Dư trưởng lão phiền muộn vô cùng. Lão không biết phải nói gì trong tình huống hiện tại.
Thẩm Vân Mai muốn gặp Hứa Tử Du, vừa hay Dược Y Đường cần lấy thêm đan dược từ dược viên nên Dư trưởng lão mới để cô đến đó một chuyến thay chấp sự.
Mọi khi Thẩm Vân Mai hành sự rất cẩn trọng nên Dư trưởng lão khá yên tâm. Cứ tưởng không có việc gì xảy ra, cuối cùng lại là tin dữ. Cô c·hết rồi, còn đống đan dược thì m·ất t·ích.
Mắt thấy Dương trưởng lão không cao hứng, Dư trưởng lão chỉ còn cách nói thật. Lão trình bày đầu đuôi mọi chuyện, không quên nói luôn mục đích cũng như nghi ngờ.
Thẩm Vân Mai đến tìm Hứa Tử Du, vậy thì hắn không thể thoát khỏi liên quan. Dư trưởng lão đã để mắt từ sớm rồi, dù sao lão cũng khá lo lắng chuyện chung thân đại sự của đệ tử mình.
Hứa Tử Du đẹp trai thật, nữ nhân nhìn chắc chắn sẽ thích nhưng xuất thân của hắn quá hèn kém, thực lực lẫn thiên phú đều không đâu vào đâu, tự nhiên không hợp với cô.
Dư trưởng lão muốn giới thiệu Thẩm Vân Mai với người khác, tiếc là giờ không có cơ hội đấy nữa. Nhưng đệ tử lão không thể nào c·hết oan được, lão phải điều tra cho rõ.
“Hứa Tử Du sao?” Dương trưởng lão trầm mặc một lúc: “Nếu ngươi nghi ngờ thì cứ việc gặp mặt trực tiếp, nếu có bằng chứng hắn là h·ung t·hủ, lão phu cho phép ngươi ra tay.”
Nghe vậy, thần sắc Dư trưởng lão lập tức giãn ra: “Đa tạ Dương trưởng lão, ta nhất định sẽ điều tra công tâm. Xin trưởng lão hãy nói cho ta biết vị trí của hắn bây giờ.”
Dương trưởng lão chỉ tay ra sau lưng: “Trong đấy.”
“... Hả?” Dư trưởng lão ngẩn người: “T-trong lò luyện đan của trưởng lão?!”
Không phải lão già này chán ghét có người khác hít chung bầu không khí khi luyện đan à?
“Lão phu có việc cần nhờ hắn nên mới gọi sang. Người cũng đang ở đây nên ngươi nắm bắt thời gian đi hỏi đi. Đừng làm mất thời gian của lão phu.” Dương trưởng lão bảo.
Dư trưởng lão có thắc mắc thật nhưng nếu lão còn dây dưa những chuyện không cần thiết thì sẽ đánh mất cơ hội. Trong trường hợp tệ hơn, ấn tượng của Dương trưởng lão với Dược Y Đường sẽ mỗi ngày một xấu hơn, sau cùng có khi là cắt đứt quan hệ.
Mặc dù theo luật của Ngự Ma Tông, dược viên và Dược Y Đường là hai cơ quan móc nối với nhau nhưng tùy theo tình hình thực tế mà sẽ xuất hiện thay đổi tương ứng. Song, dù là thay đổi gì, Dược Y Đường cũng sẽ ở thế yếu, bởi từ xưa đến nay, bọn họ vẫn luôn phụ thuộc vào dược viên. Quan trọng hơn, trưởng lão quản sự của dược viên là tu hành giả Trúc Dịch cảnh.
Chỉ với cảnh giới bày ra đó, mọi lời nói đều trở nên vô dụng.
Dư trưởng lão xin phép tiến vào bên trong lò luyện đan.
Hứa Tử Du đang đun hơn mười nồi nước thuốc, gương mặt hắn lấm lem vết than. Xung quanh đan đỉnh giờ này đang tập hợp một nguồn hỏa linh khí dồi dào, hồ dung nham bên dưới còn sôi sùng sục. Nghe được tiếng bước chân, hắn liền ngoảnh mặt sang.
“Dư trưởng lão? Sao ngài lại ở đây?” Hắn ôm quyền hành lễ.
Dư trưởng lão nhíu mày. Hai bên thái dương bất giác đổ mồ hôi do cái nóng trong lò luyện đan đang tăng lên theo từng nhịp thở. Lão vẫy tay gọi hắn ra ngoài chứ lưu lại đây thêm một nào nữa chắc đến lão cũng không chịu nổi với cái nóng khủng kh·iếp đó.
Hứa Tử Du chỉ đợi mỗi câu đó của Dư trưởng lão. Hắn nhanh chóng thấm mồ hôi rồi lén ném vào một góc, nơi đã chất đầy khăn ướt nhẹp.
Cảm nhận được bầu không khí thoáng đãng hơn ở bên ngoài, Dư trưởng lão liền mắng:
“Ngươi đang làm cái quái gì ở bên trong đấy?!”
Hứa Tử Du gãi đầu cười gượng: “Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử đang canh lò đan cho Dương trưởng lão, sẵn tiện sắc một ít nước thuốc từ Hỏa Vân Thảo để tối về luyện thể.”
“Canh lò đan? Từ bao giờ ngươi biết luyện đan thế?” Dư trưởng lão truy hỏi.
Hứa Tử Du thành thật lắc đầu.
“Đệ tử không biết luyện đan nhưng đệ tử biết lập trận pháp.” Hắn chỉ tay về phía đồi Liệt Dương Thụ: “Sắp tới là kỳ thu hoạch Liệt Dương Quả nên toàn bộ hỏa linh khí trong dược viên giờ này đều đang tập trung về nơi đó. Dương trưởng lão muốn luyện đan nên cho gọi đệ tử tới thiết lập một Tụ Hỏa Trận, nhưng vì hoàn cảnh thiên địa linh khí xung quanh không ổn định nên phải thường xuyên túc trực để tự mình điều chỉnh nấc khí.”
Dư trưởng lão nhíu mày. Ngắm tình huống thì hợp lý thật.
Liệt Dương Thụ càng phát triển càng thể hiện rõ xu hướng hấp thụ hỏa linh khí. Vào ngày Liệt Dương Quả chín tới, toàn bộ hỏa linh khí trong phạm vi hai dặm sẽ bị hấp thụ, dẫn đến quá trình luyện đan tại những khu vực xung quanh sẽ phải chịu ảnh hưởng nặng nề.
Khổ nỗi, đây không phải câu trả lời mà Dư trưởng lão mong đợi.
Lão nói tiếp: “... Hôm qua nha đầu Vân Mai có tới đây, ngươi biết không?”
Hứa Tử Du gật đầu: “Đệ tử đã nhận phi thư của sư tỷ, tiếc là không thể rời khỏi lò luyện đan nên đã từ chối khéo.” Hắn thở dài: “Trưởng lão biết đấy, lơ là nhiệm vụ thì Dương trưởng lão sẽ không tha cho ta mất.” Hắn bất giác rụt vai rùng mình.
Dư trưởng lão: “...”
Ta có nên nói cho ngươi biết lão già đó còn đang ở đằng kia không?
Lão đỡ trán mình một lúc mới nói tiếp: “Đáng lý ngươi nên gặp con bé.”
Hứa Tử Du làm như không hiểu, hắn đáp:
“Khi trở về, đệ tử nhất định sẽ đến gặp Thẩm sư tỷ.”
“Ý ta không phải vậy.” Dư trưởng lão lắc đầu thở dài: “Vân Mai… vẫn lạc rồi.”
“Vâng?” Hứa Tử Du mở to mắt, ngây người một lúc lâu, vẻ mặt tựa hồ vẫn chưa tin lắm. Giọng hắn hơi lắp bắp: “T-trưởng lão… đùa thế… không vui đâu ạ. Hôm qua… s-sư tỷ…”
“Mệnh đăng dập tắt. Vân Mai không còn nữa.” Dư trưởng lão ngắt lời.
Hứa Tử Du hơi lùi bước về sau, ánh nhìn hơi lạc xuống phía dưới. Hắn dựa tay vào tường, trầm mặc một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng trở lại:
“Rốt cuộc là ai? Xin trưởng lão… hãy nói cho đệ tử biết.”
Dư trưởng lão nhìn Hứa Tử Du một lúc. Đôi mắt hắn không nhìn thẳng vào lão nhưng cũng không cố tránh ánh nhìn soi xét. Đây là biểu hiện của nói thật.
Dư trưởng lão thầm nhủ: không phải hắn thật sao?
“Trước mắt ta chưa có thông tin, nhưng nếu tìm ra được…” Dư trưởng lão gằn giọng, sát khí nghi ngút tỏa ra như lũ. Khí tức Tiềm Hư trung cảnh nhanh chóng đè ép lên đôi vai Hứa Tử Du: “... Ta nhất định sẽ xé xác kẻ đó ra thành trăm mảnh.”
Hứa Tử Du rất mẫn cảm với sát khí. Hắn dám chắc Dư trưởng lão đã nghi ngờ mình. Nếu lão không biết gì cả thì chẳng có lý gì phải nhắm tới hắn. Có người cố tình chỉ điểm cho lão.
Hứa Tử Du đã đoán ra được kẻ đó. Không phải Ma Trường Tô thì còn ai vào đây nữa.
Hứa Tử Du quỳ gối, thành khẩn nói: “Xin trưởng lão hãy trả thù cho sư tỷ!”
Dư trưởng lão nhìn hắn rồi không nói gì thêm. Lão phất ống tay áo, hừng hực nộ hỏa bước lại chỗ của Dương trưởng lão. Đối phương đang ngồi thưởng trà ở bên dưới gốc cây.
“Hỏi xong rồi chứ?” Dương trưởng lão bình thản hỏi.
“... Đã hỏi xong.” Dư trưởng lão cắn răng ôm quyền: “Đa tạ trưởng lão đã tạo cơ hội.”
Dương trưởng lão đưa chén trà vừa rót cho đối phương.
“Đệ tử đắc ý không may q·ua đ·ời là nỗi đau của một người làm sư phụ. Lão phu từng trải qua nên cũng hiểu phần nào.” Lão hơi híp mắt: “Đứng trên góc độ của một người từng trải, lão phu có lời khuyên dành cho ngươi: kẻ lên tiếng đầu tiên luôn là kẻ có vấn đề.”
Nghe vậy, đáy mắt Dư trưởng lão lóe lên dị quang. Lão nhận chén trà, trầm mặc một lúc lâu.
“Trà nguội rồi, nên đổi thôi.” Dương trưởng lão nói.
Dư trưởng lão thở dài: “Nguội hay không thì cũng đã rót.”
Lão uống cạn chén trà rồi trả cho đối phương.
“Hôm nay đã làm phiền trưởng lão. Về phần đan dược…”
“Lão phu đã đưa theo quy định của tông môn.” Dương trưởng lão lấy tấm mộc bài ra lại: “Chuyện sau đó không nằm trong phận sự của dược viên. Giữ được hay không là bản sự của Dược Y Đường các ngươi. Sắp tới nên giải quyết thế nào, ngươi tự liệu.”
Nghe vậy, vẻ mặt Dư trưởng lão không khỏi khó coi, nhưng quy định là quy định, mộc bài giao dịch đã nằm trong tay Dương trưởng lão thì phải đến kỳ mới có thể lấy lại được.
Dư trưởng lão như già thêm chục tuổi, lão than thở: “Chuyến này Dược Y Đường tắc trách, ta sẽ không bào chữa. Phiền trưởng lão chuẩn bị thêm một phần tương đương.”
Nói đoạn, lão đưa một túi trữ vật phủ đầy phù văn kim sắc.
Dương trưởng lão liền không khách khí: “Trước mắt nhân lực của dược viên sẽ tập trung vào việc thu hoạch Liệt Dương Quả nên sẽ có vài loại không thể giao ngay lúc này.”
“Ta hiểu tình huống của dược viên, trước mắt lấy những loại đan dược cơ bản đã. Sau khi trưởng lão thu hoạch Liệt Dương Quả thành công, ta sẽ đích thân đến nhận phần còn lại.”
“Thành giao.” Dương trưởng lão gật gù.
Dư trưởng lão ôm quyền cảm tạ rồi đi theo chấp sự được phân phó nhiệm vụ. Chớp mắt, trên đồi chỉ còn lại đúng hai người Dương trưởng lão và Hứa Tử Du.
“Không cần diễn nữa, người đã đi rồi.”
Dương trưởng lão tiến vào lại lò luyện đan. Hứa Tử Du vẫn đang miệt mài đun thuốc nước, mỗi tội bộ dạng cứ ngây ngây ngẩn ngẩn nên làm hỏng vài nồi thuốc.
Nghe thấy giọng của lão, vẻ mặt của Hứa Tử Du lập tức quay trở lại như cũ. Hắn nhanh chóng d·ập l·ửa, không quên hạ nấc khí của Tụ Hỏa Trận về mức thấp nhất.
Dương trưởng lão chậm rãi vuốt râu rồi đảo mắt quan sát cách cục hắn soạn ra nãy giờ. Khóe miệng lão giương cao, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Hóa ra không phải là biểu hiện cho vui. Ngươi là kẻ có đầu óc đấy, Hứa Tử Du.”
“Đệ tử chỉ làm những gì có thể, mong trưởng lão không giận.” Hứa Tử Du thành khẩn đáp.
“Những gì có thể sao…” Dương trưởng lão liếc nhìn Tụ Hỏa Trận và mười nồi thuốc nước đang đun. Mùi khét của Hỏa Vân Thảo vẫn còn lưu trong không khí: “Khiêm tốn quá đấy.”
Trong thời gian ngắn như thế đã có thể tự lên một kịch bản cho vở kịch không tên, tài năng này đã không chỉ gói gọn trong hai chữ “thông minh” nữa, là quái tài thì đúng hơn.
Dương trưởng lão ngoắc tay gọi Hứa Tử Du ra ngoài.