Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 132: Quân tâm (tam)



Lục Xuyến Nhân trước đây bị Hoàng Đế vắng vẻ, nay nhờ có thai mà được sủng ái, nhất thời trở nên đắc ý. Thêm vào đó, Hiên Viên Dự hứa hẹn rằng sau khi sinh con, sẽ tấn vị Tần cho nàng ta. Vì vậy, nàng ta hết sức chờ mong đứa nhỏ này, mỗi ngày đều rất dè dặt, cẩn trọng mọi sơ suất, nhưng cũng vì vậy mà trở thành cái gai trong mắt một số người.

Lúc đến Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng quý phi, động tác hành lễ của Lục Xuyến Nhân ra vẻ cẩn thận vô cùng. Đổng Đan Nguyệt thấy thề liền cười nhạo, “Lục quý nhân đúng là biết chiều chuộng thân thể, đối với Hoàng quý phi nương nương mà cũng hành lễ cho có lệ như vậy thôi đấy”.

Lục Xuyến Nhân nhịn không được, mặt đỏ bừng cả lên “Tần thiếp không dám có ý bất kính với Hoàng quý phi nương nương. Đây đều là Thái y dặn: khi hành lễ, động tác phải nhất mực cẩn thận”.


Đổng Đan Nguyệt nhướn mày “Hoàng quý phi nương nương là người đứng đầu lục cung, ngươi mặc dù đang mang thai, cũng không nên quá kiêu ngạo như thế”.

Lục Xuyến Nhân vô duyên vô cớ bị nói như vậy, khuôn mặt liền trở nên trắng bệch. Nàng ta không dám đứng dậy, đành nói với Lâm Hà Uyên “Tần thiếp không có ý đó, xin Hoàng quý phi minh giám.”

Bùi Kim Tự ngồi ở ở một bên, lấy tay áo che miệng nhưng cố tình cười lạnh ra tiếng.

Lâm Hà Uyên lúc nãy nhìn thấy Lục Xuyến Nhân tiến vào trong điện, hai tay thủ ở trước bụng liền cảm thấy không vui. Bây giờ lại nghe Đổng Đan Nguyệt nói như vậy, nàng ta cảm thấy Lục thị quả thực là ỷ sủng sinh kiêu, cho nên ngữ khí vô cùng cứng nhắc “Quý nhân có thai là việc mừng, nhưng đừng quá không đúng mực, khiến Tây khu khó tránh khỏi bị chê trách, cũng làm tổn hại danh dự của ngươi”.


Lục Xuyến Nhân không khỏi ủy khuất, trên mặt chẳng dám biểu lộ gì, đành cúi đầu dạ thưa “Tần thiếp xin tuân theo sự chỉ bảo của nương nương”.

Lâm Hà Uyên thấy cả người Canh thị lung lay sắp đổ, cũng sợ nàng ta vạn nhất có chuyện cho nên vội ra lệnh "Đứng lên đi, ban ngồi".

Lục thị ngồi vào chỗ. Phía đối diện, Bùi Kim Tự cười tủm tỉm "Nhu quý tần, người ta đang mang thai quý, đến cả Hoàng quý phi cũng phải xem trọng long thai, ngươi hà tất phải bắt bẻ như vậy?”.

Đổng Đan Nguyệt trừng mắt, hừ lạnh “Bản cung thấy, là già mồm cãi láo thì đúng hơn!".

Bởi vì đang được Hiên Viên Dự coi trọng, Lục Xuyến Nhân tự thấy mình có thêm dũng khí, liền cứng cỏi đáp lại “Quý tần sao cứ phải nhắm vào tần thiếp? Nếu vì thấy tần thiếp có thai mà bất mãn thì cứ nói thẳng. Không cần phải ngấm ngầm tìm cách mắng người!”.


Đổng Đan Nguyệt không ngờ được, Lục Xuyến Nhân thế mà cũng dám láo xược cãi lớn với nàng. Lông mày của nàng dựng ngược cả lên, thốt ra lời vô cùng lạnh lùng “Bản cung vốn có hảo ý muốn nhắc nhở quý nhân vài câu, rằng muội muội không thể vì có hoàng tự mà quên mất tôn ti. Ai ngờ muội lại đi vu cáo bản cung!".

Lục Xuyến Nhân thấy không thể tiếp tục đôi co, liền đi trước một bước “Hoàng quý phi nương nương, tần thiếp không khỏe, xin được cáo lui trước, ngày khác lại đến thỉnh an nương nương”. 

Đổng Đan Nguyệt tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp tuyệt trần, làm sao chịu hạ mình trước Lục Xuyến Nhân? Vì vậy nhất quyết không buông tha “Quý nhân đây là vì bản cung nói trúng nên mới chột dạ mà vội rời đi sao? Cũng chưa biết trong bụng quý nhân là nam hay nữ, vậy mà lại đắc ý, tưởng rằng mình sớm được làm chủ cung rồi à?”.
*Chủ cung ở đây là chưởng quản một cung, thường từ Tứ phẩm trở lên, quý chỉ là Lục tứ phẩm.

“Ngươi...”.

Lục Xuyến Nhân nghe được lời này liền cảm thấy nhục nhã, trong mắt long lanh mấy giọt nước. Tư Đồ Gia Cẩn có chút cảm thán "Thật là tội! Lục thị này vốn không có tài ăn nói, trước mặt Đổng thị nhỏ mọn đó chỉ đành cam bái hạ phong".

Lam Hi Thần hỏi "Đổng thị đó thật là rất biết làm khó dễ người khác, còn có cả tên họ Bùi kia nữa. Cũng may thể xác của ngươi là nam nhân nha! Ta nghĩ tới nếu là nữ nhân, giống như Lục thị vì mang thai mà chịu công kích.....". Nói tới đó, y bỗng nhiên cảm thấy hơi thẹn, không dám nói nữa. Bị sao vậy chứ? Khi không lại nghĩ rằng mình lại đi mượn xác một nữ nhân mà mang thai?

Tư Đồ Gia Cẩn cười nhạt "Ngươi sợ bị người ta công kích tới vậy à?".
Lam Hi Thần nói "Ta chỉ cảm thấy, mọi người nên đối với nhau thật ôn hòa mới tốt. Ta nói ngươi đừng cười, nếu ta mà là Lục thị, dễ có khi ta còn chẳng phảnbacs lại được một câu nào. Lục thị có thể nói lại hai ba câu, trong mắt ta nàng cũng có bản lĩnh rồi".

Tư Đồ Gia Cẩn thở dài "Lam Hi Thần, ta thật không hiểu nổi vì sao trên đời lại có một người non kém như ngươi. Đừng nói là trong hậu cung này, kể cả thế giới bên ngoài, ngươi cũng không thể mong chờ ai đối với mình cũng hòa nhã, nhất là những kẻ bụng dạ âm hiểm như đám người của Lâm thị đó. Ai biết hòa nhã bên ngoài, nhưng bên trong lại là một bầy rắn độc chứ?".

Lam Hi Thần đương suy nghĩ, Lâm Hà Uyên ở trên cao đã miễn cưỡng ra lệnh "Quý nhân mang thai, không được kích động. Hãy mau về cung nghỉ ngơi, bản cung sẽ không giữ muội ở lại".
Lục Xuyến Nhân vốn không nghĩ tới vị Hoàng quý phi này lại thiên vị người của mình như thế, trong lòng vừa tức vừa oán. Nàng phúc thân rồi rời đi. Nào ai biết được. Vừa mới đi có hai bước, còn chưa ra khỏi Châu Quang điện, chân của nàng đã mềm nhũn cả ra. Lục Xuyến Nhân ngã ra đất, khóc lớn “Bụng ta đau quá! Nương nương.....Hoàng quý phi nương nương.......cứu.......cứu tần thiếp......”.

Lâm Hà Uyên thoáng trừng lớn mắt. Đổng Đan Nguyệt cũng hoảng cả rồi, vội biện bạch “Hoàng quý phi nương nương, chuyện này không liên can đến tần thiếp! Là do nàng ta tự ngã sấp xuống!”.

Bất thình lình, Mai Dương hầu cận Lâm Hà Uyên cả kinh kêu lên “Máu! Hoàng quý phi nương nương, Lục quý nhân hoa chảy máu!”.

Ngồi trên ghế phượng, Lâm Hà Uyên bị tiếng hét của thị tỳ làm cho giật mình. Cô ta vội vàng nói “Mau đi mời thái y! Còn nữa, đưa Lục quý nhân trở về An Hạc cư!”.
Lam Hi Thần thấy Lục thị nằm vật vã trên đất, có lòng tốt muốn đưa giúp nàng ta về cung, thế nhưng lại bị Tư Đồ Gia Cẩn nhìn ra. Trước khi y tiến đến đỡ Lục thị, hắn đã ngăn cản "Không được!".

Lam Hi Thần có chút sốt ruột "Tại sao lại không được? Ngươi không thấy Lục thị đang gặp nạn ư?".

Tư Đồ Gia Cẩn gạt đi "Nếu bây giờ ngươi bước ra, người gặp nạn không phải chỉ có mình nàng ta".

Lam Hi Thần lưỡng lự "Nhưng mà.....".

Tư Đồ Gia Cẩn lạnh giọng "Nếu ngươi đưa Lục thị về, nhỡ nàng ta có mệnh hệ nào thì ngươi sẽ bị Lâm thị kia hướng mũi kích vào người. Hiên Viên Dự đang cự kỳ coi trong cái thai của Lục thị, hắn sẽ không tha cho ai làm tổn hại đến quý tự, hơn một trăm mạng người của Tư Đồ gia ta, ngươi gánh nổi không?".

Lam Hi Thần bị nói một tràng, rốt cuộc cũng phải đuối lý đứng im, nhìn một màn thái giám cung nữ đỡ Lục Xuyến Nhân nửa người dưới bê bết máu ra khỏi Châu Quang điện. Bất giác, y khẽ lướt mắt nhìn Lâm Hà Uyên đang đứng giữa điện, trông sắc diện cô ta bình tĩnh đến lạ lùng, bên khóe môi hình như còn cong lên tạo thành một nụ cười nửa miệng.
Trên đường hồi cung, Lam Hi Thần theo lời mời của Đôn thần ghé qua Tích Hoa cung ngồi một chút. Hai người vừa uống được một ngụm trà thì nơi nào đó bỗng vẳng lại tiếng kêu gào thê lương của một nữ tử, tiếng kêu như chứa đầy mồ hôi và máu đang run rẩy bay khắp hồng tường và ngói xanh, lại được gió đông thổi đi rất xa.

Triệu Thanh thở dài, nhẹ giọng nói "Là tiếng kêu của Lục quý nhân, nghe thật thảm thương. Xem ra đứa nhỏ kia...... không còn rồi".

Lam Hi Thần thương cảm "Đứa bé đó chỉ mới ba tháng, duyên phận giữa nó và Lục quý nhân thật là ngắn".

Triệu Thanh bình đạm rót trà, nói "Trẻ con trong cung ít là như vậy. Không phải đứa trẻ nào cũng có thể bình an ra đời và khỏe mạnh lớn lên. Cũng may Đông khu của chúng ta xưa nay vốn yên tĩnh, nếu không hiện giờ chắc cũng nhuốm màu bi thương lẫn mát lòng như Tây khu".
Lam Hi Thần suy ngẫm một chút mới dám hỏi "Đôn thần nói bi thương thì thần thị có thể hiểu là ai, nhưng mát lòng..... phải chăng là.....".

Tuy rằng là hỏi, nhưng Lam Hi Thần đã sớm nghi ngờ một người, càng chắc chắn hơn khi Triệu Thanh cười nhẹ, nói "Trong cung chỉ có bốn hoàng tử, nhị hoàng tử tư chất bình thường, tam hoàng tử thể trạng lại yếu ớt hay sinh bệnh, tứ hoàng tử của Hiền phi thì còn quá nhỏ. Tuy Hoàng thượng đã sớm lập đại hoàng tử của Lâm thị làm thái tử nhưng đứa nhỏ đó tính tình không quá tốt, nhiều phen làm Hoàng thượng phật lòng. Nếu không vì nể Lâm thị, Hoàng thượng hẳn là đã có lúc muốn hạ chiếu thư phế đi chức thái tử kia. Điềm quý khanh nghĩ xem, con trai lẫm mình đang dần thất sủng, trong cung lại có một nữ phi mang thai, mà còn là thai quý, nếu sinh con trai nhất định sẽ chiếm được tình cảm của Hoàng thượng, làm sao người ta không sốt ruột? Chỉ là không nghĩ tới bản thân không cần tự mình ra tay mà chỉ thúc bách để người khác giúp mình, xem ra bao lâu nay sống trong cung, cô ta cũng thâm sâu không ít rồi".
Lam Hi Thần hít một ngụm khí lạnh "Thật tàn nhẫn quá! Dù sao đứa nhỏ vô tội, mà cũng chưa biết là sinh con trai hay con gái, vì cớ gì mà cô ta lại có thể ngấm ngầm diệt đi một sinh mạng nhỏ còn chưa chào đời chứ?". Y thật sự không dám tin, một nữ nhân dung mạo tuyệt thế như vậy, vốn nghĩ chỉ là bề ngoài ghen tuông hung hãn nói miệng, không ngờ lòng dạ lại tàn nhẫn độc ác đến mức đó. Y đột nhiên cảm thấy may mắn cho bản thân mình vì đã không ra đời ở cái nơi gọi là hậu cung này.

Triệu Thanh lắc đầu "Cũng không có gì lạ, nếu năm xưa đã dám hại chết mẹ con Hoa Tuệ quý tần và kéo theo cả Diệu Ý Vinh thần, chuyện ngày hôm nay đối với cô ta chỉ là việc nhỏ như kiến, không đáng để quan tâm. Bản cung thật không hiểu được, vì sao Lâm thị đó lại mù quáng vì tình yêu và quyền lực tới mức đó, xưa nay ân sủng của vua vốn không phải là thứ vĩnh hằng, tự cổ đế vương đa bạc tình, nếu cô ta cứ chấp mê bất ngộ như vậy, chỉ sợ sau này sẽ chuốc thảm vào người".
Lam Hi Thần dè dặt "Đôn thần nói như vậy, thần thị cảm thấy ngươi thật kỳ lạ, giống như căn bản không thèm để ý đến ân sủng, ừm, như: có cũng được, mà không có cũng chẳng sao".

Triệu Thanh đáy mắt giần giật, sau đó chỉ cười nhẹ "Chỉ là vì gia tộc mà bị ép tiến cung thôi, cũng không phải do vì Hoàng thượng mà tình nguyện bước vào. Kể từ khi còn nhỏ, bản cung và Hiền phi đã biết bản thân căn bản chỉ là con tin, cho nên ngày tháng sau này chỉ cầu yên ổn. Ân sủng gì đó, chúng ta căn bản không nhất thiết phải tranh giành như người nào đó". Hắn chợt ảo não, giọng trở nên rất nhỏ "Huống hồ, từ nhiều năm trước, người mà bản cung có tình cảm, đã không còn trên thế gian này nữa rồi".

Tuy rằng có chút lờ mờ hồ nghi, nhưng Lam Hi Thần vẫn thở nhẹ một hơi, cứ như nghe thấy tin có người không có tình cảm dù là với bóng dáng của người mình yêu thì thật là nhẹ nhõm làm sao.
Triệu Thanh bất giác nhìn y, cười tủm tỉm "Trái lại, bản cung thấy quý khanh hình như rất để ý Hoàng thượng, mà Hoàng thượng hình như cũng đã để ý ngươi thì phải?".

Lam Hi Thần hơi giật mình, cảm thấy Tư Đồ Gia Cẩn đang chuẩn bị phản bác thì y nửa thật nửa đùa nói "Đôn thần đừng trêu chọc thần thị chứ? Thần thị cũng Hoàng thượng chỉ mới gặp có hai lần, làm sao có thể để ý đối phương. Nhất là....." y thoáng chần chừ, rồi thấp giọng "Nhất là người Hoàng thượng để ý, chẳng phải là ở Phượng Nghi cung sao? Cũng không biết là thần thị so với nàng, phân lượng có bằng nổi một hạt mè hay không nữa?".

Triệu Thanh bật cười một tiếng, lại nói "Coi kìa! Thế mà quý khanh lại nói mình không để ý Hoàng thượng".

Lam Hi Thần vừa thẹn vừa lo, mà cũng không thể nói cho Triệu Thanh biết nguyên nhân sâu xa, đột nhiên cảm thấy một tia nghi hoặc của Tư Đồ Gia Cẩn, cho nên vội lấp liếm "Đôn thần lầm.... lầm rồi..... chỉ là trước đây thấy Hoảng thượng che mặt, thần thị mới có cảm giác tò mò muốn biết mặt Hoàng thượng thôi. Lần trước Hoàng thượng tới Trữ Di cung, thần thị mới có cơ hội nhìn rõ, cho nên có cảm thấy bất ngờ".
Triệu Thanh uống một ngụm trà rồi nói "Hoàng thượng trước giờ không thích có người nhìn thấy long nhan, cho nên mỗi khi thượng triều hay đãi yến đều đội mũ có màn châu che mặt để người khác không thấy rõ diện mạo cùng biểu cảm của hắn". Triệu Thanh gõ gõ ngón tay lên bàn đá, thư thái nói "Hắn không muốn cho triều thần thấy biểu tình mà nắm bắt được suy nghĩ, cũng giống như không muốn để các phi thị đoán ra thánh ý, cho nên quân tâm mới càng không dễ biết được. Tâm ý đế vương khó dò. Chính vì vậy, Điềm quý khanh, ngươi cũng không thể biết chính xác Hoàng thượng có để ý ngươi hay không. Bản cung và Hiền phi ở với Hoàng thượng từ lúc nhỏ, lại có Thái thị chỉ dạy nên cũng có hiểu đôi chút. Với tính của Hoàng thượng, hẳn là đang muốn dò xét xem thái độ và tính tình ngươi như thế nào thôi". Dứt lời liền hướng mắt nhìn ra xa, tỏ vẻ trầm ngâm "Theo bản cung thấy, thời gian tới hẳn là Hoàng thượng sẽ tìm ngươi để bầu bạn".
Tuy Lam Hi Thần có chút mừng rỡ, vì kể từ đêm Hiên Viên Dự ghé lại, y đã ngót nửa tháng rồi không có gặp hắn. Không phải là y trông ngóng Hiên Viên Dự tới "thị tẩm" hay "bầu bạn" cái gì đó, mà là trông ngóng để nhìn thấy hình bóng của Nhiếp Minh Quyết.

Để chữa đi không khí ngại ngùng, Lam Hi Thần liền nói sang chuyện khác "À phải rồi, không hiểu sao hôm nay không thấy Hiền phi tỷ tỷ tới thỉnh an, mà Hoàng quý phi cũng không trách tội nàng?".

Triệu Thanh có chút chua xót "Nghe nói tứ hoàng tử đột nhiên bị sốt, Hiền phi đã chạy tới Thọ Kỳ cung xin được chăm sóc hoàng tử, lại nghe đâu thái ý nói đứa nhỏ cần hơi ấm của mẹ mới mong mau hạ sốt, Thái thị đành miễn cưỡng giữ nàng ở lại. Dù sao Hiền phi cũng là người của Thái thị, tất nhiên Lâm thị không thể khó dễ nàng".
Lam Hi Thần nghe tới đó, trong lòng có một trận buồn bã, nghĩ tới chính mình cũng giống tứ hoàng tử kia, lúc nhỏ không được may mắn như Lam Vong Cơ được ở bên cạnh mẫu thân ngay từ lúc sinh ra, chỉ khi đau bệnh mới được đưa tới Long Đảm Tĩnh trúc cho mẫu thân chăm sóc, hết bệnh rồi thì lại tách rời khỏi mẹ.

Triệu Thanh thấy y thất thần như vậy, cũng không rõ y đang nghĩ gì mà nhìn sắc trời, nói "Bản cung thấy mệt, Điềm quý khanh cũng nên về nghỉ ngơi đi".

Lam Hi Thần vội đứng lên hành lễ "Thần thị xin phép cáo lui".

Buổi chiều hôm đó, Lam Hi Thần kiểm tra hạt giống đỗ quyên đã nảy mầm chưa, kết quả lại làm y thất vọng. Hạt thứ hai mươi lăm y gieo xuống, chẳng những không nảy mầm mà còn héo khô trong lớp đất. Buồn bã lẫn thất vọng, y vào trong nội điện, lấy giấy bút ra ngồi, suy ngẫm một chút rồi đặt bút vẽ.
Chập choạng tối, Thúy Quả bưng thực thiện vào, nàng đi tới gần thư án, nhìn bức tranh rồi hỏi trêu "Cả ngày thấy lệnh chủ ngồi đây vung bút, nô tỳ còn tưởng lệnh chủ đang làm thơ, té ra là đang vì tương tư Hoàng thượng mà vẽ chân dung của hắn cơ đấy!".