Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 87: Vấn đạo (lục)



So với Lam Hi Thần phát hoảng, Nhiếp Minh Quyết vẫn bình chân như vại, có điều hắn dù đã quyết tâm nhưng mà hắn vẫn khó có thể luyện thành. Thông Thiên giáo chủ mới đầu còn mừng rỡ vì hắn đã qua tầng thứ hai, nhưng lại tỏ ra thất vọng khi thấy hắn vẫn chưa đạt thành. Trong khoảng thời gian đó, có một vài lần chạm mặt, Lam Hi Thần thường xuyên bắt gặp Nhiếp Minh Quyết nhìn Bích Điệp một cách thất thần. Tự San có đôi lần trêu chọc hỏi rằng phải chăng hắn đã thích nàng ta, nhưng Nhiếp Minh Quyết lại trả lời một câu không liên quan, rằng "Màu áo của nàng ta rất đẹp!".

Chẳng hiểu sao khi nghe câu trả lời đó, biết là không rõ ràng, nhưng Lam Hi Thần lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Bên cạnh thời gian luyện công, do không còn phải ngày ngày làm việc nên thời gian rỗi rất nhiều, Nhiếp Minh Quyết liền cố tìm cách khôi phục lại cây trâm bị gãy cho Bích Điệp. Nhưng thứ trâm đó vốn là luyện từ đá ngọc anh ngũ sắc, nung trong lửa tam muội và rửa trong nước biển Đông Hải. Một khi đã gãy thì khó mà khôi phục, chỉ còn nước mài lại một cây mới. Nhưng để mài thì cũng là một sự gian nan. Lửa Tam muội bất quá có thể nhờ Thông Thiên giáo chủ, nhưng đá ngọc anh thì phải đi tận Tây Hải mới có, rồi còn nước biển Đông Hải thì cũng phải đi thuyền tới Đông Hải để lấy về.


Không còn cách nào khác, Nhiếp Minh Quyết chỉ đành lặn lội tới Bắc Hải lấy đá ngọc anh về trước. Bởi vì đường sá xa xôi, hắn đành để Lam Hi Thần ở lại, còn A Dứu thì đã sớm trở thành vật cưng trong mắt Bích Điệp nên những ngày này nó chỉ biết bám lấy nàng ta, căn bản không cần Nhiếp Minh Quyết lo lắng.

Tẻ nhạt nằm trên phiến đá, Lam Hi Thần dõi mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết kéo thuyền chèo ra biển, trong lòng y khó chịu vô cùng. Rõ ràng Tôn Ngộ Không nói mấy cây trâm đó ở chỗ Bích Điệp không thiếu, nàng ta cũng đã nói không cần đền thì Nhiếp Minh Quyết còn nhọc công làm gì chứ?

Đương bực bội, Lam Hi Thần không phát hiện đã có người tới từ bao giờ, túm lấy mấy cái đuôi của y xách ngược lên.

"Giỏi cho con hồ ly nhà ngươi hôm trước dám cắn vào tay lão tử!".

Lam Hi Thần giật mình. Đám người Thạch Trình sao lại biết nơi này mà đến? Lần này tiêu rồi, gã muốn trả thù, mà Nhiếp Minh Quyết lại không có ở đây, y chắc chắn khó lòng thoát thân.


Bửu Di nói "Đại sư huynh, ngươi định xử lý nó thế nào?".

Tên thứ ba đến giờ vẫn chưa biết tên hồ hởi nói "Hay là ta lột bộ lông nó về làm áo gối, còn nó thì đem đi nhắm rượu? Nghe nói thịt hồ ly ngon lắm!".

Thạch Trình hừ mạnh một tiếng, nhướn mày "Dám cắn ta một cái đau như vậy, đem lột lông nhắm rượu cũng không thấm, ta thấy....." , gã ngửa đầu lên trời nhìn một chút rồi cười lạnh "Không phải chủ nhân nó ngày hôm đó bắn tên rất giỏi sao? Ta cũng muốn thử một lần, chi bằng gọi đám hạc kia tới rồi ném nó lên như hạt đào để bắn cũng không tồi".

Hai gã kia vỗ tay hí hửng "Đại sư huynh nói hay lắm!".

Bửu Di dứt lời liền hút sáo, tức khắc có một bầy hạc bay đến vờn trên trời. Lam Hi Thần sống lưng lạnh toát, rốt cuộc phải đành liều một phen. Đợi tên thứ ba kia giúp Thạch Trình lấy tên sau lưng, còn Bửu Di thì đang điều khiển đám hạc, y quẫy đuôi tát vào mặt Thạch Trình. Quả nhiên một trong chín cái đuôi đập vào mắt của gã khiến gã nhận phải cơn đau bất ngờ, theo quán tính ném Lam Hi Thần đi, y liền thừa cơ chạy một mạch. Bửu Di là người nhanh nhất lấy lại phản ứng mà đuổi theo. Lam Hi Thần cảm khái mấy kẻ này là người của Thần tộc chứ có phải Quỷ tộc đâu mà dai như đỉa vậy!


Đương chạy ra phía bờ biển, nhác thấy có bóng người vừa từ một áng mây đáp xuống, trong lúc vội quá Lam Hi Thần chỉ nghĩ là tiên nhân nên phóng một mạch về phía người đó, hy vọng sẽ gặp đúng người cứu mạng.

"Úi chao thần thánh ơi! Cái thứ gì vậy?".

Bởi vì quá đột ngột mà người đó không phản ứng kịp nên nhất thời bị lực phóng của Lam Hi Thần khiến cho té ngã ra đất. May mà người đó rất nhanh định thần lại, túm lấy y đứng lên, cảm thán "Ồ! Tiểu hồ ly ở đâu xuất hiện đây? Đáng yêu quá!".

Lam Hi Thần giật mình, đưa chân quơ ra ngăn người kia một tấc nữa môi đã chạm lên đầu mình, để lại một vết cào trên mặt. Thình lình bị ăn đau, kẻ nọ ném y xuống đất theo bản năng, ôm mặt nhìn y mắng "Đồ hồ ly hung dữ!".

Lam Hi Thần định hình lại, tự nhiên trong lòng nảy lên một tia vui mừng, gọi lớn "Đàm Triết thiếu quân!".
Thế nhưng cái câu kia phát ra lại là một tiếng kêu như mèo, Đàm Triết tất nhiên không hiểu, còn trừng y "Kêu kêu cái gì? Định nựng nịu ngươi một chút chứ có ăn thịt ngươi đâu lại bị ngươi cho ăn đau! Ngươi đợi đó, ta vào tìm Thông Thiên giáo chủ bàn chuyện xong sẽ ra tính sổ ngươi. Ách, đau quá!".

Cậu ta vừa nói vừa ôm ngực định đi vào trong, không thèm để ý tới Lam Hi Thần. Y khổ sở kêu mấy tiếng, Đàm Triết cũng chẳng đoái hoài. Mắt thấy đám Bửu Di đang chạy đến, y liền cắn lấy góc áo của cậu ta, ngăn cản Đàm Triết hóa gió bay đi.

Đàm Triết nhíu mày "Tiểu hồ ly, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Mau tránh ra, ta đang có việc gấp cần gặp Linh Bảo Thiên tôn".

Lam Hi Thần thấy đám kia đã đến gần liền lấy lực phóng lên vai Đàm Triết. Cậu ta còn chưa kịp xoay sở thì Bửu Di đã chạy đến, theo sau còn là Thạch Trình đang ôm một bên mắt và kẻ thứ ba kia đang đỡ hắn. Mắt thấy Đàm Triết, cả ba không dám bắt lấy Lam Hi Thần, chỉ đành cung tay đồng hô "Đàm Triết thiếu quân hảo".
Đàm Triết phất tay "Miễn lễ! Các ngươi không phải là ba môn đồ bên cạnh Chân Võ Đại Đế sao? Vì cớ gì lại ở đây? Còn nữa, đuổi theo một con tiểu hồ ly để làm gì? Ta nhớ chủ nhân của Kim Ngao đảo này ghét nhất là săn bắn động vật mà".

Bửu Di nói "Hồi thiếu quân, mấy hôm trước chúng tôi theo sư tôn có việc nên ở tạm đây vài ngày, còn về tiểu hồ ly này.....".

Gã đang lúng túng để tìm một lý do đánh đại. Lam Hi Thần bấu chặt vào vai Đàm Triết, lắc lắc đầu nhìn cậu ta, ý muốn nói ba người này không phải người tốt.

Đàm Triết là người tinh nhạy, không thực thì hư cũng nghĩ là ba kẻ trước mắt săn bắn trái phép, cho nên khoanh tay nói "Các ngươi không biết sao? Tiểu hồ ly này là do bản thiếu quân gửi nhờ ở chỗ Thông Thiên giáo chủ, các ngươi sao lại tùy tiện săn bắt nó như thế? Tính ra, nó cũng là người của Yêu tộc, nếu mà các ngươi gϊếŧ nó thì có phải là Thần tộc không ăn nói được với Yêu tộc không?".
Cả ba nhìn nhau nửa tin nửa ngờ, còn Lam Hi Thần thì thoáng thở phào, không uổng công ngày trước mạo hiểm giúp cậu ta, nay coi như được đền đáp đi.

Thạch Trình cảm thấy nếu tiếp tục phân bua sẽ tạo ra nghi ngờ không đáng, nên cung tay "Thì ra là vậy! Xin thiếu quân thứ cho tội mạo phạm, chúng ta không cố ý làm tổn hại đến người của Yêu tộc, còn tưởng nó là tiểu hồ hoang dã chạy loạn nên mới muốn bắt lại, định đem về nuôi thôi".

Lam Hi Thần cảm thấy mồ hôi đầy đầu. Cái ơn nuôi này của ngươi ta thật sự không dám nhận đâu!

Đàm Triết cũng lười tiếp chuyện, vẫy tay "Thế thì các ngươi có thể lui! Bản thiếu quân có chuyện muốn hỏi thăm tộc nhân của mình".

Đợi ba kẻ kia miễn cưỡng đi khuất, Đàm Triết cũng chẳng vui vẻ gì ném luôn Lam Hi Thần xuống đất, hậm hực "Đồ hồ ly hung dữ nhà ngươi! Tại sao vừa rồi ta lại nói giúp cho ngươi nhỉ? Ngươi trước đó lại còn cắn ta cơ mà? Úi, đau quá!".
Lam Hi Thần thấy cậu ta như vậy liền biết mình có lỗi, kêu lên một tiếng. Đàm Triết tặc lưỡi, phất tay "Thôi bỏ đi! Chuyện trước mắt quan trọng hơn. Lần sau đừng có để ta gặp lại ngươi, không thì ta sẽ cắn ngươi bù lại đó!".

Thấy cậu ta hờ hững như vậy, Lam Hi Thần kinh ngạc chạy theo tới trước mặt kêu liền mấy tiếng.

Đàm Triết nhíu mày "Lại cái gì nữa? Ngươi có tránh ra cho ta đi không?".

Lam Hi Thần nghĩ đến khả năng cậu ta không nhìn ra mình, hết cách, trái nhìn phải nhìn một lúc rồi cắn góc áo cậu ta lôi kéo tới một bãi đất trống. Đàm Triết dù không vui nhưng cũng hiếu kỳ đi theo. Lúc này Lam Hi Thần dùng móng vuốt viết trên đất "Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?".

Y nhớ trước đây gặp qua Tống Lam, hắn không thể nói mà dùng cách viết để thay thế, y liền làm theo như vậy.
Đàm Triết nhìn dòng chữ, trợn mắt "Tiểu hồ ly, ngươi biết viết chữ?".

Lam Hi Thần gật đầu.

Đàm Triết ngồi xổm xuống để nhìn rõ dòng chữ, cau mày "Nhận ra ngươi? Cái gì mà nhận ra ngươi?".

Lam Hi Thần viết "Ta là Trạch Vu Quân đây".

Đàm Triết trợn lớn mắt, chỉ vào y "Ngươi.... ngươi......".

"Ngươi" một lúc vẫn chưa bật ra một câu hoàn chỉnh, Lam Hi Thần đành viết đầy ra đất, đem sự việc ngày trước kể ra.

Đàm Triết đọc xong thì ôm trán "Thế thì tệ rồi! Viên đan đã bị vỡ, ta thực không có cách nào giúp ngươi khôi phục".

Lam Hi Thần kinh hãi, viết "Ngươi là quân chủ tương lai của Yêu tộc mà cũng không có cách sao? Vậy thì Yêu Quân có không? Ngươi có thể hỏi giúp ta không?".

Đàm Triết lắc đầu, nói "Phụ quân ta tuy cai quản Yêu tộc nhưng chuyện mỗi tiểu tộc sinh trưởng như thế nào là chuyện của bọn họ, đâu có cần phụ quân ta để mắt, mà có để mắt tới cũng đâu có tác dụng gì?".
Đến nước này thì y triệt để thất vọng rồi.

Đàm Triết nói "Sao ngươi không tìm Thông Thiên giáo chủ giúp đỡ?".

Lam Hi Thần viết "Ta đâu có được gặp ông ta thường xuyên, có cũng là phải đứng từ xa chứ không dám đến gần".

Đàm Triết nói "Cũng phải, Thông Thiên giáo chủ từ sau Phong Thần kiếp đã trở nên khép kín hoàn toàn. Thôi, để ta về hỏi phụ quân xem còn cách nào nữa không. Có khi là ông ấy quên loại thần công nào đó hay là sẽ có hướng giải quyết tốt hơn. À, hay là ngươi theo ta cùng về Địa Linh giới luôn đi cho tiện?".

Lam Hi Thần mới đầu dự định đồng ý, thoáng cái trong đầu hiện lên mấy quả trứng gà thơm ngon, y liền viết "Hay là thôi đi! Đợi ngươi về tìm ra cách xong hãy tới gặp ta được không?".

Đàm Triết ngẩn ra, sau đó nhíu mày, kế đó là chống cằm nhìn y, cười tủm tỉm "Sao vậy? Có cái gì khiến ngươi không nỡ rời đi ư?".
Lam Hi Thần viết "Không nỡ?".

Đàm Triết vuốt cằm "Phải có cái gì đó làm ngươi luyến tiếc mới được, nếu không ngươi đã chẳng để mặc chuyện an nguy của bản thân gác lại rồi".

Lam Hi Thần định viết là ta vẫn còn ghiền món trứng luộc do đại ca ta làm, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy có gì đó không đúng nên gãi trán suy nghĩ.

Đàm Triết nói "Lại còn suy ngẫm cái gì? Nhìn bộ dạng này của ngươi thì chắc là đúng rồi. Nói ta nghe xem, ngươi để ý ai trong mấy tiên đồng ở Bích Du cung?".

Lam Hi Thần viết "Ngươi đừng nói bậy!".

Đàm Triết nói "Cái gì mà nói bậy? Ta là đang nói chính xác đó! Nếu không phải có người đối với ngươi trong lòng xuất hiện chút quan trọng, ngươi đã không lưỡng lự mà đòi ở lại đây rồi. Nào, nói ta nghe xem? Là cô nương nào? Khoan đã, Bích Du cung làm gì có nữ tiểu đồng? Đừng nói với ta ngươi thích nam nhân nha! Là tên tiên đồng nào vậy? Nói đi, nếu được ta giúp ngươi mang luôn hắn về Địa Linh Giới luôn một thể".
Lam Hi Thần "????".

Đàm Triết lấy ngón tay chọc chọc xuống đỉnh đầu của Lam Hi Thần, hàm ý trêu chọc "Ta nói đúng rồi chứ gì? Có phải người mà ngươi bị ảo giác bởi Duyên La không?".

Lam Hi Thần viết "Ảo giác gì?".

Đàm Triết giải thích "Duyên La đó không phải quỷ nhân cũng không phải quỷ thú, cô ta là con gái của Hỗn Côn lão tổ đã sáng lập ra Atula giáo, về sau nhập vào Quỷ tộc mới được Quỷ Quân coi trọng phong làm đại tướng quân đứng đầu tứ tướng. Trên người cô ta có một chiếc áo màu đỏ mượt như nước tạo thành một biệt danh: Hồng Hà Si Mị. Cái áo đó lợi hại lắm! Bất cứ ai nhìn thấy, nếu trong lòng không có người mà bản thân tâm niệm thì sẽ nhìn rõ bộ dáng của Duyên La. Ngược lại, khi đã có người tâm niệm, chỉ cần nhìn từ xa thôi là sẽ tưởng ra bộ dáng của người mình mong nhớ, từ đó rơi vào cái bẫy của Duyên La. Năm xưa khi Thích Ca Như Lai ở dưới cội bồ đề tu hành, là cô ta đã biến ra người vợ trước kia của ngài khi còn tại gia, tức công chúa Da Du Đà La tới quấy nhiễu. May mà Như Lai thần lực vững vàng mới thoát được cái bẫy đó, chuyện này khiến cho Hỗn Côn tổ lão tổ vô cùng tức giận nên mới ôm hận bằng bất kỳ mọi giá phải phá nát giáo phái của Thích Ca Như Lai. Vừa rồi ngươi kể lần trước là do nhìn thấy ảo ảnh mà Duyên La tạo ra, vậy chắc chắn người mà ngươi bị ảo ảnh hóa, nhìn thấy chính là người mà ngươi tâm niệm".
Người ta tâm niệm? Đại ca? Nhiếp Minh Quyết sao? Ta tâm niệm hắn sao?

Đàm Triết thấy y thất thần liền giục "Mau nói ta nghe, người đó là ai vậy? Có phải người mà ngươi nhìn thấy lần trước ở suối Nhân Duyên không?".

Lam Hi Thần lúc này tâm tình hỗn tạp, hình ảnh trong đầu lộn xộn cả lên. Y vội viết ra đất "Chuyện ta nhờ, khẩn xin thiếu quân khi nào tìm ra cách thì tìm đến ta nói một tiếng".

Đàm Triết có chút bất mãn "Được rồi được rồi, coi như ngươi chưa xác định rõ thì ta cũng không ép ngươi, kẻo ngươi lại nhận bừa ai đó. Nhưng mà này, ngươi vẫn nên nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc có phải là người ngươi đã thấy trong suối Nhân Duyên hay không? Chứ mà nhận lầm người, một mực mặc định thì sẽ rất phiền phức cho ngươi về sau nha".