Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 94: Giải ý (ngũ)



Đêm đó Lam Hi Thần không hề chợp mắt, chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ hẫng, nhắm mắt đều nhìn thấy một màu sắc hồng đậm chứ không phải là một màu u tối, chốc lát lại cười không cần lý do. Thậm chí đến lúc Nhiếp Minh Quyết đã rời đi, Lam Hi Thần vẫn còn nằm trên phiến đá cười tủm tỉm.

"Sao? Thấy ta nói đúng không?".

Lam Hi Thần giật nảy mình, không hề biết đám người Bắc Đường Lạc Vi đã xuất hiện từ bao giờ.

Nàng ta cười khúc khích "Coi kìa, vẫn còn đang lâng lâng vì chuyện đêm qua sao?".

Lam Hi Thần lúng túng, nhảy xuống đất viết "Chuyện đêm qua gì chứ?".

Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi, túm cổ Lam Hi Thần xách lên "Thôi đừng có vờ như không biết nữa! Đêm qua bọn ta đều thấy hết rồi nhé! Nói thiệt đi, cảm giác khi ngươi hôn hắn có giống như ta miêu tả không?".


Trời ơi! Thế ra đám người các ngươi tối qua kéo nhau đi rình trộm ta?

Hai tai Lam Hi Thần vẫy vẫy, sau đó vùi mặt vào hai chân trước, hận không thể tìm một cái lỗ chui ngay xuống đó.

Bắc Đường Lạc Vi cười khúc khích "Ta còn chưa ngại thì ngươi ngại gì chứ? Ngươi là nam nhân chứ nào phải nữ nhi đâu mà ngại?".

Lam Hi Thần nhìn qua Ôn Ninh, ngàn vạn lần chỉ muốn hắn đừng đem chuyện này kể với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hay là bất kỳ ai khác, nếu không chẳng biết về sau y có dám bước ra khỏi Hàn Thất hay không nữa?

Đàm Triết xua tay "Thôi thôi, ngại hay không bỏ qua một bên đi. Ta thấy bây giờ đưa Trạch Vu Quân về Nhân giới, về nhà hắn là Vân Thâm Bất Tri Xứ mới quan trọng nhất".

Bắc Đường Lạc Vi chau mày "Làm gì mà gấp gáp vậy? Ngươi muốn thì tự đi mà về trước, hắn không vội thì ngươi vội cái gì?".


Rồi nàng đột nhiên nhìn Đàm Triết bằng ánh mắt đầy nghi hoặc "Á à, hay là ngươi thấy ta và Lam Hi Thần đều hôn người trong lòng rồi, ngươi cũng không muốn chịu thua, muốn đi tìm Yêu hậu tương lai của ngươi để hôn chứ gì?".

Đàm Triết giậm chân "Không.... không có.... ngươi nghĩ vớ vẩn gì đó hả?".

Thế nhưng thái độ bối rối của cậu ta hoàn toàn đã phản biện lại cái ý không có vừa mới nói.

Lam Hi Thần lắc mình nhảy xuống đất, viết "Hay là các ngươi về trước đi. Ta... vẫn chưa muốn về".

Đàm Triết thừa cơ đánh trống lảng "Trạch Vu Quân, chuyện này không giỡn được đâu, bây giờ ngươi không thể không về nhà".

Ôn Ninh nói "Phải đó Trạch Vu Quân, hiện giờ mọi người đều rất lo lắng cho ngươi. Nếu ngươi còn không về, Hàm Quang Quân, Ngụy công tử, Lam tiên sinh, còn có Tư Truy và mấy bạn nhỏ nhất định sẽ tiếp tục ăn ngủ không yên".


Bắc Đường Lạc Vi nói "Các ngươi thật kỳ lạ! Hắn muốn ở đây một thời gian thì cứ để hắn ở đi, cùng lắm quay về nói một tiếng với đám người kia là được rồi".

Đàm Triết nói "Ngươi chẳng biết cái gì cả! Nếu mà ở quá lâu trong cái xác này, ngươi về sau có trở lại hình người thì cũng sẽ bị đặc tính hồ ly trong cái xác này ảnh hưởng. Không lẽ ngươi muốn hắn sau này là một người bình thường mà lại thỉnh thoảng đi bằng bốn chân hay thỉnh thoảng lấy tay cào cấu như hồ ly?".

Bắc Đường Lạc Vi ngẩn ra, sau đó nghiêm trọng nhìn Lam Hi Thần "Vậy thì mau về thôi".

Ôn Ninh tiến tới định bế Lam Hi Thần lên, y liền lùi mấy bước, sau đó viết "Có thể cho ta ở lại thêm ít ngày nữa được không?".

Đàm Triết thở hắt một hơi, nói "Ngươi muốn ở cùng người kia? Là luyến tiếc sao? Ta nói này, hắn cũng chỉ xem ngươi như một con sủng vật tình cờ có được, giả dụ ngươi bây giờ biến mất, hắn cùng lắm là đi tìm. Tìm một hai ngày không thấy thì sẽ không thèm tìm nữa, sau đó thì chuyên tâm đi lo việc khác. Ngươi hà tất phải lưu luyến để chuốc hại cho bản thân".
Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu, viết "Không đâu! Ngươi nói sai rồi! Đại ca tuyệt đối sẽ không như vậy".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ngươi làm sao biết chắc hắn sẽ không?".

Lam Hi Thần im lặng. Đúng rồi, y làm sao mà chắc chắn hắn sẽ không hờ hững lãng quên khi mà hiện tại chiếm cứ tâm trí của hắn là một nàng tiên xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia?

Đàm Triết thấy y đã mùi mẫn, liền ngồi xổm xuống khuyên "Ngươi nên nghe theo lời của bọn ta. Trước tìm cách trở về nguyên hình, sau nàu có duyên thì sẽ gặp lại hắn thôi".

Lam Hi Thần viết "Nhưng lỡ như Tuệ Trang trưởng công chúa không có cách thì ta bắt buộc phải uống canh Mạnh Bà, vậy thì ta sẽ quên mất hắn, như thế dù có duyên gặp lại thì cũng có nghĩa lý gì?".

Đàm Triết thở dài "Không phải lo".

Lam Hi Thần viết "Là ý gì?".

Đàm Triết nói "Chuyện canh Mạnh Bà khiến ngươi quên ký ức, là ta nói đùa vì muốn như ngươi nói ra chuyện về người tâm niệm thôi. Kỳ thực, đúng là canh đó làm mất đi ký ức nhưng là với người đã chết sắp sửa đầu thai. Còn đối với người sống hay bất kỳ một loài vật nào, canh đó có tác dụng khiến thứ đó quay lại nguyên bản như lúc mới bắt đầu. Nguyên bản của ngươi chẳng phải là con người sao? Uống canh đó thì có thể trở về hình người rồi".
Lam Hi Thần thở phào một hơi, liền viết "Vậy thì không vội, ngươi cho ta thêm một khoảng thời gian nữa được không?".

Đàm Triết đứng bật dậy, chống hông "Ngươi vẫn còn muốn cố chấp ở lại".

Lam Hi Thần không để tâm cậu ta tức giận, chỉ viết "Mười ngày. Cho ta thêm mười ngày nữa. Chỉ mười ngày thôi. Ta muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có thể khiến hắn nhớ được chút gì đó về ta".

Ngoài ra, y còn muốn nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết thành đạo. Bởi vì hắn thành đạo, hắn sẽ không bị ai làm hại, có như vậy y mới an tâm mà rời đi. Chưa kể, hiện giờ hắn từ Thủy pháp đạt được luyện khí, tin chắc thời gian hắn thành đạo hẳn cũng không quá mười ngày.

Đàm Triết khoanh tay "Được rồi! Mười ngày thì mười ngày. Đúng mười ngày ta đến mà ngươi còn không chịu về, thì ta để ngươi tự mình lo liệu đấy!".
Lam Hi Thần chỉ còn nước cười trừ, gật gật đầu.

Bắc Đường Lạc Vi bỉu môi "Đàm Triết, ngươi căng thẳng thái quá rồi đó! Chỉ nói là "quá lâu"chứ đâu có nói thời gian cụ thể không được ở trong cái xác này là bao nhiêu, không nên làm gắt với Lam Hi Thần như vậy. Người ta chỉ muốn được ở bên người trong lòng, ai biết được sau mười ngày đó liệu còn duyên để gặp lại hay không? Đổi lại là ta, mười ngày ta còn cảm thấy không đủ. Hay là tăng thêm số ngày đi! A Ninh, ngươi có thấy ta nói đúng không?".

Ôn Ninh gãi đầu một lúc rồi cười xòa "Lạc Vi, ta nghĩ Trạch Vu Quân chỉ là muốn có một chút thời gian riêng tư thôi, cũng hơi quá đáng nếu chúng ta cứ quanh quẩn vào chuyện của hắn. Hay là để hắn muốn làm gì thì làm đi!".

Bắc Đường Lạc Vi hai mắt ươn ướt "Quanh quẩn vào chuyện của hắn?".
Nàng ta bỗng nhiên giận dỗi quay đi, ôm mặt trách "A Ninh.... có nghĩa là..... có nghĩa là....Ngươi nghĩ ta cũng phiền phức khi suốt ngày quanh quẩn bên ngươi chứ gì?".

Ôn Ninh lắp bắp "Không..... không có.... ta không bao giờ nghĩ như vậy cả. Xin nàng đừng vội kết luận như vậy chứ!".

Bắc Đường Lạc Vi hé kẽ tay lộ ra đôi mắt hoa đào long lanh "Có thật không đó? Ngươi không nghĩ ta sẽ gây phiền phức cho ngươi sao?".

Ôn Ninh giơ tay lên "Ta thề, lời ta nói với nàng đều là sự thật. Đối với ta, nàng làm cái gì, nói cái gì lúc nào cũng đúng. Ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ nàng mang tới phiền phức cho ta cả".

Bắc Đường Lạc Vi chỉ phấn khích kêu lên "A Ninh" rồi ôm chầm lấy hắn, chính hắn cũng ôm chầm lấy nàng tay một cách thắm thiết. Ai nói Quỷ tướng quân lại không biết cười vì hạnh phúc bao giờ?
Đàm Triết lắc đầu "Trạch Vu Quân, ngươi có nghĩ giống ta không? Hai người đó đều xem chúng ta chết hết rồi thì phải?".

Xoảng.

Đàm Triết vừa dứt lời thì đã có tiếng sành sứ rơi vỡ xuống đất. Mọi người giật mình nhìn qua thì phát hiện Tự San đã đứng đó từ khi nào, dưới chân cậu ta là nột cái dĩa lớn bằng sứ đã vỡ, xung quanh còn có mấy trái lên nằm lăn lóc.

Lam Hi Thần thiếu điều muốn nhảy dựng. Cậu ta xuất hiện từ bao giờ? Đã nghe được cái gì rồi?

Sắc mặt cậu ta xanh mét, miệng lắp bắp "Công chúa......sao.....sao nàng lại......?".

Đại khái muốn hỏi tại sao nàng ta lại cùng Ôn Ninh hai người ôm nhau, thế nhưng lời thì không cách nào thốt ra khỏi miệng.

Đàm Triết hơi khom người, che miệng nói "Ta thấy tình hình không được tốt lắm! Ta đi trước, mười ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi!".
Lam Hi Thần còn chưa kịp nói thì Đàm Triết đã hóa gió bay đi mất. Y thật muốn giậm chân. Thiếu quân ngươi thật là không có nghĩa khí! Sao lại bắt ta một mình ngồi xem cảnh đạn bay tứ phía cơ chứ?

Lúc này Bắc Đường Lạc Vi mới chậm rãi buông Ôn Ninh ra, có chút không tự nhiên hỏi ngược lại "Ta thì làm sao? Ta chỉ cùng A Ninh ôm một cái thôi, đã kinh động trời đất gì?".

Tự San liếc qua Ôn Ninh, sau đó lại nhìn qua Bắc Đường Lạc Vi, rồi lại cúi đầu xuống, như lấy hết sức ra mà hỏi "Công chúa, chẳng lẽ nàng thích hắn?".

Bắc Đường Lạc Vi hiếm khi nghiêm túc đáp "Đúng vậy, ta thích hắn. Mà cũng không phải, thích thì quá nhẹ, nên nói là: ta yêu hắn, rất rất rất yêu hắn".

Khuôn mặt Tự San đông cứng lại như đá. Lam Hi Thần còn chẳng biết cậu ta có còn thở hay không?

Mãi một lúc lâu, Tự San mới ngẩn đầu đối diện bọn họ, hai nắm tay siết chặt lại, không nói một lời lao tới đánh vào mặt Ôn Ninh một đấm, miệng không ngừng quát lớn "Ngươi thì có điểm nào tốt hơn ta? Ngươi rốt cuộc đã hạ bùa chú gì nàng ấy? Ngươi phải làm gì thì nàng ấy mới yêu ngươi?".
Lam Hi Thần ngồi một bên xem mà tim cũng muốn rớt ra ngoài, không nghĩ tới bình thường Tự San lúc nào cũng thân thiện nói cười, vậy mà hiện tại không khác gì một con trâu điên muốn đạp nát bất cứ thứ gì trước mắt. Y cũng không biết giờ này Nhiếp Minh Quyết ở đâu mà chạy đi tìm hắn về để ngăn lại. Ôn Ninh mặc dù bị đánh liên tiếp nhưng vì nghĩ bản thân mà ra tay sẽ khiến cho Tự San bị thương không nhẹ, trên hết hắn cũng biết vì lý do gì mà cậu ta lại trở nên kích động, cho nên cảm thấy bản thân có lỗi mà không đánh trả một chiêu nào.

"Tự San! Ngươi có dừng tay hay không?".

Bắc Đường Lạc Vi đứng một bên, gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận, nàng ta siết chặt nắm tay, toàn thân đều tiết ra một luồng nội lực rất lớn.

Tự San bây giờ đã bị ghen tuông làm cho mờ mắt, đâu còn nghe lọt tại cái gì nữa, cứ nhắm lấy Ôn Ninh mà giáng đòn, cuối cùng bản thân không hiểu vì sao lại bị một luồng lực hất bay ra. Tuy rằng cậu ta là tiên, nhưng chỉ là một tiểu tiên đồng đạo hạnh mới hơn trăm năm, làm sao chống đỡ được thần lực của U Xương phiến, do vậy mà bản thân mới bị ném mạnh lăn ra đất, phun một ngụm tinh huyết.
Bắc Đường Lạc Vi ôm chầm lấy Ôn Ninh, trên khuôn mặt là tức giận lẫn hoảng sợ đan xen, luống cuống hỏi "A Ninh, ngươi bị thương rồi! Tại sao vừa rồi ngươi không đánh trả?".

Ôn Ninh nắm lấy tay nàng ta, thì thào "Ta không thể! Hắn tức giận là gì ta gây ra, ta cảm thấy để hắn xả giận xong thì mới có thể an ổn nói chuyện. Trước nay người ngườ đều đối với ta như vậy, nên ta nghĩ hắn đối ta cũng như vậy".

Bắc Đường Lạc Vi đánh Ôn Ninh một cái nhẹ lên vai, trách cứ "Ngươi đúng là đồ ngốc! Tại sao lúc nào cũng phải để ta bảo vệ ngươi như vậy chứ?".

Bên này Tự San vừa mới chống tay ngồi dậy, ôm ngực hỏi "Ta cũng muốn hỏi tại sao? Lạc Vi, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao nàng lại yêu hắn? Hắn chỉ là một cái hung thi, hắn.....".

Bắc Đường Lạc Vi cắt ngang "Vì trái tim ta bởi hắn mà rung động".
Chỉ một câu ngắn gọn này thôi mà giống như một lưỡi kiếm cắt đứt mọi ý niệm trong đầu của Tự San. Cậu ta ngây ra như tượng, nhìn Bắc Đường Lạc Vi bằng ánh mắt không thể tin được, xen lẫn vài tia đau khổ không nói thành lời.

Nàng ta mím môi liếc cậu ta một cái rồi nói với Ôn Ninh "Chúng ta đi". Lúc đỡ Ôn Ninh đi ngang qua Tự San, nàng ta lạnh lùng nhắc "Chuyện hôm nay bản công chúa tạm thời sẽ không để bụng, nhưng ngày sau ngươi tốt nhất đừng để bản công chúa thấy lại tình huống này thêm một lần nào nữa". Dừng một chút, nàng ta nghiêm giọng "Nói cho ngươi biết, A Ninh là người của ta, ngươi muốn động đến hắn thì giao mạng cho ta trước, sau đó ta để ngươi đâm chém tùy ý. Còn không, nghĩ cũng đừng nghĩ ngay cả véo hắn một cái thì ngươi cũng có thể làm được!".
Khi hai người đó biến mất, Lam Hi Thần chỉ còn thấy Tự San ngồi ôm ngực rất lâu rồi lại cười một tràng như mất trí, khóe mắt cậu ta còn chảy xuống mấy giọt nước, trong lòng y không khỏi có chút thương cảm. Tuy biết yêu ai là quyền của một người nhưng đối với Tự San mà nói, thực tế này có vẻ như quá phũ phàng rồi!

Lam Hi Thần thật muốn tiến tới an ủi cậu ta nhưng lại sợ cậu ta hãy còn chưa thông suốt, nhất thời đem mình làm vật trút giận mà đá bay đến chỗ nào đó thì không biết đường đâu mà về nhà! Vậy nên y chỉ cầu Nhiếp Minh Quyết mau mau về sớm để dọn dẹp mạt tro tàn này.

Trời chập choạng tối thì người cần xuất hiện mới xuất hiện, trên tay còn cầm được mấy con cá. Đoán chừng hôm nay hắn đi Đông Hải rèn giũa cây trâm kia, nhân tiện câu thêm mấy con cá.
Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa phát hiện Tự San đang mất hồn ngồi đó mà đi tới vuốt đầu Lam Hi Thần, nói "Tiểu hồ ly, hôm nay cho ngươi đổi món không ăn trứng gà nữa, ăn cá nướng chịu không?".

Lam Hi Thần suýt chút nữa mừng đến phát khóc. Cuối cùng cũng được đổi món, bằng không ngày nào nằm mơ y cũng nhìn thấy trứng gà ám ảnh vào đầu.

Khi tàn lửa đã nhen lên, cá được mắc trên xâu nướng tỏa mùi thơm, lúc này Nhiếp Minh Quyết mới nhìn thấy Tự San, không khỏi ngạc nhiên hỏi "Ngươi đến từ bao giờ? Sao không lên tiếng?".

Tự San vẫn im lăng không trả lời.

Nhiếp Minh Quyết phát hiện có điều bất thường, chậm rãi đi tới lay vai cậu ta "Ngươi như thế này là sao? Có vấn đề gì? Ta tìm sư tôn giúp ngươi".

Tự San kéo lại cánh tay Nhiếp Minh Quyết, thẫn thờ lắc đầu, nói "Không cần đâu! Giáo chủ không giúp được ta đâu".
Mắt thấy cá đã chín được một con, Nhiếp Minh Quyết gỡ nó xuống để trước mặt Lam Hi Thần, kế đo tùy ý ngắt một miếng bỏ vào miệng, không mặn không nhạt hỏi "Ngươi xảy ra chuyện gì rồi?".

Tự San bỗng nhiên nhìn Nhiếp Minh Quyết rồi khóc rống lên, khóc như chưa từng được khóc, khóc ngon lành như một đứa trẻ mới sinh, khóc đến nỗi Lam Hi Thần ăn xong một con cá mà cậu ta vẫn chưa ngừng khóc. Sau một hồi, tiếng khóc ấy trở nên khàn đặc, cậu ta mới chịu im.

Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Khóc xong chưa?".

Tự San im lặng lắc đầu.

Nhiếp Minh Quyết với tay lôi hũ rượu đã chôn dưới đất lên, đưa cho cậu ta một hũ, vỗ vai nói "Vậy thì uống một ngụm rượu, uống xong lấy sức rồi khóc tiếp".

Tự San run rẩy cầm hũ rượu, đưa lên mũi ngửi, lại nói "Ở đâu ngươi có rượu?".
Nhiếp Minh Quyết đáp "Còn nhớ Phách Xương công chúa không? Nàng ta giúp đệ đệ ta mang đến".

Nghe nhắc tới hai chữ "Phách Xương", Tự San như bị chạm vào nỗi đau, không nói không rằng ngửa đầu lên uống ừng ực, sau đó lau khóe mắt nói "Rượu này cay quá, làm ta chảy cả nước mắt!".

Lam Hi Thần không biết cậu ta có biết uống rượu hay không, nhưng nghe như vậy thì chỉ nghĩ: Rượu chẳng qua chỉ là một công cụ bộc lộ tâm tính con người, như lột vỏ củ hành cay mắt quá thì người ta phải đổ thừa cho nó, chứ nào đã muốn thừa nhận trong lòng lúc đó có một nỗi đau làm mình cay mắt?

Tự San uống một hồi mới chếch choáng trong cơn say, thất thần kể lại nỗi niềm trong lòng mình.

Chuyện là ba trăm năm trước, Bắc Đường Lạc Vi tới đây học nghệ, trong một lần vô tình bắn trượt một phát tên làm bị thương Tự San, nàng vốn dĩ chỉ là gây lỗi nên chuộc tội, chăm sóc cậu ta một thời gian ngắn. Tự San lại đối với nàng sinh tình cảm lúc nào không hay, lúc nào cũng đi theo nàng, mặc nàng vô tâm coi cậu ta như không khí, dù vậy, miễn nàng ta muốn thứ gì thì gì cậu ta cũng tình nguyện làm theo. Thậm chí có lần vì để hái những quả lê chín mọng ở sau núi, cậu ta đã bị từ trên cao, bị thương phải nằm trên giường một thời gian dài, thế mà nàng ta lại không hề biết. Bắc Đường Lạc Vi ở đó hai trăm năm, tình cảm của Tự San cũng lớn dần lên trong hai trăm năm đó. Nhưng chỉ là đơn phương từ một phía.
Sau khi Bắc Đường Lạc Vi rời đi, Tự San ngày đêm tương tư dẫn đến sa sút trong việc tu học, Thông Thiên giáo chủ thấy cậu ta không chú tâm cũng không nỡ đuổi đi, bèn giữ lại bên người cho làm một tiểu tiên quét dọn trong tiên phủ.

Tự San ngày nào cũng ôm mộng, hy vọng rằng một ngày nào đó Bắc Đường Lạc Vi lại xuất hiện, nói với cậu ta rằng nàng ấy cũng thích mình như mình đã thích nàng. Ngờ đâu, hôm nay gặp lại, cũng vì muốn làm nàng ta vui lòng nên mới ra sau núi hái lê, sau lại tận mắt nhìn thấy người mình kín đáo dành hết tình cảm lại nói yêu một người khác, thử hỏi còn có cơn đau nào đau hơn như vậy?

Nhiếp Minh Quyết nghe vậy chỉ hờ hững nói "Nếu ngươi yêu cô ta tới vậy mà lại không có dũng khí nói ra thì hãy quên đi, còn nếu không quên được thì can đảm ở trong yên lặng mà đứng ở phía sau nhìn cô ta hạnh phúc là được rồi".
Tự San nghe vậy thì tức giận, đập hũ rượu xuống đất vỡ toan, nói "Ngươi là đang khuyên ta hay móc mỉa ta vậy? Không an ủi ta thì thôi, dựa vào cái gì lại bắt ta buông bỏ nàng?".

Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu uống một ngụm rượu, vừa khẩy khẩy tàn lửa vừa nói "Ta hỏi ngươi, cả hai bên đều không có ý với nhau, hoặc chỉ có từ một phía thì sự si tình của ngươi có phải trở thành gánh nặng của chính mình và phiền phức của người kia hay không?".

Tự San ngẩn ra một lúc. Không khí cũng trở nên nặng nề, lâu lâu chỉ có tiếng than nổ tí tách phá đi sự yên lặng.

Mãi một lúc lâu, Tự San mới nấc nghẹn lên "Nhưng ta không muốn và cũng không thể buông bỏ nàng ấy. Ngươi làm sao mà hiểu được đoạn tình yêu này của ta chứ?".

Nhiếp Minh Quyết thở dài "Ta hiểu".

Tự San tức tưởi "Ngươi hiểu sao? Ngươi như thế nào mà hiểu được? Ngươi có từng yêu ai bao giờ đâu mà hiểu?".
Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên cười một tiếng. Rất vang, rất lạnh, và cũng rất buồn.

"Ngươi thật sự nghĩ ta chưa từng yêu ai bao giờ sao? Nếu như chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi yêu một người, ta như thế nào mới có suy nghĩ để khuyên can ngươi?".

Tự San trân mắt nhìn hắn, Lam Hi Thần cũng sững sờ nhìn hắn. Nhìn hắn bây giờ vẫn giống hệt ngày trước, chỉ là trong mắt hiện giờ có thêm một tia bi phẫn, đầy vẻ lạnh lùng.

"Ngươi không biết đâu Tự San, trước đây, ta đã từng yêu một người".