Mệnh thở dài rồi chỉ đường cho hắn chạy.

Hứa Tử Du nhíu mày: “Sư huynh, sao… sư tỷ lại muốn g·iết ta vậy?”

“Sư đệ đừng hiểu lầm, nhị sư tỷ chưa bao giờ muốn g·iết đệ.” Đông Vô Mệnh đáp: “Lần trước sư tỷ vì giúp đệ không bị thi khí q·uấy n·hiễu mà bị sư phụ trách phạt. Người cho rút toàn bộ nhân lực trong Ám Vong Địa và nhốt tỷ ấy vào trong động. Sư đệ biết công pháp tỷ ấy tu luyện rồi đấy, ngày nào không g·iết người thì tâm trí sẽ khó mà thanh tỉnh.”

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt.

Vạn Thanh Cô rất mạnh, mấy tòa động quật trong Ám Vong Địa dù vững chãi tới đâu cũng không thể ngăn chặn nguồn sức mạnh bạo phóng của cô.

Chẳng trách mấy ngày nay Hứa Tử Du cảm thấy mặt đất hơi rung nhẹ, nguyên lai cô đang kiềm chế sát tính của mình. Đáng tiếc, nay kiềm chế không nổi nữa, cô nhập ma rồi.

“Nói như vậy, chỉ cần sư tỷ g·iết được người thì sẽ quay lại như cũ?” Hứa Tử Du hỏi.

“Phải, nhưng vì lý trí của tỷ ấy hiện nay không ổn định nên chưa chắc đã nhắm vào con mồi chúng ta chuẩn bị.” Đông Vô Mệnh đáp: “Ta sẽ lo liệu chuyện này, đệ nhanh chóng trở về trước đi. Một Trúc Dịch cảnh bạo nộ sẽ thu hút sự chú ý của các tu hành giả khác, nếu bọn họ phát hiện đệ ở đây thì sư phụ sẽ không cao hứng mất.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du liền do dự, nửa muốn đi cho khỏi phiền, nửa muốn lưu lại để cảm ơn nhị sư tỷ một tiếng. Lần đó hắn bị cơn đau h·ành h·ạ nên không để ý đến thi khí rút đi, bây giờ ngẫm lại thì mới nhận ra lần đó đã được giúp đỡ nhiều thế nào.

Tuy không phải chỗ thân thích với nhau nhưng dù gì cũng là đồng môn, Hứa Tử Du không thể ngó lơ người đã giúp mình. Hắn muốn báo đáp.

Đông Vô Mệnh nhận ra sự chần chừ ở hắn, bèn nói tiếp:

“Đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Sư tỷ luôn bao dung với đồng môn, trước đệ, tỷ ấy đã giúp đỡ nhiều người rồi. Nếu đệ c·hết trong tay tỷ ấy, tỷ ấy sẽ càng thống khổ hơn.”

Đông Vô Mệnh bước ra ngoài, thi khí trong người nhanh chóng tràn ra, hàng đống thi khôi ngủ yên dưới đất nhanh chóng trỗi dậy rồi tập hợp thành từng nhóm quân sau lưng.



“Ngày tháng về sau còn dài, đừng vì chút cảm xúc dư thừa mà bỏ mạng vô ích.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du đành buông hơi thở dài. Hắn ôm quyền khom mình.

“Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm.” Hắn dừng lại một lúc: “Xin sư huynh bảo trọng.”

“Lối ra ở hướng nam, nơi đấy có Truyền Tống Trận, sư đệ nghiên cứu trận pháp nên ta sẽ không nhiều lời. Đệ vẫn nhớ quy tắc cũ chứ?” Đông Vô Mệnh hỏi.

“Sau khi trở về lập tức xóa sổ mọi dấu vết.” Hứa Tử Du đáp.

Đông Vô Mệnh gật gù: “Không quên nguyên tắc là tốt.”

Nói đoạn, Đông Vô Mệnh nhìn lại vòm thi khí đằng xa. Vạn Thanh Cô đang hướng về phía này, cô cảm nhận được khí tức của bọn hắn rồi. Gã vội vàng hiệu lệnh cho thi khôi lao tới để ngăn cản, không quên quát lớn để Hứa Tử Du đi trước.

Hứa Tử Du cũng cảm nhận được khí tức bá đạo nghiền ép của nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô. Tuy muốn cảm ơn cô một tiếng chân thành thật nhưng trước mắt vẫn phải sống sót đã.

Hắn dồn hết sức để chạy, chạy bán sống bán c·hết để tới chỗ Truyền Tống Trận.

May mắn là Đông Vô Mệnh đã chuẩn bị đủ lượng linh thạch nên Hứa Tử Du không cần phải tốn kém. Với cả, hắn đã lưu lại đây ba ngày, thể trạng đã được hồi phục triệt để, chỉ tiếc là Huyết Sắc Nhận bị phá hủy, hắn phải nhanh chóng làm lại một bộ mới.

Vừa hay, Hứa Tử Du có một bộ lông vũ của Thanh Phong Yêu Ưng. Luận phẩm chất, nó chắc chắn mạnh hơn Huyết Sắc Yêu Kê. Mỗi tội để rèn thành pháp khí, hắn phải tự bỏ linh thạch. Công huân không có tác dụng hỗ trợ việc này. Nhưng thôi, hắn không thể đòi hỏi nhiều hơn.

Vầng sáng của Truyền Tống Trận nhanh chóng đưa Hứa Tử Du về ngoại môn, bỏ lại tràng cảnh đánh nhau oanh liệt của Vạn Thanh Cô và Đông Vô Mệnh.

Hắn sớm biết kết quả trận này như thế nào, dù sao thì Tiềm Hư cảnh chưa bao giờ là đối thủ của Trúc Dịch cảnh, nhất là Trúc Dịch cảnh nổi danh g·iết chóc.

Sau khi trở về, Hứa Tử Du nhanh chóng xóa bỏ dấu vết của Truyền Tống Trận rồi chờ đợi lần triệu tập kế tiếp của sư phụ. Hắn cẩn thận chỉnh trang, ngửi tới ngửi lui xem thử còn vấn vương thi khí không. Hắn không muốn khiến người khác nghi ngờ.

Xác nhận không còn bất kỳ dấu vết nào, Hứa Tử Du liền đến ủy thác cho lò rèn. Như lần trước, trưởng lão lò rèn trực tiếp nhận lấy, dù sao tài liệu đầu vào cũng thuộc về yêu thú Tiềm Hư cảnh. Hứa Tử Du còn hứa hẹn nhường lại phần thừa cho lão nên lão càng cao hứng hơn.

Hai người nói chuyện với nhau đến khi trời tối, mà phần lớn là Hứa Tử Du nghe lão than vãn công việc dạo gần đây dồn dập hơn do tông môn bị Thanh Hư Đạo Tông tập kích.

Tuy rằng sự việc đó đã qua hơn ba tháng nhưng mỗi lần nhắc chuyện cũ thì các tu hành giả Ngự Ma Tông đều bày tỏ điệu bộ chán ghét. Hứa Tử Du từng đề cập với sư phụ và lục sư huynh Đông Vô Mệnh, bọn họ đều giống với vị trưởng lão lò rèn này.



Tuy nhiên, sư phụ Cốt Cương lão quỷ của hắn lại không duy trì dáng vẻ chán ghét đó quá lâu, bởi lão biết nhiều nội tình hơn so với các tu hành giả thông thường.

Thông tin là sức mạnh.

Hứa Tử Du dù không phải đệ tử nội môn nhưng hắn lại thuộc nhất mạch của Cốt Cương lão quỷ nên cũng đủ tư cách biết chuyện. Nói gì thì nói, hắn vẫn là người trong cuộc.

Nói theo cách của Cốt Cương lão quỷ, thông tin hắn biết được là thành quả đến từ nỗ lực sống sót. Trong vụ tập kích của Thanh Hư Đạo Tông, hắn là một trong mười bốn người còn giữ được tính mạng ngay tại hiện trường. Dĩ nhiên, hắn cũng là tên có tu vi thấp nhất.

Theo lời tường thuật của Cốt Cương lão quỷ, tổng thể thực lực của Thanh Hư Đạo Tông hiện giờ còn chẳng bằng Ngự Ma Tông do nhiều năm trước đối phương tao ngộ đại nạn, phần lớn tu hành giả thiên tài đã vẫn lạc nên thế hệ sau này không còn cánh chim lớn che chở.

Với thực lực ấy, Thanh Hư Đạo Tông có thêm mấy cái mạng cũng không liều vượt biên giới vào Kỳ Quốc để đánh úp Ngự Ma Tông. Nguyên nhân chủ yếu là Ngự Ma Tông hiện giờ đang vườn không nhà trống, lực lượng chính hiện nay đang bận bao vây Ma Uyên cùng hai đồng đạo trong Kỳ Quốc. Đối với cao tầng, Ma Uyên quan trọng hơn cả.

Đấy cũng là lý do tại sao Ngự Ma Tông không kịch liệt phản công mà chỉ cho các đệ tử đi tuần tra trong lãnh địa. Không phải không muốn, mà vì thiếu nhân lực.

Tuy nhiên, để yên tình hình mãi như thế sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi của Ngự Ma Tông nên các trưởng lão Kim Đan cảnh đã thỉnh cầu lão tổ Nguyên Thần cảnh xuất thủ.

Lão tổ tam tông xuất động, Ma Uyên lập tức bị trấn áp.

Trong ấn tượng của Hứa Tử Du, Kim Đan cảnh Cốt Cương lão quỷ đã là một con quái vật đội lốt thần minh. Sư phụ hắn rất mạnh nhưng chung quy lại vẫn là Kim Đan cảnh. Hắn thật sự không thể tưởng tượng ra nổi lão tổ Nguyên Thần cảnh sẽ khủng kh·iếp bực nào.

Song, trấn giữ môn phái những ngàn năm thì các lão tổ đều xứng đáng được thờ phụng.

Không còn Ma Uyên b·ạo đ·ộng, cuộc sống của Hứa Tử Du tại Ngự Ma Tông khá thoải mái, mỗi tội ít nhiệm vụ khẩn cấp hơn trước nên thu nhập không còn phong phú nữa.

Dẫu thế, Hứa Tử Du có công huân chống đỡ nên tình cảnh của hắn vẫn thoải mái hơn nhiều so với đồng môn. Lại nói, nhìn người ta ngày ngày chạy tới chạy lui cũng là một thú vui.

Một ngày nọ tại Ngự Thư Cốc.

Hứa Tử Du lại đến tuyển chọn công pháp nhờ vào phúc lợi của công huân.

“Di Hình Hoán Ảnh…” Hữu trưởng lão vừa rít tẩu thuốc vừa liếc nhìn miếng ngọc giản Hứa Tử Du trình trước mặt: “Lựa chọn khôn ngoan đấy, có ai chỉ điểm cho ngươi sao?”

Hứa Tử Du ngượng ngùng gãi đầu.



“Vâng, thưa trưởng lão.”

Câu trả lời của hắn dừng tại đó và không cung cấp thêm thông tin gì.

Hữu trưởng lão không muốn bị xem là người soi mói đời tư đệ tử tông môn nên không hỏi đối tượng chỉ điểm là ai. Song, y phải thừa nhận là mắt nhìn của người đó rất tốt.

Hứa Tử Du đã đại thành Thiết Ma Quyền. Hắn không thiếu khả năng phòng ngự và t·ấn c·ông, thứ hắn thiếu là tính linh hoạt trong thực chiến. Khổ nỗi, Thiết Thể của Thiết Ma Quyền sở hữu trọng lượng rất lớn, trong Ngự Thư Cốc chỉ có vài loại bộ pháp phù hợp.

Di Hình Hoán Ảnh là một trong số đó và cũng là loại dễ luyện nhất.

“Vận may của tiểu tử ngươi không tệ. Hai lần vào Ngự Thư Cốc đều lấy được những thứ phù hợp với bản thân. Trên con đường tu hành, không cần biết thiên phú tu hành ngươi ra sao, đi đúng đường là đã đi nhanh hơn những kẻ khác.”

Hữu trưởng lão phả khói trắng.

“Trở về tu luyện cho tốt.”

“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ.” Hứa Tử Du ôm quyền lễ độ.

Hữu trưởng lão xua tay, giữa chừng lại nhớ tới một chuyện.

“Sắp tới là đại bí ba năm một lần, ngươi đã có dự định gì chưa?”

Hứa Tử Du mỉm cười lắc đầu: “Đệ tử tự biết thực lực mình tới đâu. Hôm đấy đệ tử có việc tại dược viên, xem chừng không thể góp vui cùng với mọi người.”

Hữu trưởng lão nheo mắt lại một chút rồi cười vang thành tiếng.

“Ta tùy tiện hỏi thôi, ngươi lấy được công pháp vừa ý rồi thì trở về tu luyện đi.”

“Trưởng lão đã nói vậy thì đệ tử xin phép lui về.”

Hứa Tử Du khách khí ôm quyền, chậm rãi lùi bước chân rời khỏi Ngự Thư Cốc. Cấm chế diệt sát không phát động chứng tỏ hắn đã làm đúng luật.

Hữu trưởng lão nhìn ra ngoài một lúc, bất giác lắc đầu xoa đầu con rắn đen.

“Tiểu hắc, tên tiểu tử này nói dối còn không thèm chớp mắt, không biết ai dạy hắn nữa.”

Đơn độc g·iết năm Định Pháp cảnh của Thanh Hư Đạo Tông mà còn khiêm tốn, loại tâm tư thâm trầm này khiến y cảm thấy hơi rét đấy.

Mà thôi, thân cô thế cô, thể hiện cho lắm cũng không phải lựa chọn khôn ngoan.