“Hừ, rõ ràng là con thứ*, nhưng lại được đặc cách bước vào Liên Hoa Môn? Chỉ bởi vì ngươi là thiên tài? Thật đáng tiếc, hiện tại ngươi đã mất đi linh lực, còn không bằng phế vật!”
*Con thứ: con vợ lẽ
“Đại thiếu gia, nếu tiếp tục nhấn nữa người sẽ chết mất, nhị thiếu gia đã không còn giãy giụa……”
Có giọng nói mơ hồ truyền đến, Quý Thẩm ý thức dần dần hồi phục, hô hấp khó nhọc đến mức gần như muốn nổ tung. Hắn đột nhiên mở to mắt, trước mặt là mảng màu xanh đậm. Hóa ra là hắn đang chìm trong nước!
Đây là muốn dìm chết hắn sao?! Chê cười rồi! Hắn đột nhiên quay người lại, một chưởng đánh về phía sau! Sau một chưởng này xuất ra hắn rốt cuộc ý thức được có gì đó không thích hợp, tu vi của hắn đâu?
Người đó rõ ràng không nghĩ tới người đang hấp hối bỗng nhiên lại giãy giụa, nhất thời không phòng bị, bị hắn đánh cả người bay ra ngoài.
Hắn hẳn là đang ở trong hoa viên của gia đình giàu có nào đó, cách đó không xa một thiếu niên từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng gian trá: “Thẩm Sơ Ngôn, ngươi thế mà dám đánh trả……” Thẩm Sơ Thành vừa trở tay, một tia sáng bắn ra như một mũi tên.
Thẩm Sơ Ngôn? Gọi ai vậy chứ?
Quý Thẩm nhướng mày, đầu đầy chấm hỏi.
Mắt thấy tia sáng đang tới gần, hắn đang muốn né tránh một cách phóng khoáng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, chỉ cần mất tập trung một chốc, hắn đã bị đánh trúng. Thân thể bay lên tạo thành một đường cong, rồi đập mạnh xuống nền đất.
Quý Thẩm rơi xuống nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi, trước mắt hoa lên từng đợt mặt mày say xẩm.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Không thể tiếp tục đánh! Ngày mai người Liên Hoa Môn sẽ tới! Không nên nhìn thấy máu đâu!”
“Hừ, coi như ngươi gặp may mắn! Nể tình bổn thiếu gia sắp nhập học, tha cho cái mạng chó của ngươi một mạng!” Âm thanh dần dần đi xa.
Quý Thẩm nghiến răng, hôm nay bị làm sao vậy, hết kẻ này đến kẻ khác đều đem mặt mũi của Ma Quân hắn chà chà trên mặt đất! Hiện tại ngay cả thằng nhóc có tu vi chưa qua nổi tầng thứ ba cũng dám múa may trước mặt hắn.
Hắn chậm rãi bò dậy, khi nhìn thấy hình ảnh con người nhỏ bé phản chiếu dưới nước liền sửng sốt. Một thiếu niên nhỏ nhắn, mặt mũi xanh xao lại còn sưng vù bầm dập đang nhìn kinh ngạc hắn, thân thể xa lạ này, khuôn mặt xa lạ này.
Quý Thẩm: “……”
Hắn hít sâu một cái, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này. Tốt lắm. Hắn hình như nhập vào người đứa nhỏ xui xẻo nào đó vừa bị chết đuối rồi.
Không đúng, đứa nhỏ này gọi là…… Thẩm Sơ Ngôn? Dường như có chút ấn tượng.
Quý Thẩm nhắm mắt ngẫm nghĩ nửa ngày, mới từ xó xỉnh nào đó trong ký ức mới moi ra được một chút manh mối. Mười mấy năm trước, đại thần Ma Giới có bẩm báo tin tức hằng ngày cho hắn đã từng đề cập tới. Gia tộc Tu Chân – Thẩm gia vui mừng chào đón một thần đồng, vừa sinh ra liền tự mang trên mình linh lực tầng thứ hai, đặt tên là Thẩm Sơ Ngôn.
Kỳ quái, không phải thần đồng sao? Sao một chút linh lực hắn cũng không cảm nhận được?
Trong đầu đột nhiên nhói một cái, một lượng lớn ký ức xa lạ và rời rạc tràn về. Sau khi Quý Thẩm xem xong phần ký ức đó, thậm chí hắn còn suy đoán được gần như toàn bộ cuộc đời Thẩm Sơ Ngôn.
Chẹp chẹp, thật thảm, đơn giản mà nói, Thẩm Sơ Ngôn đáng lý ra phải được bồi dưỡng thành thiên tài vô địch, nhưng hiện tại lại bị nuôi dưỡng thành phế vật vô song.
Hắn vừa sinh ra đã là thần đồng, bình thường người tu chân có khả năng cả đời cũng không thể đột phá tầng tu vi thứ năm. Mà tên nhóc này mười lăm tuổi đã có thể đạt được, việc này đã gây chấn động toàn bộ Tu Chân Giới. Ngay cả Liên Hoa Môn, nơi luôn luôn chú trọng huyết thống thuần chủng, chỉ thu nhận con cháu trực hệ* cũng đặc cách cho cậu ta cơ hội, nhận lời để cậu ta năm nay có thể vào học.
*Con cháu trực hệ: ý là dòng chính, con trưởng.
Tuy nhiên một tháng trước, một cơn bệnh nặng khiến cho toàn bộ linh lực của cậu ta biến mất. Thẩm gia sử dụng tất cả các loại biện pháp đều không thể làm được gì, mẹ cậu ta tuyệt vọng uống thuốc độc tự sát. Thẩm Sơ Ngôn lập tức từ thiên đường té xuống địa ngục.
Linh lực Thẩm Sơ Thành tuy không bằng cậu ta, nhưng cũng luyện tới tầng thứ hai. Mấy ngày trước lại càng có sự đột phá, tiến thẳng lên tầng thứ ba, thuận lý thành chương mà thay thế Thẩm Sơ Ngôn trở thành hy vọng mới của gia tộc……
Chắc chắn có trí trá, tuyệt đối có trí trá. Có thể Thẩm Sơ Thành đã dùng biện pháp nào đó đánh cắp linh lực của Thẩm Sơ Ngôn.
Nếu tạm thời hắn phải sống bám vào cơ thể của đứa nhỏ đáng thương này, thì đó chính là duyên phận. Ma Quân đại nhân là hắn coi như làm một việc thiện, lấy lại toàn bộ tất cả những thứ cậu ta xứng đáng có được trước khi hắn rời đi.
Tên nhóc thối tha Thẩm Sơ Thành vậy mà dám ra tay với hắn…… Quý Thẩm trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đắc tội hắn, bất cứ ai cũng đừng hòng hắn bỏ qua.
Quý Thẩm dựa vào ký ức Thẩm Sơ Ngôn khập khiễng trở về, không còn cách nào, thân thể tên Thẩm Sơ Ngôn này ăn thêm một quyền, đã quá giới hạn chịu đựng. Hiện tại toàn thân hắn như là muốn rời ra từng mảnh. Nói như thế nào cũng là đã từng là thiên tài có linh lực đặt tới tầng thứ năm, thân thể sao có thể yếu ớt thành cái dạng này……
Nhắm mắt kiểm tra linh mạch, lại phát hiện linh mạch trong người trống rỗng, tựa như hồ nước khô hạn, một giọt linh lực đều không có. Hả? Vừa mới nãy rõ ràng vẫn còn có chút linh lực mà.
Quý Thẩm nhướng mày, trong lòng đối với nguyên nhân việc linh lực Thẩm Sơ Ngôn hoàn toàn biến mất bỗng nhiên có một suy đoán……
……
Quý Thẩm không nhanh không chậm dựa theo ký ức trở về vườn ngự uyển của Thẩm Sơ Ngôn.
Phất tay cho thị nữ lui xuống, cởi bỏ quần áo, thoải mái tắm gội, lúc sau thay thì một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên ghế thưởng thức một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, như suy tư điều gì.
Đây là món quà sinh nhật mà Thẩm Thiên Vận tặng cho Thẩm Sơ Ngôn cùng Thẩm Sơ Thành, mỗi người một miếng, giá trị thì không gì đóng đếm nổi.
Giữa miếng ngọc bội này có mấy cái khe nhỏ màu xanh, nhìn khá khít. Lẽ nào, miếng ngọc bội không hoàn mỹ thế này lại chỉ có vài vết nứt mờ mờ, chắc là do từng bị rơi vỡ nhưng được người ta dùng linh lực ghép lại, căn bản không nhìn kỹ thì chẳng thể thấy.
Quý Thẩm vuốt ve những vết nứt trên miếng ngọc bội, tinh ý nhận ra một tia tà khí. Luồng khí chỉ thoáng qua trong giây lát, phảng phất như là ảo giác. Lấy tu vi Thẩm Sơ Ngôn tất nhiên là không phát hiện ra thứ tà khí yếu ớt này, nhưng là Quý Thẩm thân là Ma Quân, đối với thứ này tự nhiên sẽ đặc biệt mẫn cảm.
Quý Thẩm khóe môi hơi cong lên, trong lòng hạ quyết tâm. Chân tướng nguyên nhân Thẩm Sơ Ngôn mất đi phần lớn linh lực, hẳn là do cậu ta ngày ngày đêm đêm che giấu đem theo miếng ngọc bội này.
Hắn cất miếng ngọc bội đi, nhàn nhã nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
……
Đau quá, toàn thân đều ở đau!
Quý Thẩm trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên cảm giác được cơn đau dữ dội, lông mi hắn khẽ run, rồi sau đó mở to mắt. Trên chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy, rèm che trong suốt tựa khói sương, căn phòng xa lạ, rộng lớn……
Chà, không sai đây chẳng phải là chỗ ở của hắn sao. Xem ra là hắn đã trở về rồi.
Hắn cố nhịn xuống cơn đau chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận một lát liền phát hiện công lực của mình đã hao hụt đi phân nửa. Khuôn mặt tuấn tú bỗng tối sầm, tức giận đẩy đẩy người đang không biết từ khi nào gục ở bên mép giường: “Dậy, dậy mau.”
Đây là Lam Ôn, Tể tướng máu lạnh của Ma Giới, là thuộc hạ kiêm bạn tốt của Quý Thẩm.
Lam Ôn giống như bị dọa tỉnh, mở choàng mắt, nhìn Quý Thẩm vẫn đang ngồi ngay ngắn ở đó, hắn theo bản năng nói: “Ngươi tỉnh lại rồi à?”
Quý Thẩm lười đến trả lời rõ ràng vấn đề này, đi thẳng vào chủ đề: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Một tháng rồi”, Lam Ôn nói, “Thời điểm ta đến ý thức của ngươi đã không còn, ba hồn bảy phách chẳng còn lại được mấy cái……”
“Ta nhập vào người một đứa nhỏ Tu Chân Giới”
Lam Ôn hơi gật đầu, thảo nào hắn ta lục tung toàn bộ ma cung đều tìm không thấy hồn phách Quý Thẩm, liền kém chút nữa phát động toàn bộ Ma giới khắp thiên hạ chiêu hồn.
Quý Thẩm động tác chậm chạp từ từ bước xuống giường, nhẹ nhàng hỏi, “Độ hiểu biết của ngươi về Liên Hoa Môn là bao nhiêu?”
Liên Hoa Môn là môn phái Tu Chân đứng đầu thiên hạ, đệ tử dưới trướng nhiều vô số kể, mỗi người đều có linh lực từ tầng thứ năm đổ lên, chưởng môn Diêu Phong Nho đã đạt tới tầng thứ chín, cơ thể đã tu thành tiên, là cao thủ lợi hại nhất thiên hạ ở thời điểm hiện tại.
Lam Ôn hơi sững sờ, nhưng hắn ta phản ứng lại cực nhanh: “Lần này là Liên Hoa Môn giở trò quỷ? Nhưng chưởng môn Liên Hoa, Diêu Phong Nho Tiên Thượng so với ngươi cùng lắm là bất phân thắng bại, chẳng lẽ ngươi là bị ám toán?”
“Liên hoa Môn không biết từ khi nào xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, công lực vượt xa so với ta……” Hắn mới dăm ba câu đã kể lại rõ ngọn nguồn chuyện về bạch y nhân.
Lam Ôn nhíu mày, khuôn mặt ngưng trọng: “Ngươi trước cứ tạm nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta sẽ phái người đi điều tra.”
Quý Thẩm hơi cong cong môi, trong mắt lại không có bất luận ý cười nào: “Không cần, bổn tọa tự mình đi điều tra.”
“Ngươi tự mình đi điều tra? Ngươi tưởng rằng mình còn là Ma Quân hoành hành ngang ngược sao? Với cái bộ dạng hiện tại này của ngươi bất cứ một trưởng lão nào đều có thể đánh ngươi ngã lăn xuống đất!” Lam Ôn hận không thể không đem Quý Thẩm lại ấn trở về trên giường.
Quý Thẩm nhìn hắn một cái, trong mắt rốt cuộc có ý cười: “Đương nhiên không phải lấy cái thân phận này đi điều tra.”
Lam Ôn lông mày nhíu càng chặt: “Ngươi lại muốn nhập vào người Thẩm Sơ Ngôn? Ngươi có thể trong vô thức nhập vào người cậu ta, đồng nghĩa điều đó cũng chứng minh rằng cơ thể đó cực kỳ phù hợp với ngươi…… Nhưng việc này quá mạo hiểm.”
Quý Thẩm híp mắt: “Thù này không báo, khó tiêu mối hận trong lòng của ta.”
Lam Ôn thở dài, chuyện Quý Thẩm một lòng muốn làm người khác không cách nào lay động được. Sống chung cùng hắn nhiều năm, điểm này Lam Ôn sớm đã hiểu rõ, bởi vậy nên cũng không có ý định cố gắng khuyên can.
“Được, vậy ta đây không ngăn cản ngươi, Ma giới có ta ở đây ngươi cứ yên tâm. Nhưng mà trước lúc đi, ngươi ít nhất cũng điều dưỡng cơ thể cho khỏe đã.” Lam Ôn đau lòng nhìn động tác chậm rì rì của hắn.
Quý Thẩm vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã biết, rồi sau đó chậm rãi đi vào mật thất.
……
Quý Thẩm ở mật thất ngồi thiền suốt một đêm, công lực lại chỉ khôi phục không đến một thành*.
*Một thành: 10%
Hắn âm thầm thở dài, xem ra phải tìm nơi khác linh lực dồi dào hơn mới có thể tu luyện. Ước chừng thời gian có lẽ lúc này trời đã sáng, Quý Thẩm suy tư một chút, rồi làm ra kết ấn* chuyển linh hồn.
*Kết ấn: hay còn gọi là bắt ấn, động tác tay để thi triển pháp thuật. Mọi người có thể liên tưởng động tác tay của thầy pháp hoặc coi naruto
Tầm mắt hắn mờ đi, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, hắn lại về tới căn phòng nhỏ rách nát của Thẩm Sơ Ngôn.
Quá tốt, quả nhiên là có thể được.
Quý Thẩm nhìn khuôn mặt trẻ con trong gương, rất là vừa lòng. Đứa nhỏ xui xẻo này tuy rằng đã chết, nhưng ngược lại thân xác vẫn còn có thể dùng. Hôm nay là ngày Liên Hoa Môn tới tuyển chọn đệ tử, hắn muốn tới sớm một chút để lưu lại cho đối phương một cái ấn tượng tốt mới được.
Quý Thẩm sửa soạn đơn giản một chút, rồi đi tới thính đường.
Nhà họ Thẩm to như một cái mê cung, nhưng so với ma cung của hắn thì không đáng kể chút nào, cho nên Quý Thẩm rất dễ dàng liền tìm tới sảnh trước.
Gã sai vặt ở cửa theo bản năng ngăn hắn lại: “Nhị thiếu gia, gia chủ đang ở cùng Tiên sư Liên Hoa Môn thảo luận, có dặn dò người nào không liên quan thì không được đi vào.”
Quý Thẩm hỏi lại: “Ta là người không liên quan?”
Gã sai vặt kia là người bên cạnh Thẩm Sơ Thành, cực kỳ chó cậy thế chủ: “Nhị thiếu gia, ngài linh lực đã mất, hà tất phải đi vào rồi tự rước lấy nhục?”
———————-
Quý Thẩm: “Mau tranh ra, bổn tọa muốn lên biểu diễn!”