Hắn đang gửi gắm hy vọng ở mình sao?
Lam Hi Thần có chút mừng rỡ, như có thêm động lực, nghĩ đến chính mình thân xác này tốc độ thượng thừa, cho nên đánh liều nhắm mắt chạy thật nhanh qua chiếc cầu dây.
Nhưng mới chạy được không bao lâu, sau lưng đã nghe tiếng quát "Muốn hái cỏ của bản thần? Ngươi không có cửa đâu!", kế đó thì xung quanh cơ thể đột nhiên có thứ gì như gai nhọn, theo quán tính y đang chạy mà cào thật mạnh vào da thịt. Lam Hi Thần dừng lại, mở mắt ra, sau đó nhìn thấy chiếc cầu dây cũ kỹ vừa rồi đã bị thay bằng một cây cầu bằng dây leo mọc chằng chịt gai nhọn, chỉ có một khoảng trống như ống trụ rỗng, bề dài thì thông hai bên đầu cầu, bề ngang thì vừa tầm chiều cao của y. Lam Hi Thần bước một bước, khoảng cách kia lại thu hẹp thêm một lóng tay. Cứ như vậy, đi chỉ hơn hai mươi bước chân, cây cầu kia đã biến thành một cái lồng gai siết chặt lấy Lam Hi Thần. Gai nhọn đâm sâu vào da thịt y, dù lớp lông hồ tiên có dày đến mấy vẫn không bảo vệ được thớ thịt bên dưới. Máu vì bị gai nhọn đâm vào thịt mà biến Lam Hi Thần màu lông trên người từ thuần lam xuất hiện loang lổ sắc đỏ.
Y ngoái đầu lại, trông thấy Nhiếp Hoài Tang đang cố vùng vẫy khỏi cấm chế của Du Sơn thần, khí sắc của hắn trông rất tệ. Nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên định nhìn y, và câu nói vừa rồi là đang mong chờ y có thể dùng thêm chút sức lực cuối cùng để tới bên bờ bên kia.
Đúng như lời Du Sơn thần, lũ kiến rừng rất nhanh bò đến. Lần đầu tiên mà Lam Hi Thần nhìn thấy kiến cũng có thể to bằng một con bê. Chúng đi thành đoàn, tiếng bò kêu rầm rập.
Du Sơn thần nhích thân bay lên cao một chút, bầy kiến kia càng đến gần Nhiếp Hoài Tang hơn. Con kiến lớn nhất đàn vươn ra hai cái càng nhọn hoắc, tiếng hai cái càng va chạm nhau kêu thật lảnh lót.
Lam Hi Thần sợ hãi muốn quay trở lại cứu hắn, nhưng nhớ tới chính mình bây giờ có qua cũng vô dụng. Mắt thấy chỉ còn năm bước chân nữa là chạm đến bờ vực kia. Lam Hi Thần cắn răng chịu đau, nặng nề tiến lên phía trước. Nhất định phải hái được Thảo Hồn Thạch bằng mọi giá! Không chỉ vì hy vọng của Nhiếp Hoài Tang, mà còn có hy vọng của chính mình! Nhiếp Minh Quyết vẫn đang đợi loại cỏ này, y không được bỏ cuộc!
Bên kia con kiến đầu đàn bung càng, chuẩn bị hướng cái cổ của Nhiếp Hoài Tang kẹp lấy. Bất chợt hắn thét lên một tiếng, sau đó là một màn kinh động. Ngay trước khi cái càng kia chạm vào da cổ, chỉ một tiếng "rắc" thật lớn, hắn đã tay không bẻ gãy hai sợi dây leo đang trói tay mình, gần như lấy hết sức bình sinh mà quất ngang một cái. Không chỉ càng mà đến đầu của con kiến chúa kia chỉ trong chớt mắt đã đứt khỏi thân thể, bay xuống đất bay lăn lóc. Đám kiến con thấy chúa bị gϊếŧ liền hoảng loạng lùi về sau.
Du Sơn thần khiếp hãi "Ngươi......sao....sao có thể?".
Nhiếp Hoài Tang trừng mắt, ném mạnh hai dây gai vừa bị bẻ qua một bên, thu lại chiếc quạt nằm trên đất. Máu đỏ cùng dịch cây hòa nhau thành một màu chói mắt kế đó chảy xuống mặt quạt. Một thứ ánh sáng màu lục xuất hiện, mang theo biết bao linh khí.
Du Sơn thần cầm cây gậy gỗ kịch liệt quay như chong chóng, một trận lá cây ào ào bay tới.
Nhiếp Hoài Tang thu hẹp con ngươi, hai tay cầm đuôi quạt tách ra, lập tức hai nửa cây quạt liền biến thành hai thanh đoản kiếm.
Chiếc cầu gai bỗng dưng biến mất, quay trở lại thành chiếc cầu cũ lúc nãy. Thình lình bị trọng lượng đè lên, tấm ván cầu dưới chân Lam Hi Thần gãy nát. May mà một chân của y bám kịp vào bờ vực, nếu không cả người sẽ bị rơi xuống hố đen không đáy bên dưới.
Rồi lại có một tiếng hét thật thê thảm. Lần này là của Du Sơn thần. Hai thanh đoản kiếm trên tay Nhiếp Hoài Tang theo tay hắn chuyển động thành quyền cước, đám lá vốn tấn công hắn lúc nãy theo động tác đó mà quay ngược lại ồ ạt lướt qua người của Du Sơn thần. Phiến lá hình như rất bén, trận mưa lá kia cũng rất vần vũ. Những gì mắt thường nhìn thấy được chỉ là mỗi lần một chiếc lá cứa qua sẽ để lại một vết cắt. Đám kiến bị trận mưa lá kia tập kích, con bị chém đứt thân, con vì quá hoảng mà chạy loạn xuống vực. Du Sơn thần tuy rằng là thần, nhưng bản thể vẫn là thú, đọa hạnh không quá cao nhưng cũng không quá thấp, vậy mà trước trận mưa lá này chỉ có thể ôm đầu la hét.
Trận mưa lá kia dường như không có ý sẽ dừng lại, cho đến khi có một thứ gì đó cứng cứng bay từ bên đó qua, văng phải kết giới của bờ vực bên này, theo trọng lực mà rơi xuống đáy vực. Nhìn kỹ lại, trận mưa lá kia vừa mới cắt đắt hai chiếc sừng dê cong vòng của Du Sơn thần. Lúc nãy hắn đã không còn chống trả nổi, ôm đầu quỳ xuống xin tha, Nhiếp Hoài Tang mới chịu dừng lại. Kết giới cũng ngay lập tức biến mất.
Lam Hi Thần không chần chờ nhiều, dùng hết lực còn sót lại mà nhảy bật lên bờ. Dừng một chút để thở, y vội chạy đến vách đá, cắn một gốc Thảo Hồn Thạch ngậm trên miệng. Quay lại, Nhiếp Hoài Tang đã ở bờ bên kia trong tư thế chiến thắng. Hai thanh đoản kiếm kia giờ đã quy lại thành nguyên hình chiếc quạt. Nhiếp Hoài Tang mở mặt quạt ra, phóng bay tới chỗ Lam Hi Thần. Y ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu, Nhiếp Hoài Tang liền nói "Tiểu hồ ly mau ngồi lên đó, ta đem ngươi trở về".
Lam Hi Thần vốn nghi ngờ chiếc quạt đó tuy chứa đủ vóc dáng hồ ly nhưng không biết có chịu nổi trọng lượng của mình hay không, định dùng tới Bất Lượng thuật nhưng mà hiện tại y không có chút linh lực nào để dùng, mà cây cầu kia mấy tấm ván đều đã gãy nát hết, thôi thì đánh liều ngồi lên quạt vậy. Dù sao nó cũng là thần khí, chắc không vấn đề gì đâu!
Nhiếp Hoài Tang đợi y ngồi ngay ngắn lên mặt quạt rồi, mới duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra, sau đó gập lại. Chiếc quạt nhanh chóng bay từ bờ bên này sang bờ bên kia. Hắn bắt đỡ lấy y bế trên tay, đoạn, cầm lấy cỏ trong miệng y, đầy vẻ thương xót nói "Tiểu hồ ly, đa tạ ngươi đã giúp! Trở về, ta nhất định sẽ xin trưởng công chúa giúp ngươi trị thương".
Lam Hi Thần không còn sức đâu mà gật đầu hay lắc đầu, y chỉ gắng gượng đưa tay về hướng bờ biển dưới chân núi, ý muốn hắn mau mau trở về Bất Chu Sơn.
Nhiếp Hoài Tang dù không hiểu điều y đang ám chỉ, nhưng chính hắn cũng không muốn nấn ná lâu, ném cho Du Sơn thần một câu "May cho ngươi hiện giờ đang gấp, bằng không ngươi không chỉ bị chém mất hai cái sừng đâu. Lo mà sám hối bản tính của mình đi!" cùng ánh mắt lạnh lùng rồi đi thẳng một mạch.
Tự San đang sốt ruột chờ bọn họ ở bờ biển. Trông thấy cả hai, cậu ta đã hồ hởi chạy lại "Sao rồi? Có hái được không?".
Nhiếp Hoài Tang giơ nắm cỏ kia lên, lại hướng mắt nhìn y "Hái được, nhờ vào công lao của nó cả".
Tự San thấy y bị thương khắp người liền trợn mắt "Tiểu Lam bị sao vậy?".
Nhiếp Hoài Tang nhảy vội lên thuyền, nói "Về trước rồi nói!".
Trời đã tối đen, nhưng may mắn trên trời lại phản chiếu ánh sáng của mặt trăng và sao trời. Tự San vốn không định hướng tốt vào ban đêm. Cậu ta chỉ có thể vừa chèo vừa ngẩn đầu lên hỏi đám hạc lâu lâu bay trên đầu về đường chèo.
Đợi bọn họ trở về là một căn phòng đầy khói thuốc. Đông Phương Trường Nguyệt đứng bên một cái bàn, trên bàn có một cái đỉnh màu vàng đang bốc khói, mùi thảo dược nồng đậm chiếm hết căn phòng. Nàng ta nhìn thấy bọn họ cầm một nắm cỏ tiến vào liền không nói hai lời, mở nắp đỉnh ra hiệu bỏ nắm cỏ vào.
Lam Hi Thần ở trên tay Tự San, đau lòng nhìn Nhiếp Minh Quyết, muốn nhảy lên giường xem xét nhưng cả người đều đau ê ẩm. Tự San lo lắng hỏi "Tiểu Lam ngươi ổn chứ? Tuệ Trang trưởng công chúa, làm phiền ngươi giúp trị thương cho tiểu hồ ly này được không?".
Đông Phương Trường Nguyệt giao lại chiếc quạt đang quạt thuốc trên tay cho Nhiếp Hoài Tang để hắn tự nấu thuốc, một mặt đi tới nhìn Lam Hi Thần một chút, hỏi "Nó làm sao mà bị thương?".
Nhiếp Hoài Tang thay y trả lời "Nó vì giúp ta lấy Thảo Hồn Thạch, bị Du Sơn thần siết trong một cây cầu bằng dây gai".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Tên Du Sơn thần đó cũng lắm chiêu trò thật!".
Nàng móc từ tay áo một cái lọ nhỏ, đổ ra một viên linh đan rồi ra hiệu cho y nuốt nó, kế tiếp bắt lấy một chân của Lam Hi Thần giúp y điều tức. Vết thương trên người Lam Hi Thần nói nhẹ thì không nhẹ, mà nặng cũng không quá nặng. Tác dụng của viên linh đan kia nhanh chóng phát huy, đem mấy vết thương trên người rất nhanh lành lại, chỉ có điều trong xương cốt không mất đi cái ê ẩm. Lam Hi Thần thầm cảm khái thuốc của nàng ta thật là tốt.
Sau một tuần trà, Đông Phương Trường Nguyệt kêu Nhiếp Hoài Tang chắc thuốc ra bát, hắn định đưa đem qua bón cho Nhiếp Minh Quyết thì có một bàn tay đã đón lấy, nhẹ giọng nói "Để ta".
Bấy giờ Lam Hi Thần mới nhìn lại, Bích Điệp chưa từng rời khỏi nơi này. Thấy mọi người đều nhìn mình, nàng ta như có sở giác, ngữ khí vẫn lạnh tựa băng sương "Ta chỉ muốn trả ơn hắn đã cứu ta mà thôi. Dù sao hắn bị như vậy, cũng là cứu ta và tiểu hồ ly này".
Một câu không biết hữu ý hay vô tình, lại nhắc đến tình cảnh lúc sáng. Lam Hi Thần biết, hiện tại những người chứng kiến khi đó, có lẽ ngoại trừ Tự San ra thì còn lại đều đang nghĩ tới tại vì Lam Hi Thần ngán chân mà Bích Điệp mới té ngã, từ đó khiến cho Nhiếp Minh Quyết vì cứu bọn họ mà trúng độc.
Chưa kể, ánh mắt của Thông Thiên giáo chủ nhìn y từ lúc đó đã hết sức lạnh lẽo. Không cần điều tra, bởi hiện tại trong đầu ông ta, Lam Hi Thần đâu chỉ có mỗi tội khiến cho học trò cưng của lão bị trúng độc?
"Tự San".
Nghe kêu tên bằng ngữ khí không vui, Tự San có chút lo lắng đáp "Thưa có, giáo chủ cần chi sai bảo?".
Thông Thiên giáo chủ chỉ vào Lam Hi Thần "Mang nó xuống núi, đưng để nó tiếp tục ở đây".
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, cả ngườ đều run bắn lên. Tự San vốn còn đang ngây ra, Thông Thiên giáo chủ liền nhắc "Còn không mau đi?".
Tự San không có lý do để kháng lời của Thông Thiên giáo chủ, chỉ có thể đem khuôn mặt khó xử tiến về phía giường, chí ít, cậu ta cũng biết tiểu hồ ly trước mắt rất không muốn xa rời chủ nhân nó. Tất cả đã minh chứng khi cậu ta vươn tay muốn bắt lấy, tiểu hồ ly đã lùi sâu vào góc giường.
Lam Hi Thần biết Thông Thiên giáo chủ nghĩ y gây hại cho Nhiếp Minh Quyết, nhưng ông ta có thể nào đừng bắt y rời khỏi hắn khi mà tình trạng của hắn vẫn còn chưa biết tốt hay xấu không? Y thực sự không thể rời khỏi hắn!
Thông thiên giáo chủ không để tâm tới y, phất tay một cái, Lam Hi Thần bị một luồng lực vây lấy kéo mạnh ra ngoài góc giường. Trước khi bị Tự San xách lên, Lam Hi Thần còn cắn một góc áo của Nhiếp Minh Quyết để níu lại.
Ta không muốn đi đâu hết! Ta chỉ muốn ở đây thôi! Ta chỉ muốn ở bên cạnh Minh Quyết huynh!
Đông Phương Trường Nguyệt thấy vậy liền tỏ ra thương cảm "Xem con vật này quyến luyến chủ nhân như thế, Linh Bảo Thiên Tôn, hay là cứ để nó.....".
Thông Thiên giáo chủ nhàn nhạt cắt ngang "Như vậy không tốt! Bản tọa cảm thấy tiểu hồ ly này có điểm không bình thường. Cho nó ở lại, nó sẽ quấy rầy môn đồ của ta tịnh dưỡng......Ây!".
Tự San vội kéo Lam Hi Thần ra, hai mắt trợn tròn, mắng "Ngươi dám cắn giáo chủ?".
Lam Hi Thần ủy khuất nhìn cậu ta, y không làm thế thì phải làm thế nào? Ai bảo ông ta kéo vạt áo của Nhiếp Minh Quyết trong miệng y ra chứ?
Bích Điệp bưng chén thuốc ngồi xuống giường, sắc mặt vô cùng lo lắng "Tiểu hồ ly hôm nay bị làm sao thế? Mấy ngày trước nó đâu có như vậy? Bình thường nó cũng rất nhanh nhẹn, chứ không như sáng nay".
Thông Thiên giáo chủ càng thêm không vui "Con dã hồ này chắc không phải loạn trí rồi chứ?", sau đó vung tay, Lam Hi Thần đang nằm trên tay Tự San bỗng dưng bị ném xuống đất, kế đó "keng" một tiếng mới phát hiện bản thân bị nhốt trong một cái lồng sắt. Lão nói "Tự San, đem nó xuống núi ngay! Bản tọa không muốn thấy nó lảng vảng ở Bích Du cung".
Tự San biết lão đang nổi giận, bất đắc dĩ xách cái lồng lên, không dám chần chừ mà rời đi ngay. Lam Hi Thần bất lực vùng vẫy, vỗ vỗ lên cái lồng muốn được ra ngoài. Thế nhưng y biết là không thể. Chỉ có thể bất lực nhìn Nhiếp Minh Quyết nằm trên giường, rồi nhìn sang Bích Điệp, chưa bao giờ y lại cảm thấy ấm ức như lúc này.
Tự San không đem cái lồng sắt kia mang xuống chỗ Nhiếp Minh Quyết trước nay vẫn ở, mà đem vào góc bếp nơi mà Lam Hi Thần lần đầu được đem tới. Cậu ta thấy y hết va mình lẫn đi loay hoay tìm cách mở cái lồng thì thở dài, sau khi đặt xuống cạnh bếp lò liền phủ rơm che lại, nói "Tiểu Lam à, ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đừng có làm loạn nữa. Ta không biết ngọn nguồn thế nào, nhưng giáo chủ vì chuyện ngươi đổ thuốc làm Kim Ngao tỉnh giấc, rồi tới chuyện ngươi ngán chân làm Diên Ân Thiên Nữ té ngã, hại Nhiếp Minh Quyết bị trúng độc đã khiến cho ông ấy tức giận lắm rồi. Vừa rồi ngươi lại còn cắn ông ấy một cái, ta thậm chí còn thấy may mắn vì ngươi vẫn chưa bị tống khỏi Kim Ngao đảo đó. Thôi, hãy im lặng nằm ở đây, đừng gây tiếng động để người khác phát hiện. Chờ chủ nhân ngươi tỉnh ta sẽ nói hắn xin giáo chủ thả ngươi ra. Giờ ta phải qua đó xem chủ nhân ngươi thế nào. Tối ta sẽ đem trứng gà tới cho ngươi".
Lam Hi Thần chỉ lo tìm cách thoát khỏi cái lồng, lời của Tự San vào tai thì chữ có chữ không, thành ra cậu ta rời đi lúc nào y cũng không biết. Cái lồng sắt kia tuy không có phép thuật phong ấn, chỉ đơn giản là một cái lồng. Nhưng không có chìa khóa thì không thể nào mở, mà chìa khóa chẳng phải đang trong tay Thông Thiên giáo chủ sao?
Nhưng Lam Hi Thần không cam tâm. Rõ ràng không phải lỗi của y, cớ sao lại trừng phạt y như thế?
Tất cả ấm ức dồn nén càng khiến Lam Hi Thần càng tìm cách để ra khỏi cái lồng.
Bức bách một hồi, Lam Hi Thần cuối cũng cũng có một tia hy vọng. Ổ khoá của lồng sắt là loại ổ khóa ngang. Ổ này đôi lúc không cần tới chìa khóa, người ta chỉ cần móc một sợi dây luồn từ đáy ổ lên mặt ổ, sau đó kéo căng sợi dây là có thể mở khóa. Không biết Thông Thiên giáo chủ có phải nhất thời tức giận mà sơ ý hay không, nhưng bây giờ y đã tìm ra cách mở khóa, chỉ còn thiếu mỗi sợi dây mà thôi. Ngó quanh, Lam Hi Thần cố dùng lực bẻ cong hai khe sắt tạo một khoảng trống, rồi lách một chân trước vươn ra để kéo một sợi dây bó củi lại, kế đó dùng móng vuốt xét sợi dây kia thành một dây khác có kích thước nhỏ hơn rồi bắt đầu mở khóa.
Trời không phụ người có lòng. "Tách" một tiếng, cửa lồng sắt mở ra. Khỏi phải nói Lam Hi Thần vui đến thế nào. Tuy rằng hai chân trước vì để bẻ cong hai thanh sắt kia mà sinh ra đau mỏi, nhưng mà y có thể nhờ vậy mà đi chầm chậm không phát ra tiếng động tránh bị phát hiện, dù rằng trong lòng nôn nóng muốn đến bên cạnh Nhiếp Minh Quyết.
Tuy rằng cửa đóng nhưng đèn trong phòng hắn vẫn chưa tắt, chứng tỏ vẫn có người ở trong đó. Lam Hi Thần tới ngay cửa thì thở dốc vì mệt, hai chân trước vừa đau vừa mỏi, khó khăn lắm mới đi được một đoạn đường từ nhà bếp đến căn phòng này.
Sau khi lấy lại được chút sức lực, y gắng gượng đẩy cửa ra. Tiếng cửa kêu "két" một tiếng nặng nề, chỉ hở ra được ba tấc thì hết lực. Lam Hi Thần cảm thấy không đủ sức đẩy cửa nữa, liền chui đầu lách mình vào để tách cửa ra.
"Tiểu hồ ly, là ngươi sao? Không phải đã bị nhốt rồi kia à?".
Lam Hi Thần ngẩn lên, Nhiếp Hoài Tang một tay vẫn còn đang cầm bát thuốc mà khom người xuống, trên sắc mặt có chút kinh ngạc. Y nhìn qua Nhiếp Minh Quyết nằm trên giường, khí sắc hắn lúc này đã tốt hơn, có vẻ như độc đã được giải.
Nhiếp Hoài Tang theo hướng nhìn của y mà quay lại, sau đó nói "Ngươi lo cho ca ca ta sao? Yên tâm đi, hắn hiện tại đã ổn rồi. Tuệ Trang trưởng công chúa nói có thể sáng mai hắn sẽ tỉnh. Ngày mai hắn tỉnh dậy, uống thêm một bát thuốc nữa là đã bình phục hoàn toàn".
Như vậy thì tốt quá!
Lam Hi Thần định đến bên giường, mới đi được hai bước đã bị kéo ngược lại. Nhiếp Hoài Tang nhấc y lên, hướng ngoài cửa đặt xuống, rồi nói "Xin lỗi tiểu hồ ly! Hiện tại ngươi không vào được đâu, đi chỗ khác chơi nhé? Ca ca ta cần yên tĩnh nghỉ ngơi".
Lam Hi Thần còn chưa kịp phản ứng thì Nhiếp Hoài Tang đã đóng chặt cửa. Một tiếng "cạch" thật lớn vang lên chứng tỏ cửa đã được đóng rất chắc chắn, để tránh y lại mở cửa ra một lần nữa.
Một luồng gió lạnh buốt thổi qua, Lam Hi Thần cứ ngơ ngác đứng đó như tượng.
Y chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc Nhiếp Minh Quyết. Tại sao lại không được cho vào? Chỉ vì y là một con vật gây rối ư?
Đêm đó trôi qua một cách nặng nề và lạnh lẽo. Lam Hi Thần chỉ có thể loay hoay ở bên ngoài cửa. Lo lắng, đau đớn, mệt mỏi, y ngủ từ lúc nào không hay. Thẳng đến khi cơ thể như bị nâng lấy, Lam Hi Thần giật mình mở mắt đã nhìn thấy Tự San bế mình. Đang định kêu lên một tiếng thì cậu ta đã giơ ngón trỏ ra hiệu cho y im lặng, kế đó đem y đặt sau một bụi thược dược um xùm gần đó, lại cất tiếng "Mời giáo chủ, mời Thánh Mẫu. Hắn hiện tại đã tỉnh rồi".
Y thoáng thở phào. Thì ra là Thông Thiên giáo chủ tới. May mà Tự San tới trước đem mình giấu đi, nếu không bị ông ta phát hiện thì không biết chuyện tiếp theo y đối mặt là gì?
Lam Hi Thần len lén ló đầu ra, nhìn thấy phía sau Thông Thiên giáo chủ là Vô Đương Thánh Mẫu, không biết vì sao mà bà ta lại đến. Nhưng nghe câu cuối trong lời nói vừa rồi của Tự San, Nhiếp Minh Quyết đã tỉnh?
Y mừng rỡ toan chạy vào phòng, đã bị Tự San kín đáo kéo ngược ra, thì thầm "Khe khẽ một chút!".
Thấy y không vùng vẫy, cậu ta liền thở phào nói tiếp "Ta không tin được là ngươi dám trốn ra ngoài. Đợi một chút đi, để hai người trong đó rời đi, ta sẽ mang ngươi vào trong gặp hắn".
Lam Hi Thần vẫy tai nhìn Tự San như một lời cảm ơn. Cậu ta mang theo y đi vòng ra cửa sau, ẩn sau bức bình phong chờ đợi.
Bên kia, Nhiếp Minh Quyết đã mở mắt, nhìn thấy hai thân ảnh vừa mới bước vào liền có ý muốn ngồi dậy thi lễ, Thông Thiên giáo chủ hiểu ý liền phất tay "Không cần đâu! Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?".
Nhiếp Minh Quyết kính cẩn đáp "Thưa đã ổn!". Đoạn, hắn nhìn quanh như thể đang tìm gì đó rồi hỏi "Đồ nhi cảm nhận hôm qua đệ đệ của mình đến, phải chăng là thật?".
Thông Thiên giáo chủ nói "Quả là huynh đệ máu mủ, đến cả cảm nhận cũng chuẩn xác. Hắn đúng là có đến vậy".
Nhiếp Minh Quyết nói "Vậy hắn hiện tại đâu rồi ạ?".
Thông Thiên giáo chủ nói "Hắn đã theo Tuệ Trang trưởng công chúa về Nhân giới rồi. Thật ra hắn cũng muốn chờ ngươi tỉnh lại rồi mới đi, nhưng nghe trưởng công chúa nói hiện giờ Nhân giới đang loạn, cho nên kêu hắn phải cùng trở về".
Không nghe thấy nhắc đến vụ thần khí. Là Đông Phương Trường Nguyệt không nói, hay là Thông Thiên giáo chủ không biết? Nhưng với năng lực của Thông Thiên giáo chủ, làm thế nào mà nhìn một cái liền không phát hiện cây quạt trên tay Nhiếp Hoài Tang là thần khí, từ đó truy ra năm thần khí còn lại? Không lẽ còn có ẩn tình nào đó?
Vô Đương Thánh Mẫu nói "Hôm qua nghe được tin Kim Ngao đảo xảy ra chuyện, trong lòng ta lo muốn chết. May mà nhờ có ngươi, không thì không biết chỗ của sư tôn sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hôm nay ta tới hỏi han thầy, nhân tiện đi xem ngươi".
Nhiếp Minh Quyết nói "Tạ sư tôn và nhị sư tỷ đã quan tâm".
Vô Đương Thánh Mẫu quay qua hỏi Thông Thiên giáo chủ "Sư tôn, chuyện Kim Ngao đảo.....có thực sự chỉ là vô tình?".
Thông Thiên giáo chủ sắc mặt lạnh như băng, cười lạnh "Tất nhiên không thể nào là vô tình rồi? Nếu là vô tình, bọn họ đã chẳng rời đi ngay lập tức".
Vô Đương Thánh Mẫu nghiến răng "Đồ nhi biết ngay mà! Nói không chừng ngay từ lúc đặt chân đến đây, bọn họ đã có chủ đích, mà chủ đích kia là đem từ chỗ nào đó của Thượng giới đến".
Thông Thiên giáo chủ khôi phục lại vẻ bình thản, vuốt râu nói "Vất vả cho nhị sư huynh của ta lại đi nghĩ ra kế này để thanh trừng vật cản tương lai ảnh hưởng tới quyền lực của hắn. Rất tiếc, kế có
sâu cỡ nào thì làm sao mà thắng nổi ý chỉ của sư tôn Hồng Quân?".
Vô Đương Thánh Mẫu nói "Vậy tiếp theo sư tôn định làm sao?".
Thông Thiên giáo chủ nói "Không làm sao cả! Cứ như bình thường mà tiếp diễn".
Vô Đương Thánh Mẫu có chút bất mãn chỉ vào Nhiếp Minh Quyết "Làm sao mà sư tôn có thể bình thường được? Nhị sư bá đã nhắm tới rồi, bây giờ chỉ mới là Kim Ngao, lần sau còn là cái gì nữa? Sư tôn không sợ tiểu đệ còn chưa kịp thành danh đã trở thành cát bụi sao? Vậy đại nghiệp sau này của Bích Du cung phải tính thế nào".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ý của nhị sư tỷ là gì, tiểu đệ không rõ lắm?".
Vô Đương Thánh Mẫu chừng như phát giác mình lỡ lời, lúng túng "À không, không có gì? Ta lo lắng nên nói năng hồ đồ thôi".
Thông Thiên giáo chủ khẽ liếc sang Vô Đương Thánh Mẫu, nhàn nhạt nói "Đồ nhi, tính hấp tấp này của ngươi không hay, cần phải sửa".
Vô Đương Thánh Mẫu cúi đầu "Đồ nhi biết lỗi".
Thông Thiên giáo chủ trầm giọng "Minh Quyết, ngươi chớ nên học theo nhị sư tỷ của ngươi loại tính cách này mà phải nhớ trong đầu: Không được tùy tiện bộc lộ cảm xúc của ngươi trước mặt kẻ thù. Dằn hỏa khí, giấu siết tay, khẽ nghiến răng mà tỏ ra bình thản nói cười. Đó không phải là ngươi đang ẩn nhẫn chờ cơ hội trả thù, mà là thể hiện uy phong của ngươi vượt trội hơn kẻ địch một bậc. Bởi vì cao hơn cho nên chẳng cần phải phí sức so đo cái nhất thời. Còn nếu trước mặt kẻ thù mà một chút tâm tư nhỏ cũng đều thể hiện hết ra ngoài, cái chết đang cách mình không còn xa đâu".
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm một chút rồi cúi đầu "Đồ nhi đã hiểu".