Cho người chuẩn bị đầy đủ quà cáp cùng hành lý, một nhà bốn người liền ăn vận đơn giản cùng cưỡi ngựa tới Chi Phấn Lâu. Trên đường đi tràn ngập tiếng cười, hai đứa con cũng rất ngoan và biết nghe lời, không hề chạy lung tung vì thấy những thứ mới lạ mà triệt để nắm chặt hai tay Thiên Điệp. Phong Thừa Vũ tuy tức tối vì bị ra rìa nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn âm thầm chờ đợi đến ngày lũ ôn con này lớn, hắn sẽ tống bọn chúng đi xa xa một tí học tập này nọ, tuyệt không cho trở về phá hư tình cảm của hắn cùng nương tử.
Khi cả gia đình tới nơi thì mới biết Vân Mộc Lăng đang đi du lịch, tất cả công việc ở Chi Phấn Lâu đều giao lại cho con trai nuôi. Thiên Điệp hối tiếc không thôi. Nàng đành để quà cáp lại nhờ người chuyển giao cho Vân Mộc Lăng sau. Một nhà bốn người nhân dịp này cũng đi du lịch khắp nơi. Thăm thú danh lam thắng cảnh, hưởng thụ hương vị thơm ngon đặc trưng của mỗi vùng miền khác nhau. Đây mới thật sự là hạnh phúc, hạnh phúc tuy thật đơn giản nhưng với Thiên Điệp, nàng chẳng cần gì hơn gia đình của mình. Trong lòng nàng cũng thầm cầu mong cho tất cả tỷ muội mà nàng từng gặp, từng yêu thương đều được hạnh phúc như nàng lúc này. Chỉ cần thế thôi là nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Vừa thất thần suy tư thì nàng đã bị một cái hôn thâm tình lên trán làm tỉnh dậy, khẽ ngẩng đầu nhìn trượng phu, bắt gặp ánh mắt sủng nịch của hắn dành cho nàng, Thiên Điệp nhẹ nhàng cười. Và quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, luôn có một người sẵn sàng làm tất cả vì mình, yêu thương mình, chiều chuộng mình… chỉ cần thế thôi là đủ. Ta vĩnh viễn yêu chàng… Phong Thừa Vũ.