Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 101: Tơ rối (nhị)



Giống như rơi vào trạng thái mơ mộng vô tận, Lam Hi Thần nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy vô số chuyện ngày xưa, vừa vụn vặt vừa rõ ràng. Có chất lỏng chua xót ấm nóng rót vào miệng, thúc ép khiến y tỉnh lại trong mơ màng.

Tốn sức lắm mở mở to mắt. Ngoài thấy vẫn là bốn chân ngắn có móng nhọn nhỏ xíu, một cái chân quấn băng trắng ra còn nhìn thấy màn trướng màu trắng thêu nhiều hoa văn cát tường. Đây là nơi ngày trước Đàm Triết từng an bài y nghỉ lại, khi cùng Lam Tư Truy và Kim Lăng ở lại mấy hôm. Nặng nề thở ra một hơi, Lam Hi Thần lướt mắt nhìn vùng minh hoang sáng quắc như ngày, nhìn thấy thiếu niên bạch y cầm bát thuốc ngồi bên giường, gánh nặng trong lòng vì không được giải khai mà khiến hốc mắt vừa cay vừa nặng nước.

Cuối cùng cũng không thể gặp được!


Đàm Triết liên tục vuốt ngực "Ngươi tỉnh lại thì tốt rồi! Ta còn sợ ngươi lâu lắm mới tỉnh cơ đấy!".

Lam Hi Thần thất vọng cụp mắt, nghe, nhưng không có phản ứng đáp lại. Ánh mắt y nhìn chăm chăm khối ngọc ở bên giường.

Đàm Triết thở dài "Được rồi, đừng bi thương nữa. Quan trọng trước mắt là uống thuốc hạ sốt, sau đó mới uống tiếp canh Mạnh Bà. Ngươi không biết lúc đó ngươi ngất đi đã dọa ta sợ tới mức nào đâu. Lỡ ngươi có bề gì thì tội ta gánh thật không nổi. Cho nên ta mới phải mang ngươi trở về trước. Còn khối ngọc, đợi sau khi đưa ngươi đến Nhân giới xong, ta sẽ thay ngươi mang tới cho hắn".

Thấy Lam Hi Thần vẫn bất động, cậu ta cũng chẳng buồn nói thêm gì với y. Đưa tay sờ lên trán y một chút rồi hướng ngoài cửa kêu vọng ra "A Tuyết, canh đã hâm nóng chưa?".


Sau một tiếng đáp "Xong rồi, ta mang vào ngay!" là một thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào. Thái Tuyết Tuyết so với lần đầu gặp thì bây giờ cô bé đã cao hơn một chút, ăn mặc cũng chỉnh tề đoan trang, bộc lộ cốt cách của một yêu nhân chi tiên. Hôm nay nàng vận một bộ y phục màu hồng phấn, ở eo thắt một dải lụa voan mềm mại làm thắt lưng, kết thành một bông hoa mẫu đơn lớn lệch sang một bên eo. Bông hoa đó lại gắn với hai dải dây kim tuyến, có treo hai chiếc lục lạc nhỏ. Mỗi lần Thái Tuyết Tuyết bước chân lại tạo ra tiếng chuông đinh đang. Tóc được búi theo kiểu song nha kế điểm mỗi bên hai viên trân chân, nhìn vô cùng đáng yêu xinh xắn. Hai tay nàng bưng một chiếc bát tỏa nghi ngút khói, lúc đến gần giường, nàng rất quy củ phép tắc mà nhún gối, cất giọng trong trẻo "Trạch Vu Quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!".


Lam Hi Thần tuy rằng đang u uất, nhưng không thể vì vậy mà thất lễ, chỉ hơi gượng dậy nhìn nàng, kêu một tiếng coi như đáp lời.

Đàm Triết đón lấy chén thuốc trên tay nàng, khuấy muỗng thổi phù phù mấy cái rồi kêu Thái Tuyết Tuyết đỡ đầu Lam Hi Thần dậy, múc một muỗng đưa tới bên miệng Lam Hi Thần.

Nước trong muỗng màu nâu sậm, không mùi dù hơi nóng đang tỏa ấm bên môi. Truyền thuyết nói canh Mạnh Bà uống rồi sẽ quên tất cả, nhưng may là y vẫn còn là người sống cho nên vẫn giữ được trí nhớ, vẫn giữ được hình bóng của người kia

Chỉ là....trở về hình dáng cũ, đồng nghĩa phải từ bỏ cảm giác được bế trong vòng tay người kia, từ bỏ cảm giác an toàn mỗi lần rúc vào lồng ngực rắn chắc của người kia, từ bỏ được ăn món trứng luộc mà hắn luôn lột sẵn vỏ và rất nhiều điều khác khiến y vô cùng lưu luyến. Đột nhiên, Lam Hi Thần thật muốn ngay tức khắc chạy thật nhanh tới Kim Ngao đảo để tiếp tục làm một con hồ ly ở bên cạnh người kia.
Thái Tuyết Tuyết vốn không biết những suy nghĩ này, nàng thấy Lam Hi Thần không uống liền nói "Trạch Vu Quân sao lại không uống? Hay là ngươi sợ đắng? Yên tâm, canh Mạnh Bà mùi vị như rượu của Nhân giới vậy, lại đủ cả năm vị: chua, cay, mặn, ngọt và đắng nên không chỉ riêng biệt một vị đắng như thuốc đâu".

Đàm Triết đột nhiên nghiêm giọng "Không muốn uống cũng phải uống! Người nhà của ngươi đều đang đợi ngươi trở về. Lần trước hai người Phách Xương công chúa trở về đưa tin, Tư Truy liền đến gặp ta, chuyển lời của đệ đệ ngươi nhờ ta sớm đưa ngươi về. Nam Cung thiếu quân còn kề kiếm vào cổ ta buộc ta phải đưa ngươi về một thân lành lặn, nếu không phải tình hình đang rối ren thì người tới xách ngươi về đã là hắn chứ chẳng phải ta. Bây giờ ngươi thành ra như vậy.... Hầy! Trạch Vu Quân ơi coi như ta xin ngươi, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác. Ngươi đó! Kẻ tâm niệm đã chẳng còn đoái hoài gì đến mình, sao cứ cố vương vấn hắn để chuốc sầu lại còn khiến nhiều người vì ngươi mà lo lắng chịu khổ?".
Thấy Lam Hi Thần vẫn không nhúc nhích, Đàm Triết định càm ràm thêm nữa thì bị Thái Tuyết Tuyết ngăn lại "Thiếu quân ca ca hay là để một lát nữa đi? Ta thấy hắn vừa mới uống thuốc hạ sốt cách đây nửa khắc, trong miệng chắc còn đắng lắm, chúng ta không nên ép uổng hắn uống canh vội".

Không đợi Đàm Triết nói, Thái Tuyết Tuyết liền cướp lời "Được rồi, thiếu quân ca ca vừa nãy không phải nói có chuyện muốn bàn bạc với Yêu quân sao? Ngươi mau đi đi, ở đây ta sẽ lo giúp ngươi".

Đàm Triết thấy nàng nhiệt tình như vậy, phần trong lòng cũng bực Lam Hi Thần cố chấp nói mãi không nghe, vì vậy giao bát canh kia cho Thái Tuyết Tuyết rồi đứng dậy đi một mạch.

Thái Tuyết Tuyết nhìn bóng lưng kia biến mất một lúc lâu rồi khẽ thở dài, vương tay kéo cái gối kê lên đầu Lam Hi Thần, sau đó xoay người ngồi theo hướng ngược lại, vừa khuấy canh vừa hỏi "Trạch Vu Quân trông buồn phiền như vậy là vì người mình tâm niệm sao?".
Lam Hi Thần không đáp, chỉ biết vô thức gật đầu.

Thái Tuyết Tuyết nói "Hẳn là người đó có ý nghĩa với ngươi lắm?".

Lam Hi Thần lại gật đầu.

Thái Tuyết Tuyết nói "Vậy người đó có biết tâm ý của ngươi không?".

Lần này ngược lại, Lam Hi Thần chậm rãi lắc đầu, y khẽ hít một hơi, sống mũi bất giác cảm thấy cay cay.

Thái Tuyết Tuyết nói "Hóa ra chúng ta giống nhau".

Lam Hi Thần bất giác khó tin nhìn nàng ta, vừa ngạc nhiên vì cung cách nói chuyện của Thái Tuyết Tuyết không phù hợp với vóc dáng trẻ con của nàng chút nào, vừa muốn nói làm sao nàng hiểu được tâm tình như y.

Thái Tuyết Tuyết múc một muỗng canh đưa lại gần miệng Lam Hi Thần, dịu giọng như người lớn đang dỗ hài tử "Trạch Vu Quân có thể vừa uống thuốc vừa nghe ta tâm sự không? Uống đi rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe một chuyện".
Tuy rằng xen vào chuyện người khác là luật cấm của Lam gia, nhưng đây là do nàng chủ động nói, hơn nữa Lam Hi Thần có nghe cũng không biết có cảm nhận gì hay không mà chỉ là nghe cho có lệ, vì thế chậm rãi há miệng uống vào một ngụm coi như lời đồng ý. Lần đầu tiên nếm loại canh thần chỉ có ở cõi Địa Phủ, song Lam Hi Thần lại chẳng nếm ra được mùi vị gì, bởi tâm trí của y vốn chẳng hề đặt lên bát canh kia.

Thái Tuyết Tuyết tiếp tục vừa đúc canh vừa tỉ tê "Thiếu quân ca ca nói ngươi như vậy, về lý thì đúng, nhưng về tình thì không. Hắn không trải qua cảm giác đó thì sẽ không hiểu được, cảm giác đối với một người có tình cảm mà bị vô tâm thờ ơ ngược lại sẽ đau khổ biết mấy? Trạch Vu Quân chớ lấy làm lạ nhé! Ta tuy bề ngoài nhỏ hơn ngươi, nhưng tuổi tác lại lớn hơn ngươi rất nhiều. Mà ngần ấy khoảng cách tuổi tác cũng đủ làm cho ta có nhiều trải nghiệm hơn ngươi. Nói không chừng cảm giác đau khổ này, ta lại hiểu rõ hơn ngươi nữa là khác".
Thấy Lam Hi Thần tròn mắt, nàng cười thanh thúy, dù bề ngoài là vẻ linh hoạt đáng yêu của một thiếu nữ mới lớn nhưng đáy mắt không giấu nổi ẩn ẩn chút ảm đạm "Thật ra, ta hiểu được cảm giác này của ngươi, bởi vì ta cũng có người mà mình tâm niệm".

Đoạn, nàng nháy mắt "Người này ngươi cũng biết đấy thôi!" rồi lại thở dài "Chỉ là luận về tuổi tác, địa vị và chủng tộc, chúng ta cách xa nhau còn hơn số tuổi ngươi ta cách biệt. Trạch Vu Quân biết không, luật của Yêu tộc chính là: không cho phép hai loài khác chi tộc có tình cảm hay thành thân, mục đích là để huyết mạch Yêu tộc được thuần khiết tránh như Quỷ tộc. Luật lệ này tuy có vai trò hữu ích, nhưng cũng có cái hại không ngờ, bởi chính nó đã chia cắt tình cảm của biết bao cặp đôi trong đại bộ phận Yêu tộc, không khác gì bờ Ngân Hà chia cắt Ngưu - Chức*. Nhưng ít ra hai người đó còn có cơ hội một năm bên nhau một lần, yêu nhân chúng ta một khi phạm lỗi thì sẽ bị tước bỏ linh cốt, đày lên Nhân giới đầu thai làm người đời đời kiếp kiếp. Nguyệt Lão tinh quân không quản được nhân duyên của yêu nhân, những cặp đôi bị đày tội cũng vì vậy mà tỉ lệ hội ngộ chỉ là con số không. Cho nên ta chỉ có thể ôm bí mật này cho riêng mình, vì hắn, và vì cả ta".
*Ý chỉ Ngưu Lang, Chức Nữ.

Thở dài một hơi, Thái Tuyết Tuyết hơi nghiêng bát canh để múc mấy phần nước ít ỏi còn lại, giọng càng lúc càng nhỏ "Ta những tưởng nếu ta không thể bày tỏ cùng người đó, thì chỉ cần có thể ngày ngày ở bên hắn, sau này ít ra chịu thêm chút đau khổ nhìn hắn thành duyên với người khác cùng tộc cũng tốt. Thế nhưng một ngày nọ, một kẻ ngoại tộc xuất hiện khiến cho hắn bắt đầu chú ý rồi đặt hết tâm tư lên người đó, một tiếng hai tiếng ba tiếng cũng luôn miệng kêu tên người đó. Chẳng thà là người cùng tộc, nhưng vì là người khác tộc, ta một chút lại một chút vô cùng đau khổ. Nếu đã có thể yêu kẻ khác tộc thì tại sao người đó lại không phải ta? Trạch Vu Quân có thấy bất công không? Người mình tâm niệm lại không hề đặt tâm ý lên mình, đau khổ biết bao nhiêu! Ta không biết nên trách bản thân mình kém cỏi, trách người ta tâm niệm vô tình, hay là trách kẻ được tình cảm hướng đến không phải ta quá may mắn nữa".
Tuy rằng Thái Tuyết Tuyết vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói của nàng ta đã run lên, một giọt nước thánh thót rơi xuống cổ tay của nàng. Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền gạt đi khóe mắt, cười gượng "Nhưng mà ta đành phải cam chịu thôi chứ chẳng thể làm gì khác. Ta không thể vì đau khổ mà phá hoại tình cảm này của người ta tâm niệm. Ta chỉ có thể ngày ngày nhớ nhung hắn, tận dụng mọi lúc để ở bên hắn, cầu mong hắn được hạnh phúc". Nàng ta bỗng nhiên thở dài "Thật ra ta cũng có chút ghen tỵ, nhưng ai bảo người đi theo ngươi hôm đó trong mắt người ta tâm niệm lại tốt hơn ta cơ chứ? Mà ta không muốn cũng phải thừa nhận, hắn thực sự rất tốt. Ngươi đã như thế, cũng chẳng trách kẻ bên dưới có phần giống mình. Nhà của ngươi xem ra dưỡng người thật khéo!".

Lam Hi Thần đáy lòng có một vài suy nghĩ lẩn quẩn, đăm đăm nhìn thiếu nữ trước mặt, muốn hỏi mà không biết sao để hỏi.
Thái Tuyết Tuyết vỗ nhẹ vai y, an ủi "Thôi không nói nữa! Nói tới ta lại thấy đau lòng quá! Trạch Vu Quân, ngươi cũng nên làm giống như ta. Thay vì ôm mãi cái tâm đau khổ khi không được đền đáp, thì hãy lặng lẽ tìm một góc khuất mà nhìn người trong lòng, tìm nơi yên tĩnh để nhớ đến người đó. Mà muốn như thế, ngươi cũng phải thật khỏe mạnh. Bởi vì nếu như ngươi ngã bệnh, ngươi sẽ không thể có sức lực để tiếp tục nhìn ngắm và tưởng nhớ người kia......".

Và còn rất nhiều lời nữa, Lam Hi Thần chỉ nghe tiếng của nàng ta nhỏ dần, cơn buồn ngủ ập đến, mắt y vì nặng trĩu từ từ cụp xuống.

Đợi khi Lam Hi Thần lần nữa tỉnh dậy, y phát hiện toàn thân gân cốt đều như dãn ra, ngay cả dáng nằm cũng trở nên thẳng thóm hơn. Chậm rãi giơ một bên tay lên, y nhìn thật chăm chú cánh tay hình người.
Vậy là đã trở lại hình người rồi sao?

Không một chút cảm thấy vui mừng, Lam Hi Thần chống tay gắng gượng ngồi dậy thì có người đã đè lại, có giọng nói nhẹ nhàng như nước truyền bên tai "Trạch Vu Quân vẫn chưa khỏe hẳn, hãy nằm nghỉ thêm nữa đi".

Lam Hi Thần ngẩn đầu nhìn một ngồi một đứng bên giường, cổ họng vì nhiều ngày không nói chuyện mà trở nên khô khốc đau rát, nhưng y vẫn cố phải nói "Ta thật thất lễ quá! Không biết Yêu Quân và Yêu Hậu đến còn chưa có chào hỏi, mong hai vị lượng thứ".

Đàm Mạch Nhiên xua tay "Ấy là điều tiểu tiết, bọn ta không có đối với ân nhân của mình cái vướng bận đó, Trạch Vu Quân không cần đa lễ gì cả. Hôm qua nghe tin Triết Nhi có đưa ngươi về chữa bệnh, vốn ta cùng Yêu Hậu muốn đến thăm ngươi nhưng chính sự bận rộn, phải đến hôm nay mới có chút thời gian rãnh, bọn ta mới phải mong ngươi lượng thứ. Ngươi cảm thấy trong người thế nào? Còn Triết Nhi, không biết nó có làm tốt bổn phận với ân khách không?".
Lam Hi Thần nói "Đa tạ Yêu Quân cùng Yêu Hậu đã quan tâm, hiện tại ta đã tốt hơn nhiều, Yêu Quân cũng không cần lo lắng, thiếu quân đối với ta rất chu đáo".

Đàm Mạch Nhiên nói "Thế thì bản quân an tâm rồi, cứ sợ nó tính tình bộp chộp, đối đãi với ân nhân không đủ lễ nghĩa".

Lam Hi Thần nói "Nói đến thiếu quân, hiện tại ta xin được nhờ hắn đưa ta về Nhân giới".

Đóa Liên Vân nói "Ta thấy Trạch Vu Quân vẫn còn chưa khỏe hẳn, hay là ở lại dưỡng bệnh thêm ít ngày nữa? Thời gian ở đây rất ngắn so với thời gian ở Nhân giới, hai ngày qua còn không được nửa ngày, ngươi cứ an tâm mà dưỡng bệnh cho khỏe hẳn rồi về".

Lam Hi Thần nói "Tạ thịnh tình của hai vị, nhưng ta rời Nhân giới đã lâu, có õe cũng nên quay về rồi".

Đóa Liên Vân nói "Chính là cách đây ba tháng ngươi ở Nhân giới đã mất tích?".
Lam Hi Thần khẽ gật đầu, đang tính nói thêm thì Đàm Triết ở bên ngoài như cơn gió bay vào, kéo cổ tay y, giục "Được rồi được rồi, về thì về nhanh lên, ta chờ câu này của ngươi lâu rồi".

Đàm Mạch Nhiên nghiêm giọng "Triết Nhi, không được vô lễ!".

Đàm Triết thấy cha trừng mắt, nhận ta bản thất thố, liền cười trừ "Phụ quân thứ lỗi, ta chỉ là nghĩ người nhà hắn hiện tại chắc là đang trông ngóng hắn lắm".

Đàm Mạch Nhiên thêu mi "Người nhà hắn trông ngóng hay là ngươi vội muốn đến Nhân giới?".

Đàm Triết ấp a ấp úng, gãi đầu mãi mới nói "Thì.....ta đến cùng với người của Ma tộc thám thính tình hình, giúp phụ quân một tay".

Đóa Liên Vân thoáng chút trầm tư, vừa ngập ngừng vừa thấp giọng hỏi Lam Hi Thần "Trạch Vu Quân, chẳng hay..... môn sinh của ngươi...... cậu thiếu niên hôm nọ.....".
Bà ta còn chưa hỏi hết câu thì Đàm Triết đã giậm chân, mặt mũi đỏ bừng, tỏ vẻ hời dỗi "Kìa mẫu hậu!".

Đóa Liên Vân không vui nhìn con trai mình "Ta vì ngươi nên mới hỏi".

Đàm Triết vội xua tay "Không cần đâu! Thật sự không cần! Để ta tự tìm hiểu được rồi".

Lam Hi Thần lấy làm lạ "Cậu thiếu niên? Là Tư Truy sao? Không biết Yêu Hậu nương nương muốn hỏi gì về hắn?".

Đóa Liên Vân trù trừ không biết nói làm sao, Đàm Mạch Nhiên liền cười giải vây "Không có gì đâu, chắc là ái hậu của bản quân nghĩ nhiều thôi".

Đàm Triết cũng vội chen vào "Phải phải phải, là mẫu hậu ta nghĩ nhiều. Là nghĩ nhiều đó! Trạch Vu Quân đừng để ý. Ngươi vừa rồi không phải nói muốn về nhà sao? Nhanh, ta dẫn ngươi về.....Trời ơi còn ngồi thừ ra đó làm gì? Khoác áo xỏ giày nhanh lên!".

Lam Hi Thần mân mê khối ngọc vẫn còn ở bên giường, cơn đau ở cổ họng ngày một tăng lên mỗi lần phát âm "Thiếu quân, sau khi đưa ta về, ngươi nhất định phải giúp ta mang khối ngọc này tới cho hắn. Tìm cách nói với hắn tiểu hồ ly kia đợi không được hắn trở về, cho nên.....đã chết rồi. Ngươi nói với hắn đừng vì quá đau thương mà bỏ quên việc tu luyện. Nói với hắn tuy rằng tiểu hồ ly không còn nữa, nhưng linh hồn nó vẫn luôn hướng đến hắn, luôn mong muốn có thể được tiếp tục ở bên hắn".
Đàm Triết tặc lưỡi "Biết rồi biết rồi. Ngươi còn ở đó bi thương, đến mùa xuân năm sau cũng chưa về tới nhà".

Đàm Mạch Nhiên và Đóa Liên Vân đích thân tiễn Lam Hi Thần ra tận Nguyệt Doanh lộ, trên đường còn nhắc nhở y trở về Nhân giới phải nên cẩn thận. Hiện tại bọn người của Quỷ tộc đã cải trang ẩn hiện khắp nơi, ngay cả người của Thần tộc là Nhị Lang chân quân, Lý Tịnh Thiên Vương và Na Tra tam thái tử cũng có pháp tích đã xuất hiện. Quỷ tộc thì không nói, ngay cả Thần tộc cũng cho người hạ phàm, chắc chắn là đang truy lùng một thứ gì đó. Lam Hi Thần mơ màng nghĩ, khả năng liệu có phải là vì thất khí thần binh hay không?

Trước khi rời đi, từ khóe mắt, Lam Hi Thần nhìn thấy bóng dáng hồng y thiếu nữ đứng xa xa, nép mình bên gốc cây nhìn bọn họ. Bờ vai nhỏ bé của nàng ta như một hàng rào vốn không mấy kiên cố, đã buông thỏng sụp đổ. Hơi đảo mắt nhìn qua vẻ hào hứng của Đàm Triết, y lờ mờ nhận ra vài thứ, nhưng cũng không quá để tâm, dù sao cũng không dính dáng tới mình.
Theo Đàm Triết lướt gió khoảng một lúc, cuối cùng Lam Hi Thần cũng đặt chân trước cổng sơn môn. Kỳ lạ thay, cảm giác trỗi dậy trong y không phải là sự vui mừng mà thay vào đó là cảm giác hoài niệm. Y nhớ đến nơi kia cũng có những bậc thang, càng đi lên cao càng có nhiều mây mù che lấp. Chỉ là, ngày đó thường xuyên được người kia bế trên tay, mang trên vai. Còn bây giờ thì thất thểu, khó khăn vịn vào Đàm Triết mà bước từng bước vì vết thương ở chân. Dường như đã rất lâu rồi y không còn đi bằng hình dáng của một con người, à, nói đúng hơn là ít khi đi lại. Những lúc muốn đi đâu đó, chỉ cần ở trong lòng người kia là xong. Sự ỷ lại, phụ thuộc vào vòng tay và bờ bai của hắn đã khiến y suýt nữa quên mất chân thân của mình là một con người.

Bởi vì không có ngọc lệnh thông hành, với thần lực của Đàm Triết tất nhiên không khó khăn mà xuyên qua kết giới, nhưng đồng thời cũnh đánh động cả tòa sơn môn, làm bọn họ còn tưởng kẻ nào to gan đến quấy rối mà phái một nhóm thiếu niên áo trắng chạy xuống xem tình hình. Lúc đến gần mới nhìn thấy hai bóng người đang đi lên, một trong hai đối với bọn họ vừa quen thuộc mà vừa xa lạ. Ấy vậy mà cuối cùng có một thiếu niên không chịu được, chạy tới ôm chầm thân ảnh cao gầy đang bước khập khiễng kia, rưng rưng gọi "Trạch Vu Quân! Là Trạch Vu Quân thật sao?".
Một môn sinh quay sang phân phó nhóm thiếu niên sau lưng "Mau thông báo cho Lam tiên sinh và mọi người biết" rồi quên cả quy tắc chạy tới bên cạnh Lam Hi Thần, rất là xúc động gọi "Trạch Vu Quân, người cuối cùng cũng về rồi!".

Lam Hi Thần nâng mắt nhìn một chút, lại vỗ vai người đang ôm mình, từ tốn gọi "Cảnh Nghi, Tư Truy". Đoạn, y mệt mỏi nói "Ta mệt quá! Đưa ta tới Hàn thất".

Cả hai vội dạ một tiếng, để ĐàmTriết đi phía sau mà hai người hai bên đỡ y về phòng. Tin tức Lam Hi Thần trở về rất nhanh lan khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ. Từ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân cho đến cả Lam Diệp còn chưa tới một tuần trà đã có mặt ở Hàn Thất. Vừa trông thấy Lam Hi Thần mặt mày xanh xao, cổ chân trái quấn băng, Lam Vong Cơ cả người cứng đờ, Lam Khải Nhân lại càng phát hoảng, không còn bận tâm xem tại sao khi y trở về mà trên trán lại không buộc mạt ngạch. Lam Diệp phải khó khăn lắm mới vịn vào tay Ngụy Vô Tiện để đứng vững.
Lam Khải Nhân nắm lấy tay y, run giọng "Hi Thần, ba tháng qua ngươi ở đâu? Tại sao lại bị thương thế này?".

Lam Vong Cơ siết chặt Tị Trần "Huynh trưởng, chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Kẻ nào làm ngươi bị thương?".

Lam Diệp hồi lâu mới khẽ khàng hỏi "Hi Thần, ngươi hiện tại thấy như thế nào?"

Nhưng Lam Hi Thần chỉ cúi đầu, im lặng không nói. Bộ dáng này càng khiến thúc cháu Lam Vong Cơ thêm lo lắng.

Ngụy Vô Tiện nhìn sang Đàm Triết hỏi "Thiếu quân, không biết tại sao huynh trưởng nhà ta lại......".

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Đàm Triết cắt ngang "Nam Cung thiếu quân đâu rồi?".

Lam Tư Truy trả lời "Hắn hình như ở Bất Tịnh Thế".

Đàm Triết thở phào, đưa tay xoa cổ, lẩm bẩm "May mà hắn không ở đây!".

Rồi quay qua chỉ vào Lam Hi Thần "Các ngươi đừng hỏi nữa, cứ chăm sóc tốt hắn là được rồi. Còn ngươi nữa Trạch Vu Quân, hãy lo dưỡng bệnh cho khỏe, đừng có để người khác phải lo lắng. Chuyện ta hứa với ngươi ta nhất định sẽ làm. Giờ đi gặp Nam Cung thiếu quân xong ta sẽ thay ngươi đi trả ngọc". Đoạn kéo tay Lam Tư Truy, hỏi "Tư Truy, nghe nói dạo này tình hình Nhân giới bất ổn lắm hả? Ngươi biết bọn người Nam Cung thiếu quân đang ở đâu thì mau dẫn ta đi gặp bọn họ thôi".
Lam Tư Truy bị hỏi một mạch dồn dập, không kịp trả lời mà chỉ có thể gật đầu.

Lam Khải Nhân còn chưa định hình hai tiếng "Thiếu quân" gì đó đã không thấy bóng dáng hai người đâu, làm lão còn tưởng bản thân bị hoa mắt. Mà những ngườ pi còn lại cũng không vì một màn này mà chuyển dời ánh mắt.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần,

cười trừ "Huynh trưởng vừa mới trở về lại bị thương, hay là để hắn nghỉ ngơi trước, có gì từ từ hãy hỏi sau. Sức khỏe của huynh trưởng lúc này mới là quan trọng". 

Hiếm khi hắn mở miệng mà Lam Khải Nhân lại không phản bác, lão nói với Lam Hi Thần "Ngươi mau nghỉ ngơi đi, phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Cảnh Nghi, mau cho người đem than Hồng La vào đây. Hi Thần gặp lạnh sẽ sinh bệnh ngay, bên ngoài lại còn đang có gió tuyết thế kia mà. Còn nữa, đóng hết cửa sổ, kéo màn trướng xuống hết, chớ để gió lạnh ùa vào".