Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 74: Hiểm lộ (tam)



Lam Vong Cơ một tay cầm Tị Trần, một tay ôm thất huyền cầm, trừng lớn mắt nhìn Thiết Thử.

Duyên La vẫn còn cầm Sóc Nguyệt mà vỗ vỗ vào lòng bàn tay, cười khẩy "Úi chao! Đâu ra được hai tên người sống vậy? Vừa hay cái bụng của ta đang đói, xem chừng lại có món ăn ngon dâng tận miệng rồi".

Ngụy Vô Tiện cười khinh "Ngươi muốn ăn bọn ta? Còn phải để xem sức ngươi có ăn nổi hay không đã. Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên thả huynh trưởng của bọn ta ra. Không thì đừng trách sao con người như chúng ta lại đi ngược đãi động vật hoang dã".

Duyên La nghe vậy liền lập tức trợn mắt, ả nghiến răng "Động vật hoang dã? Được, vậy ta sẽ cho ngươi biết mùi thế nào là động vật hoang dã".

Lời vừa dứt ả liền cầm Sóc Nguyệt lao đến. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ xoay người né tránh, sau đó trái phải tiêu kiếm đồng tấn công. Duyên La cũng không vừa gì, hai tay vừa tấn công vừa đỡ đòn một cách rất nhàn nhã. Theo những gì Lam Hi Thần quan sát, thực lực của Duyên La so với Thiết Thử và Lữ Điểu mạnh hơn gấp ba lần hai kẻ đó cộng lại.


Lam Vong Cơ đánh được ít hiệp liền đem Vong Cơ cầm ra, tấu khúc một khúc. Tuy rằng linh âm kia kết thành một luồng lực rất lớn, song đối với Duyên La chẳng khác gì như việc mở tung một ô cửa sổ. Chưa tới nửa khắc ả đã phá vỡ luồng lực kia. Ngụy Vô Tiện nhân lúc ả còn đang tiếp tục giao đấu với Lam Vong Cơ mà phi thân bay qua định cứu Lam Hi Thần, tay còn chưa chạm tới góc áo của y thì đã bị Thiết Thử tay không đánh tới. Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng lãnh trọn một lực vào người, lực này không hề nhẹ còn là cố ý hạ sát khiến Ngụy Vô Tiện ngã bay ra đất.

Lam Vong Cơ bay đến đỡ hắn, thất thanh kêu "Ngụy Anh!".

Ngụy Vô Tiện phun ra một ngụm tinh huyết, thở hổn hển nói "Lam Trạm, ta không sao" nhưng lại phun ra thêm một ngụm tinh huyết khác.

Lam Hi Thần cũng thất kinh muốn chạy qua, lại quên mất bản thân còn đang bị bắt giữ mà vùng vẫy.


Thiết Thử ghé sát vào mang tai y, khoái trá nói "Mỹ nhân đừng vội! Trò tiêu khiển này còn chưa bắt đầu mà".

Lam Hi Thần cả giận "Ta cảnh cáo ngươi, không được làm hại bọn họ, nếu không ta có chết cũng sẽ liều với ngươi".

Thiết Thử cười cợt "Mỹ nhân lại tốt bụng một cách dư thừa, bản thân mình lo chưa xong mà còn lo cho người khác. Ngươi lo cho bọn chúng như vậy thì hãy tiếp tục xem số mạng của bọn chúng có được Duyên La khoan hồng mà tha cho hay không?".

Lam Hi Thần đang lửa giận trừng mắt nhìn hắn thì nghe phía bên kia có tiếng động lớn liền vội vã nhìn qua, phát hiện Duyên La đã biến thành nguyên hình từ bao giờ, hơn nữa còn là biến lớn hơn trước một chút. Chính là biến thành một con đại xà.

Giống như lần trước nó tấn công y, từ ở trên há thật rộng hàm răng mà nhào tới. Lam Vong Cơ vung Tị Trần lên đỡ, hàm răng sắc nhọn kia cũng không chịu thua ngoặm chặt lấy lưỡi kiếm, nó ra lực ép dần thanh kiếm xuống. Răng đại xà cứng hơn cả sắt thép, thậm chí vài cái răng đã bắt đầu cắn thủng Tị Trần đâm thẳng xuống bàn tay của Lam Vong Cơ.


Lam Vong Cơ một tay chắn trước Ngụy Vô Tiện, một tay đỡ đòn. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhìn thấy, một tay của Lam Vong Cơ đã bị mấy cái răng kia đâm vào da thịt để lại vết dài đỏ thẫm ướt cả một mảng tay áo. Mỗi lần cái đầu của đại xà kia hạ xuống là mỗi lần cánh tay kia của Lam Vong Cơ phải gắng gồng để nâng lên. Đôi mắt của đại xà trợn hết cỡ, chừng như muốn xem xem người trước mắt sẽ chịu được bao lâu.

Ngụy Vô Tiện sắc mặt đại biến "Lam Trạm, ngươi....".

Lam Hi Thần cũng không thể nhịn được mà vùng vẫy trong tuyệt vọng. Dù là ngày trước nhìn thấy hắn bị roi Tiên giới đánh suýt mất mạng, nhưng lại không khiến y sợ hãi như lần này. Bên cạnh sự sợ hãi len lỏi trong đầu còn có từng trận đau khổ dậy lên ở lồng ngực. Lẽ ra lúc nãy y nên nghe lời bọn họ không nên đuổi theo ảo ảnh kia, nếu không thì đệ đệ của y đâu có chịu nạn vì mình? Đột nhiên y ước gì có ai đó sẽ xuất hiện giúp bọn họ. Nhưng y biết đó chỉ là một cái mơ ước viển vông. Ai sẽ xuất hiện vào lúc này chứ?
Nấc nhẹ một tiếng, y quát lớn "Vong Cơ, ngươi cùng Ngụy công tử mau rời khỏi đây! Mặc kệ ta đi! Mau đi đi!".

Lam Vong Cơ mắt vẫn trừng trừng nhìn cái hàm to lớn kia đang trượt dần xuống tới khuỷu tay mình, từng giọt mồ hôi rơi bên huyệt thái dương vì con đau, mặt mày hắn đã bắt đầu trắng bệch nhưng giọng điệu lại cực nghiêm túc "Ngụy Anh, ngươi mau rời đi".

Ngụy Vô Tiện run rẩy "Lam Trạm....".

Lam Vong Cơ lạnh lùng "Ngươi mau rời khỏi đây ngay".

Ngụy Vô Tiện cãi lớn "Ta rời khỏi đây? Vậy còn ngươi? Còn huynh trưởng?".

Lam Vong Cơ hơi lướt mắt nhìn sang Lam Hi Thần đang đỏ mắt, lại hơi quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện, run giọng "Ta sẽ sống chết cùng huynh trưởng".

Ngụy Vô Tiên đứng hình, Lam Hi Thần hét "Hồ đồ! Ta không cần! Ngụy công tử! Ngươi mau kéo Vong Cơ chạy đi! Mau lên!".
Lam Vong Cơ dường như không để tâm đến y, hắn bỗng ghì Ngụy Vô Tiện vào ngực, nói với giọng gấp gáp "Ta nợ huynh trưởng ơn dưỡng thành, còn có một lần là ơn cứu mạng. Không có hắn thì không có ta hôm nay. Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi, nhưng không thể bắt ngươi cùng trả nợ với ta".

Thiết Thử bên này lại tặc lưỡi tỏ vẻ tán thưởng "Mỹ nhân ơi, hắn là đệ đệ của ngươi đấy sao? Đệ đệ của ngươi thật là hảo tốt nha! Ta cũng muốn có một đệ đệ như vậy".

Lúc này chừng như Lam Vong Cơ cũng sắp không trụ được nữa, áp lực của con đại xà kia càng lúc càng lớn, đè ép tay cầm kiếm của Lam Vong Cơ từ từ gập lại trước ngực. Dù hắn vẫn lạnh lùng, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, hắn đang rất yếu.

Lam Vong Cơ đột nhiên quát "Ngụy Anh, đi ngay!".

Ngụy Vô Tiện đơ người nhìn Lam Vong Cơ, nhìn người hắn nguyện kết làm đạo lữ đang cố gắng bảo vệ hắn, giống như năm đó ở Loạn Táng Cương. Ngụy Vô Tiện chợt mỉm cười. Phải, nếu đã giống như năm đó ở Loạn Táng Cương, vậy hắn cũng sẽ đồng cộng sinh tử với y.
Bất chợt Ngụy Vô Tiện vung Trần Tình che ngang ngực trái của Lam Vong Cơ, vừa kịp đỡ được cái lưỡi nhọn như kim của đại xà lè ra chực đâm thẳng vào tim hắn. Trần Tình dù là sáo có linh khí, nhưng chất liệu vẫn là sáo trúc bình thường nên không ngăn được cái lưỡi vừa nhọn lại vừa cứng như thép kia, chẳng mấy chốc mà nó đã bị xuyên thủng. Ngụy Vô Tiện nhăn mày, dùng hết lực càng đẩy xa ngực trái của Lam Vong Cơ ra càng tốt, bởi vì cái lưỡi kia đâm xuyên qua Trần Tình, trực tiếp đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn, thêm một ly nữa là đâm thẳng vào tim của Lam Vong Cơ. Máu một lần nữa nhiều xuống người Lam Vong Cơ, trước ngực lại vì bết dính máu từ tay Ngụy Vô Tiện mà thấm đỏ một mảng như đóa hoa bỉ ngạn rực lửa đang nở rộ.

Lam Vong Cơ cả kinh "Ngụy Anh!".
Ngụy Vô Tiện cười nói "Chúng ta là đạo lữ với nhau, đã thề với nhau sống chết cùng lúc không rời. Ta làm sao có thể rời đi khi phu quân nhà ta đang gặp nguy hiểm cơ chứ đúng không? Thật ra không chỉ có ngươi, ta cũng nợ huynh trưởng nhiều lắm. Vậy chúng ta cùng nhau trả đi".

Lam Vong Cơ nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.

Mà Lam Hi Thần thì làm sao chấp nhận được tình cảnh này, y gần như nghiến răng hét "Hai người các ngươi bị điên hết rồi sao? Ta không cần các ngươi trả nợ! Đi! Đi ngay cho ta! Vong Cơ ngươi có nghe ta nói không? Ngươi dám cãi lời ta nữa sao?".

Lam Vong Cơ gắng gượng nói "Đã cãi một lần, thêm lần nãy cũng chẳng sao!".

Lam Hi Thần nhìn hai con người dần dần mất máu mà gục xuống, nước mắt nóng hổi từ bao giờ đã trào ra. Y chỉ muốn ngay lúc này chạy tới và làm chuyện chưa bao giờ làm đó là đá bay hai kẻ ương bướng đó đi thật xa cho khuất mắt. Nếu hôm nay Lam Vong Cơ mà có mệnh hệ nào, y có mặt mũi đâu để gặp lại phụ mẫu nữa chứ?
Thiết Thử cất giọng biếng nhác "Chơi đủ rồi đó Duyên La! Ta nghĩ ngươi nên kết thúc sớm đi thôi".

Con đại xà kia có vẻ cũng đã thấy chán. Nó nhả hàm răng đã đỏ máu ra, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện gục xuống. Máu đã nhuốm đỏ cả Tị Trần và Trần Tình, nhìn thế nào cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu của hai vật đó. Đại xà ngửa đầu rống một tiếng toan lao tới nuốt chửng hai người. Lam Hi Thần nhắm nghiền mắt không dám nhìn. Mà Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tay cầm kiếm và cầm sáo đan vào nhau, tựa như dùng hy vọng mà cũng như theo bản năng nâng lên chống đỡ. Trong một sát na trước khi cái hàm kia chạm đất để nuốt lấy cả hai vào bụng, một đạo hào quang phát ra từ cả Tị Trần lẫn Trần Tình xuất hiện tạo thành một bức tường ánh sáng che chắn.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc "Chuyện....Chuyện này......".
Lam Hi Thần từ từ mở mắt, nhìm thấy cảnh đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ liên quan đến hai chữ "thần khí".

Bức tường kia thoáng cái biến thành hình Thái cực lưỡng sắc một điện thanh* một xích đà*, càng lúc càng thêm lớn mạnh. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lúc này dường như cảm thấy linh lực càng thêm dồi dào, cả hai nhìn nhau như một tín hiệu, không hẹn mà cùng một lực đẩy bật đại xà ra xa năm thước.

*Điện thanh: màu lam thẫm hay còn gọi là màu chàm.

*Xích đà: màu đỏ tươi.

Đại xà quay trở lại hình dáng nửa thân người, ôm ngực trợn mắt lẩm bẩm "Cái quái gì thế này?".

Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện đứng dậy, lúc này cả Tị Trần và Trần Tình từ từ thu lại quang sắc. Đến khi không còn phát quang nữa, hai người liền một phen kinh ngạc không thôi.

Duyên La vẫn chưa rõ cớ sự, ả vận dụng toàn bộ ma lực trong người mà lao tới.
Ngụy Vô Tiện cười lạnh "Lam Trạm, chúng ta làm thôi".

Lam Vong Cơ liền đứng trước mặt hắn, giơ Tị Trần lên, thanh kiếm lại phát quang rực rỡ, y nâng kiếm chém về phía Duyên La. Sắc kiếm ánh lên từ Tị Trần qua mỗi lần chém liền giống như một áng mây bay tới, nhìn qua thấy nhẹ tựa sương khói nhưng kỳ thực lại như một dải lụa quấn chặt đối phương. Duyên La bị bắt lấy liền hốt hoảng cử động muốn xé tung vòng vây kia, nhưng càng cử động nó lại càng thêm siết chặt khiến ả hoang mang không biết làm sao. Ngụy Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi, thổi lên một giai điệu. Trần Tình cũng phát quang, luồng quang sắc màu đỏ ấy bỗng biến thành một ngọn lửa rực cháy, theo giai điệu hắn thổi mà chuyển động tạo thành một hình trôn ốc lao tới chỗ Duyên La.

Rốt cuộc vẫn không thể đánh giá thấp kẻ này. Ả vừa thấy lửa bay tới, chẳng biết nghĩ ra lúc nào mà hóa thân trở lại thành nguyên hình tuột khỏi xiềng xích kia, ngay sau đó lập tức biến mất bỏ mặc cả đồng đội là Thiết Thử vẫn còn đang đứng ở bên kia.
Thiết Thử vừa rồi trông thấy màn biến hóa bất ngờ, hiện tại lại thấy đồng đội chạy mất, bản thân cũng biết chẳng còn là đối thủ của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, nhưng gã vẫn có trong tay một tấm lá chắn. Cho nên khi Lam Vong Cơ chĩa Tị Trần đi về phía gã, gã chỉ lùi lại vài bước nhưng trên mặt vẫn còn rất đắc ý, bóp cổ Lam Hi Thần như thể đang thách thức hắn có dám xông tới hay không.

Lam Vong Cơ kiếm pháp tất nhiên không tệ. Nhưng Lam Hi Thần đang ở cùng Thiết Thử trong khoảng cách gang tấc, cho dù không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ, mà Lam Vong Cơ thì không muốn huynh trưởng mình dính phải cái nào, cho nên vẫn lưỡng lự chưa xuất chiêu.

Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Xem kìa, đồng đội tốt của ngươi đã chạy đi rồi, ngươi còn ngoan cố ở đây làm gì? Ít nhất nếu ngươi thả huynh trưởng ra, bọn ta còn có thể mở lòng từ bi tha cho ngươi một mạng".
Thiết Thử định tung cánh bay lên, Lam Vong Cơ liền vung kiếm chém khiến gã bị gãy mất một cánh.

Lam Vong Cơ thu kiếm lại, lạnh giọng "Đừng để ta mất kiên nhẫn".

Thiết Thử cười khảy một tiếng, đem Lam Hi Thần từ từ lui về sau. Y có thể cảm nhận cả người Thiết Thử đang run, mặc dù bên ngoài vẫn còn cố tỏ ra bản thân chiếm được thế thượng phong "Vậy sao? Nhưng ta vẫn cứ không buông ra đấy, xem ngươi định làm gì ta? Đừng ỷ có kiếm linh thì giỏi lắm, trong tay ta đang giữ huynh trưởng của ngươi. Ngươi nếu dám....Áchhhh.".

Sau tiếng kêu đau đến nghiến răng của gã là một đường kiếm từ sau lưng bay vụt qua. Ngụy Vô Tiện nhân lúc gã lúng túng mà phi thân, bắt lấy Sóc Nguyệt vừa mới được Lam Hi Thần điều khiển chém sượt qua tai Thiết Thử để lại một đường máu đen chảy ròng ròng mà kề cổ hắn.
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "Trước sau đều là mũi kiếm, không cách nào thoát được đâu. Ta vẫn lặp lại câu nói ban nãy: Ngươi mau thả huynh trưởng, bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi".

Thiết Thử khẽ hỏi "Mỹ nhân, ngươi không định kêu bọn họ bỏ qua cho ta sao?".

Lam Hi Thần lạnh lùng "Bọn họ nói tha mạng cho ngươi đã là nhân từ lắm rồi".

Thiết Thử cao giọng "Tha mạng? Ta không có đớn hèn như vậy đâu! Các ngươi đánh giá ta quá thấp rồi!".

Dứt lời liền túm lấy Lam Hi Thần nhảy xuống đầm nước ngay phía bên trái.

Lam Hi Thần chỉ kịp nghe thấy tiếng gọi mình thật lớn của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, sau đó tất cả là một màn đen kịt và lạnh buốt, còn có thứ chất lỏng như đổ vào mũi, vào miệng. Thình lình bị đẩy vào trong nước, Lam Hi Thần không kịp phản ứng, vùng vẫy suýt chút nữa là bị ngạt nước. Dường như cảm giác bản thân đang ngày càng bị nhấn sâu xuống, xung quanh chỉ là một màu tối đen, bên tai còn có tiếng nước ù ù truyền đến như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Xem ra phải dùng tới phương thức mạo hiểm! Dù có chết cũng phải diệt cho được cái tên Thiết Thử này.

Lam Hi Thần gắng gượng dùng một tay lần mò giữ chặt gương mặt lồi lõm của Thiết Thử, một tay đưa lên miệng cắn một cái lên ngón trỏ. Thiết Thử dường như cảm giác có cái gì không đúng, chưa định hình được thì Lam Hi Thần đã đem đầu ngón tay rướn máu vẽ nhanh một chữ "Vạn"* lên trán gã, sau đó niệm trong đầu một câu Phật hiệu.

*Chữ Vạn là chữ biểu trưng cho Phật môn, thường nằm ở trước ngực của các tượng Phật.

Phật hiệu vừa niệm xong, chữ đó lập tức phát sáng. Toàn thân Thiết Thử bỗng nhiên như có hàng ngàn tia sáng chiếu thủng người, lại còn rung lắc dữ dội, duy chỉ có cánh tay siết chặt cổ Lam Hi Thần là vẫn mạnh mẽ kiên định. Dù là ở trong nước, nhưng từ dưới chân của gã bắt đầu nổi lửa bốc cháy rồi tan biến phần xáƈ ŧɦịŧ vừa bị đốt kia, dần dần lan lên gần đến bụng. Thiết Thử rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì sắp xả ra. Gã há miệng như để hét một tiếng, sau đó trừng mắt thật lớn nhìn Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần bỗng nghe Thiết Thử thì thầm vào tai mình "Nếu đã dồn ta tới đường cùng, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thế nào là địa ngục trần gian". Dứt lời liền chưởng vào vai trái của Lam Hi Thần khiến y lao rất nhanh rất sâu vào trong nước, cả người Thiết Thử sau đó phực cháy, hóa thành một vầng sáng rồi tan biến, đồng thời mang theo chấn động dữ dội trong nước. Lam Hi Thần cả người bị sức nước siết chặt lấy, xoay vòng vòng, mạt ngạch trên trán bị chấn động làm cho nút buộc bung ra, sợi dây sau đó cũng nhanh chóng bị cuốn đi mất, đến cả kim quan buộc tóc cũng bị sức nước kéo bật ta, khiến cho mái tóc của y bung rộng như một chiếc quạt lớn.

Lam Hi Thần không kịp nắm giữ mạt ngạch, nhưng lại kịp cảm nhận nhiệt độ của nước đang dần dần chuyển từ lạnh sang nóng, mới đầu là hơi nóng, sau đó là rất nóng, cuối cùng nóng đến lột da, tựa như bản thân vừa bị ném vào một cái chảo dầu đang sôi sùng sục.