Ma Chủng

Chương 65: Sự trầm lặng đáng ngờ



Chương 65: Sự trầm lặng đáng ngờ

Bình ngọc lăn đều trên đất, va vào viên đá kênh mới dừng lại. Xung quanh vẫn còn vài bình ngọc trống rỗng khác tương tự, còn Hứa Tử Du thì xếp bằng đả tọa ở gần đấy.

Cơ thể hắn nóng rực, mơ hồ vẫn thấy được một ít khói trắng đang bốc lên. Làn da bánh mật của hắn nổi đầy gân xanh, pháp lực trong thể nội đang cuồn cuộn chạy loạn.

Hứa Tử Du không ngừng vận Tiểu Ma Công theo chu thiên thông thường nhưng tốc độ vận hành lại nhanh hơn mọi khi. Hắn đang ưu tiên tốc độ tu hành để viên mãn trung cảnh.

Trải qua cuộc chiến chóng vánh tại hoàng cung, Hứa Tử Du đã biết bản thân mình ở đâu. Đơn đả độc đấu không có tài lực hay ngoại vật, hắn khó mà đối đầu với Tiềm Hư cảnh. Trong khi đó, huyết luyện phái ít nhất vẫn còn hai nhân vật như thế nữa.

Lần đụng độ tới chưa chắc Hứa Tử Du đã gặp may như bây giờ. Sau khi hắn g·iết hai trong tứ đại hộ pháp, huyết luyện phái chưa chắc đã để hắn đấu đơn. Trong tình huống đấy, hắn mà không mạnh lên thì chắc chắn không đấu nổi. Vì thế, trong một, hai ngày tới, hắn phải đột phá Định Pháp thượng cảnh bằng mọi giá.

Tuy rằng tu vi của Hứa Tử Du chưa thực sự chạm đỉnh nhưng nhờ có sự thuế biến từ thân xác, hắn đã vững chân tại Định Pháp trung cảnh đỉnh phong rồi, bây giờ chỉ cần cưỡng ép gia tăng pháp lực nữa là có thể đột phá. Với lượng đan dược chữa trị nội thương và bổ sung pháp lực đã dùng, hắn vẫn có khá nhiều niềm tin. Hắn chỉ sợ không đủ thời gian thôi.

“Gắng sức vậy…” Hứa Tử Du cắn răng, mạch máu không ngừng nổi lên.

Ngục tối ẩm ướt nhanh chóng nổi gió xoáy, Tụ Linh Trận thiết lập xung quanh cấp tốc phát động nấc khí cao nhất. Chớp mắt, cơ thể Hứa Tử Du đã bị vây trong màn sương trắng.

Trong lúc Hứa Tử Du tu luyện, kinh thành đã không còn vẻ yên vui như những ngày trước nữa. Biến cố bất chợt trong hoàng cung lúc rạng sáng đã khiến cho toàn thành thức giấc. Có đại quan nhập cung vì chấn kinh quá hôm sau lâm bệnh nặng, người nhà ngày đêm túc trực.

Mặc dù Kỳ Vương vẫn bình an vô sự nhưng với trận tập kích oanh động của Hứa Tử Du, lão không dám để binh lính tiếp tục tiềm phục trong kinh thành nữa. Nếu vụ việc tương tự diễn ra lần nữa, chưa chắc lão đã có thể tai qua nạn khỏi.

Không thể che giấu, cũng không thể mượn chuyện lấp liếm, triều đình Kỳ Quốc hiện đang đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn. Nếu nói thật, cái Tết năm nay sẽ không còn yên ấm nữa nhưng không nói thì bách tính vẫn sẽ lo âu không ngừng, cái lo ấy âm ỉ thì bầu không khí ngày xuân cũng không được như kỳ vọng.

Tiến thoái lưỡng nan, Kỳ Vương chỉ còn cách tham khảo ý kiến của các quan đại thần. Thế là trong một buổi sáng, toàn bộ văn võ bá quan trong triều phải đồng loạt chầu triều, từ chính nhất phẩm cho tới tòng thất phẩm, không một ai được phép vắng mặt.

Điền Kiến Quốc biết rõ nội tình nên đang cân nhắc có nên cáo bệnh không, nhưng nhìn lại động thái của toàn thành, lão vẫn quyết định đi chầu triều cùng Điền Đại Chính.



Kỳ Vương có manh động thì cũng không dám cùng lúc động thủ với toàn bộ quan lại cùng lúc, nhất là khi toàn bộ quan lại nhập cung công khai.

Điền Kiến Quốc cho rằng Kỳ Vương không còn khả năng suy nghĩ thông suốt nhưng không đồng nghĩa mất đi chính kiến của một bậc quân vương. Bách tính Kỳ Quốc lo âu, căn cơ nước nhà đang bị lung lay, Kỳ Vương còn muốn giữ quyền lực và tính mạng của mình thì không thể hành động ngu xuẩn. Những lúc như thế này, mọi hành động của Kỳ Vương đều sẽ bị văn võ bá quan nhìn chằm chằm, bất kỳ nước đi sai sót nào cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ đại cục.

Buổi chầu triều diễn ra rất lâu, phải đến tối muộn Điền Kiến Quốc và Điền Đại Chính mới hồi phủ với dáng vẻ mệt mỏi. Người trong nhà ai cũng không lo đến mức không thể ăn uống.

“Lão gia, sự tình lần này căng thẳng lắm sao?” Điền phu nhân vừa xoa bóp vừa hỏi han.

Điền Kiến Quốc thở dài: “Còn đáng sợ hơn cả căng thẳng.” Lão lay trán: “Cả triều hôm nay tĩnh như tờ, không một ai dám lên tiếng trước vì sợ phạm phải sai lầm. Nếu không có Định Quốc công nói đỡ để văn võ bá quan nhập cuộc thì giờ này có lẽ còn chưa về được.”

Điền phu nhân thở nhẹ: “Chuyện trong triều ta không tiện hỏi cụ thể, lão gia và Đại Chính có thể an toàn hồi phủ là tốt rồi.” Bà dừng một lúc: “Lão gia đã hỏi bệ hạ về tình hình của Phượng Tiên chưa? Con bé vẫn an toàn chứ?”

Điền Phượng Tiên là trưởng nữ của Điền Kiến Quốc, cũng là cốt nhục duy nhất giữa lão với người vợ xấu số đầu tiên. Hiện nay, cô đang là phi tần của Kỳ Vương.

Mặc dù không nỡ đưa con gái cưng nhập cung nhưng phận là thần tử, Điền Kiến Quốc không thể kháng chỉ khi đích thân Kỳ Vương chọn cô làm phi tần. May mà Kỳ Vương sủng hạnh nên địa vị của cô ở trong cung tương đối cao, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa mang thai nên so với các phi tần có con khác vẫn thua kém đôi chút. Dẫu thế, lão vẫn chỉ mong con gái mình được an toàn thôi, con cái là phúc phần, có được thì hưởng, không có cũng đành chịu.

“Buổi triều hôm nay quá căng thẳng, các quan lại đều lo lắng cho người nhà trong cung nhưng ai dám liều hỏi chứ.” Điền Kiến Quốc dừng một lát: “Có điều, nếu thực sự xảy ra bất trắc, bệ hạ cũng không thể giấu các quan đại thần chúng ta được.”

Trên thực tế, Điền Kiến Quốc đã sớm gặng hỏi Hứa Tử Du về phạm vi công kích. Tuy hắn không ngại g·iết chóc để hoàn thành ủy thác nhưng hắn cũng không phải kẻ thích lạm sát. Hứa Tử Du chỉ t·ấn c·ông khu vực tiền triều và các gian kiến trúc xung quanh Kỳ Thanh Điện, hắn tuyệt nhiên không động đến hậu cung, dù sao thì khu vực đấy cũng toàn người vô tội.

Chưa kể, nếu Hứa Tử Du t·ấn c·ông hậu cung, Kỳ Vương sẽ càng có cớ lôi kéo quan lại trong triều về dưới sự kiểm soát của mình. Lúc ấy hắn sẽ còn mất nhiều hơn.

Điểm yếu của Điền Kiến Quốc là gia đình. Hứa Tử Du cần sự tín nhiệm, còn Kỳ Vương cần con tin. Cả hai sẽ làm mọi cách để giữ Điền Phượng Tiên sống sót.

Điền phu nhân vuốt ngực thở phào: “Phượng Tiên không sao thì tốt rồi. Nếu con bé có mệnh hệ gì, ta khó mà nhìn mặt tỷ tỷ dưới suối vàng.”



“Phượng Tiên có mẫu thân nó phù hộ, bà không cần phải lo lắng nhiều như thế. Dù sao cũng có tuổi rồi, không nên nghĩ ngợi nhiều.” Điền Kiến Quốc nắm tay bà: “Bà bảo người dọn thức ăn nhẹ lên đi, đêm rồi đừng ăn gì nặng bụng quá, phòng khi sớm mai phải chầu triều tiếp.”

Điền phu nhân gật đầu: “Được, ta sẽ bảo người hầu hâm nóng đồ ăn.”

Điền Kiến Quốc đứng dậy: “Bảo nhà bếp chuẩn bị thêm hai phần lương khô cho ngày mai.”

Điền phu nhân dừng bước chân, tính hỏi gì đó nhưng lại thôi, cứ thế mà tiến tới nhà bếp.

Điền Kiến Quốc thích điểm đó ở vợ mình, dù biết có vấn đề nhưng vẫn một mực tin tưởng đợi lão nói. Không giống các th·iếp thất luôn tỏ vẻ nũng nịu, Điền phu nhân vẫn luôn điềm đạm như thế. Song, lão cũng biết vợ mình đang chịu đựng, chỉ tiếc là không biết phải mở miệng ra sao. Chung sống nhiều năm với nhau, cả hai cũng dần hình thành một loại ăn ý đặc biệt.

Chầu triều cả ngày đồng nghĩa với việc phải dùng bữa trong cung nhưng Điền Kiến Quốc nào dám ăn mấy món được dọn lên ở đấy chứ. Vì vậy, lão và Điền Đại Chính đã giấu một ít lương khô trong tay áo rồi lén dùng khi không ai để ý. Tuy chẳng nhiều nhặn gì nhưng phòng trước vẫn hơn. Nếu trong đồ ăn bị hạ một loại dược đặc thù nào đó thì bọn lão sẽ gặp nguy ngay.

“Tiên gia hôm nay có ra lệnh gì đặc biệt không?”

Trong lúc Điền phu nhân không có mặt, Điền Kiến Quốc vội vàng cho gọi cận vệ để hỏi han tình hình trong phủ, nhất là tình hình của Hứa Tử Du.

“Khởi bẩm đại nhân, cửa ngục vẫn luôn đóng kín.” Tay cận vệ đáp.

“Tiên gia không yêu cầu ăn uống gì sao?” Điền Kiến Quốc nhíu mày.

“Dạ vâng, không yêu cầu gì cả.” Tay cận vệ lắc đầu.

“Thế thì lạ thật đấy…” Điền Kiến Quốc vuốt râu lẩm bẩm.

Hứa Tử Du luôn ăn riêng nhưng khẩu phần của hắn bao giờ cũng bằng, thậm chí là hơn khẩu phần tổng của mấy gia đình liền. Hắn ăn cực kỳ nhiều, hơn nữa còn ăn với tốc độ vô cùng nhanh. Để phục vụ hắn, phủ Quốc công phải luôn cắt cử năm người hầu thay phiên nhau bưng bê và dọn dẹp, song cũng chỉ miễn cưỡng đáp ứng với tốc độ của hắn thôi.



Điền Kiến Quốc đã từng gặp vài tiên gia nhưng không một ai trong số bọn họ tiêu thụ nhiều đồ ăn như Hứa Tử Du và cũng chẳng ai mạnh mẽ được như hắn.

Điền Kiến Quốc đã từng thử áng chừng thực lực của Hứa Tử Du nhưng vô vọng. Hắn giấu mình quá tốt. Hơn nữa, mỗi lần ra tay, hắn đều khiến lão phải choáng ngợp bởi sức mạnh của tiên thần. Thực lực của hắn nằm ngoài sự hiểu biết của lão.

Càng chứng kiến Hứa Tử Du chiến đấu, Điền Kiến Quốc càng có niềm tin về an nguy của bản thân. Song sau sự kiện đêm qua, lão cũng biết một mình hắn không thể đương đầu với toàn bộ nhân lực của huyết luyện phái.

Trên chiến trường, ưu thế về số lượng vẫn luôn là ưu thế cơ bản nhất.

“Tiếp tục túc trực bên cạnh tiên gia, tiên gia có mệnh lệnh gì, ngươi nhất định phải đáp ứng.”

“Thuộc hạ xin nghe.” Tay cận vệ khom mình rồi tiếp cận nói nhỏ: “Đại nhân, ám tử trong cung của chúng ta đã mất liên lạc. Hôm nay không có bất kỳ tin báo nào.”

Điền Kiến Quốc bất giác ngồi thẳng người.

“Nguồn khác thì sao?”

“Khởi bẩm, đều giống nhau, đều không có tin tức, duy chỉ có tay chăn ngựa ở nông trường là vẫn giữ liên lạc, song tình báo của hắn lại có hơi không ổn.”

“Hắn không ổn hay nội dung tình báo không ổn?”

“Khởi bẩm đại nhân, nội dung không ổn. Theo những gì hắn truyền tin, trong cung đang thiết lập hàng rào quân sự, không có lệnh của cấm vệ quân, toàn bộ thông tin trong ngoài đều phải bị tách biệt. Thuộc hạ đoán đấy là nguyên nhân chúng ta mất liên lạc với ám tử.”

Điền Kiến Quốc nhíu mày: “Nếu thế thì có chỗ nào không ổn?”

Tay cận vệ nuốt một ngụm nước bọt, từ tốn nói tiếp:

“Tên chăn ngựa đó còn nói trong cung không hề có chiếu chỉ nào liên quan, cấm vệ quân cố tình ngăn cách như thế chẳng khác nào đang có âm mưu cô lập hoàng tộc. Các thái giám và cung nữ tại hành cung vẫn đang xì xào với nhau.”

Nghe vậy, mi tâm Điền Kiến Quốc càng nhăn sâu. Lão gõ tay vào bàn gỗ, buông hơi thở dài.

“Xem ra trong cung quyết chơi bài ngửa rồi.”