"Chúng ta có ba cách để phá trận pháp. Cách đầu tiên là tìm một chỗ yếu nhất trong trận, mở một khe hở để thoát ra ngoài. Trước khi đi, chúng ta có thể mang theo bao nhiêu người thì mang bấy nhiêu." Lạc Nhàn Vân nói rồi dừng lại, nhìn về phía Đoan Mộc Vô Cầu và Đoạn Thừa Ảnh.
Đoạn Thừa Ảnh nhíu mày: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mấy chục vạn người dân và đệ tử vô tội của Thiên Thọ phái chết sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu thì hỏi: "Cách này có tính đến việc giết chết Hạ Diên Niên không? Ông ta không chết thì bản tôn nuốt không trôi cục tức này."
Từ khi bị Hệ thống Diệt thế ép phải nghe tiếng lòng của Hạ Diên Niên, trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu như bị mắc nghẹn. Nếu Hạ Diên Niên không chết dưới tay hắn, hắn nghi sau này ngủ cũng có thể mơ thấy tiếng lòng của ông ta.
Vốn Đoan Mộc Vô Cầu muốn có một cuộc sống nghỉ ngơi vui vẻ, nhưng nếu một ngày nào đó hắn đang ngủ, cục tức này lại trỗi dậy, có khi hắn sẽ ngồi bật dậy giữa đêm mà mắng: "Không phải chứ, tên đó bị điên rồi sao?"
Nếu mọi chuyện đến mức đó, Hạ Diên Niên chắc chắn còn nguy hiểm hơn cả Hệ thống Diệt thế.
Hệ thống Diệt thế ẩn náu trong thần thức, khó mà giết được. Còn Hạ Diên Niên đứng ngay trước mặt, nếu để ông ta sống mà trở thành mối bận tâm, thì đó không phải là Đoan Mộc Vô Cầu nữa.
"Nhờ núi Thiên Thọ, ông ta có thể sử dụng sức mạnh của trận pháp. Với sức mạnh của sư đệ, đúng là có thể giết ông ta, nhưng..." Lạc Nhàn Vân nói.
Lạc Nhàn Vân giải thích: "Nhưng trận pháp đã liên kết với Hạ Diên Niên, trước khi tất cả sinh linh trên núi Thiên Thọ chết hết, Hạ Diên Niên sẽ không chết. Mỗi đòn tấn công vào ông ta sẽ bị trận pháp chuyển sang các sinh linh khác trên núi Thiên Thọ. Muốn giết Hạ Diên Niên, trước tiên phải phá hủy núi Thiên Thọ."
"Trước khi núi Thiên Thọ kiệt quệ, Hạ Diên Niên bất tử, không thể giết được. Bây giờ ông ta coi như vô địch, đệ tấn công ông ta, ông ta sẽ không bị thương, nhưng ông ta có thể ra tay tấn công chúng ta."
"Ta biết sư đệ có thể giết hết sinh linh trên núi Thiên Thọ trước khi họ bị Hạ Diên Niên giết chết, nhưng đây thực sự là một việc vô cùng nguy hiểm, vì vậy tốt nhất là không giết Hạ Diên Niên. Chúng ta tìm cách thoát ra là được."
Cách giết Hạ Diên Niên là không thể thực hiện, nên trong ba cách của Lạc Nhàn Vân không gồm cách này.
Đoạn Thừa Ảnh và Đoan Mộc Vô Cầu đồng thanh nói: "Cách thứ hai đi!"
Họ vẫn chưa muốn bỏ chạy.
Khi mặt trăng hoàn toàn bị che khuất, Hạ Diên Niên bắt đầu kích hoạt trận pháp.
Trong núi Thiên Thọ, mỗi điểm mấu chốt của trận pháp đều xuất hiện một cánh tay đen như bóng đêm. Tổng cộng có tám cánh tay, chúng nắm lấy mặt trăng chẳng còn ánh sáng kia.
Lúc nguyệt thực toàn phần xảy ra, sức mạnh của ánh trăng yếu nhất, rất dễ bị cướp lấy.
Chỉ cần nhân lúc này nắm giữ hình bóng của mặt trăng, có thể liên tục hấp thụ sức mạnh của ánh trăng.
Khi đã tạo dựng được kết nối, dù nguyệt thực kết thúc, trận pháp cũng sẽ không dừng lại.
Trước khi trận pháp được kích hoạt, Hạ Diên Niên đã liên kết sinh mệnh của mình với núi Thiên Thọ, đó là lý do Lạc Nhàn Vân không để Đoan Mộc Vô Cầu giết ông ta trước khi ông ta thi triển thuật pháp.
Vì đã quá muộn rồi.
Ngay từ trước khi họ đến núi Thiên Thọ, thậm chí trước khi Lạc Nhàn Vân kết nối với Hệ thống Cứu thế, mọi chuyện đã được an bài, không thể thay đổi.
Giờ họ chỉ có hai lựa chọn: Thứ nhất là bảo toàn mạng sống, chạy thoát khỏi núi Thiên Thọ; thứ hai là liều chết một phen, ngăn chặn trận pháp hoạt động.
Khi tám cánh tay đen như bóng đêm đã nắm chặt mặt trăng không ánh sáng, Hạ Diên Niên dừng lại, nói với ba người: "Để ta nói cho các ngươi biết cách thứ hai: Cắt đứt liên kết giữa núi Thiên Thọ và ánh trăng, ngăn chặn sức mạnh của ánh trăng tràn xuống núi Thiên Thọ."
"Thế chẳng phải là đối đầu trực diện với toàn bộ sức mạnh của trận pháp sao?" Đoạn Thừa Ảnh kinh ngạc.
Lạc Nhàn Vân gật đầu: "Dùng sức mạnh của mình để cắt đứt tám đường dẫn, đồng thời chịu đựng cả sức mạnh của trận pháp và ánh trăng."
Tương đương với việc mặt trăng và núi Thiên Thọ va chạm, người phá trận nằm giữa hai lực này, hoặc sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn, hoặc sẽ dùng sức mạnh đẩy bật cả hai bên ra.
Hạ Diên Niên cười đắc ý. Ông ta nghĩ, trừ khi có một vị Đại La Kim Tiên hạ phàm, nếu không thì không có khả năng phá trận bằng sức mạnh.
"Vậy còn cách thứ ba?" Đoạn Thừa Ảnh hỏi.
Lần này Đoan Mộc Vô Cầu im lặng, không lên tiếng hỏi, chỉ bước lên trước một bước che chắn cho Lạc Nhàn Vân phía sau mình.
Lạc Nhàn Vân nhìn vào bóng lưng rộng lớn của Đoan Mộc Vô Cầu, nói: "Cách thứ ba, ta sẽ đoạt trận."
Đoan Mộc Vô Cầu quay lại nhìn Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân bình tĩnh nói: "Cơ thể của ta không thể giữ chân nguyên, nhưng nếu có một lượng lớn chân nguyên đổ vào cơ thể ta, thì ta vẫn có thể khôi phục sức mạnh thời kỳ đỉnh cao."
Giống một cái thùng bị thủng đáy, chỉ có thể giữ một chút nước, nhưng nếu thả thùng xuống sông, nơi lúc nào cũng có nước chảy vào, thì thùng vẫn sẽ đầy.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta sẽ cắt đứt các kênh dẫn giữa núi Thiên Thọ và mặt trăng, sức mạnh của cả hai bên sẽ cùng lúc đổ vào cơ thể ta, ta có thể sử dụng sức mạnh của Đại Thừa kỳ trong khoảnh khắc ấy. Một khi ta khôi phục Đại Thừa kỳ, linh mạch chắc chắn sẽ chọn ta thay vì Hạ Diên Niên, và ta sẽ trở thành chủ trận. Sau đó..."
"Rồi sau đó sư huynh sẽ tán đi toàn bộ chân nguyên, cưỡng ép ngừng trận, cơ thể sẽ phải chịu đựng phản phệ của trận pháp, hồn phi phách tán, đúng không?" Đoan Mộc Vô Cầu ngắt lời.
Lạc Nhàn Vân gật đầu.
Đoạn Thừa Ảnh nói: "Để ta thử cách thứ ba, ngươi đã hy sinh quá nhiều rồi, không nên để ngươi gánh thêm nữa."
Lạc Nhàn Vân lại nói: "Người khác không được đâu. Hạ Diên Niên đã liên kết hồn phách với núi Thiên Thọ, trừ Thiên linh căn, không ai có thể thay thế ông ta."
Ánh mắt kiên định của Lạc Nhàn Vân cho thấy y đã quyết định từ lâu.
Nghe vậy sắc mặt Hạ Diên Niên thay đổi, ông ta lấy ra một cây phất trần tỏa sáng rực rỡ, vung về phía Lạc Nhàn Vân.
Hạ Diên Niên biết, Lạc Nhàn Vân là người có khả năng phá trận nhất lúc này, nên ông ta phải giết chết Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu chắn trước Lạc Nhàn Vân, không né tránh cũng chẳng chống đỡ, như thể muốn dùng thân mình để chịu đựng đòn này thay cho Lạc Nhàn Vân.
Ngay lúc phất trần sắp chạm vào đầu Đoan Mộc Vô Cầu, một thanh kiếm bay đến chặn lại.
Đoạn Thừa Ảnh lao lên phía trước, nói với Lạc Nhàn Vân: "Ta sẽ cầm chân Hạ Diên Niên trước, hai người... hãy quyết định nhanh lên."
Đoạn Thừa Ảnh và Hạ Diên Niên giao đấu với nhau, ông không dám tấn công Hạ Diên Niên, sợ rằng chiêu thức của mình sẽ làm hại đến người trong núi Thiên Thọ, nên chỉ có thể phòng thủ.
Khổ nỗi kiếm thuật của Kiếm phái Kình Thiên thiên về tấn công. Chiêu thức tấn công thì nhiều, nhưng thuật phòng thủ lại rất ít. Hạ Diên Niên dốc toàn lực tấn công, chỉ vài chiêu đã khiến Đoạn Thừa Ảnh nôn ra máu.
Nếu chỉ phòng thủ mà không tấn công, Đoạn Thừa Ảnh sẽ không trụ được lâu.
Lạc Nhàn Vân biết mình phải hành động nhanh chóng.
Lạc Nhàn Vân nắm lấy tay Đoan Mộc Vô Cầu, khẽ nói: "Sư đệ, thời gian chúng ta ở bên nhau tuy ngắn, nhưng là những ngày vui vẻ nhất của huynh. Tính cách đệ đơn thuần, thẳng thắn, có chút trẻ con, thường khiến huynh đau đầu, nhưng sau đó lại thấy đệ đáng yêu và thú vị."
"Huynh biết đệ tự xưng là sư đệ của huynh, nhưng trong lòng không bao giờ nghĩ mình là người của Bắc Thần phái, chỉ muốn ra oai thế thôi. Nhưng khi huynh truyền tin về Bắc Thần phái để báo cáo về việc của Mục Thiên Lý, huynh đã báo cáo việc thu nhận đệ làm đệ tử thay sư phụ. Khi đệ rời khỏi núi Thiên Thọ, đệ có thể đến Bắc Thần phái, chưởng môn sẽ thắp một ngọn đèn hồn cho đệ, từ đó Bắc Thần phái sẽ là nhà của đệ."
"Huynh biết sau khi huynh chết, đệ sẽ phát cuồng mà giết người để trút giận. Nhưng huynh hy vọng, đệ sẽ không làm hại những người vô tội. Việc này là do Hạ Diên Niên gây ra, chỉ cần giết ông ta là đủ. Nếu trong Thiên Thọ phái có đồng đảng của Hạ Diên Niên, đệ có thể giết hết bọn chúng cũng không sao."
"Đừng lo lắng bị Chính đạo truy cứu, Bắc Thần phái sẽ bảo vệ đệ, và Đoạn chưởng môn cũng sẽ làm chứng cho đệ, không để đệ bị oan."
Lạc Nhàn Vân lo sau khi mình chết sẽ chẳng ai kiềm chế được Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn đi theo con đường diệt thế. Nên nhân lúc Đoạn chưởng môn còn có thể chống đỡ, y muốn căn dặn Đoan Mộc Vô Cầu vài lời, hy vọng hắn sẽ nhớ những điều y nói lúc này.
Nhưng rõ ràng Đoan Mộc Vô Cầu không muốn nghe thêm lời nào từ Lạc Nhàn Vân.
Hắn vươn tay dài ra, đặt tay lên sau đầu Lạc Nhàn Vân rồi cúi xuống, không do dự mà hôn lên môi y.
Lạc Nhàn Vân chỉ cảm thấy môi mình bị chạm nhẹ bởi một bờ môi mềm mại, mát lạnh. Trong chốc lát, đầu óc y trở nên trống rỗng, quên hết mọi điều định nói.
Chỉ có Hệ thống Cứu thế trong đầu y là phấn khích.
[yoooooooo~~~~~]
[Chụt chụt chụt chụt chụt!]
[%¥@¥#%¥&&(*&)......]
Hệ thống Cứu thế rối loạn ngôn ngữ, không biết nó đang nói gì nữa.
Đoan Mộc Vô Cầu chỉ chạm nhẹ vào môi Lạc Nhàn Vân, thấy y không nói gì nữa liền tách ra ngay, lạnh lùng nói: "Lần đầu tiên bản tôn không muốn nghe huynh nói chuyện đến mức này, phiền quá, huynh đừng nói nữa."
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã không còn tâm trí để bận tâm Đoan Mộc Vô Cầu đang làm gì nữa. Y sắp chết rồi, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng chẳng đáng là gì.
Y kéo tay áo của Đoan Mộc Vô Cầu, nghiêm túc nói: "Hãy hứa với ta, sư đệ. Ta không cần đệ thề, không dùng thuật pháp ép đệ phải làm theo lời ta dặn, chỉ cần đệ gật đầu là được."
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại cứng rắn nói: "Bản tôn không đồng ý."
Lạc Nhàn Vân còn định khuyên thêm, nhưng thấy cái bóng vốn chỉ che phủ trên đầu mấy người nay đã lan rộng, dường như muốn bao phủ cả bầu trời.
Từ trong tay áo của Đoan Mộc Vô Cầu bay ra một sợi dây thừng màu vàng, dây thừng lập tức quấn chặt lấy Lạc Nhàn Vân, ngăn không cho y đi chịu chết.
Đoan Mộc Vô Cầu đặt Lạc Nhàn Vân ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ bên hành lang, mặc dù bị trói như một cái bánh chưng, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của một tiên nhân.
Sau đó Đoan Mộc Vô Cầu hóa thành một luồng sáng, trong chớp mắt đã xuất hiện giữa Đoạn Thừa Ảnh và Hạ Diên Niên.
Hắn quay lưng lại với Hạ Diên Niên, chịu đựng một cú đánh toàn lực từ ông ta.
Chiếc phất trần giáng mạnh vào lưng Đoan Mộc Vô Cầu nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, thân hình không hề lay động, chỉ nhấc một chân đá bay Đoạn Thừa Ảnh.
Đoạn Thừa Ảnh bị Đoan Mộc Vô Cầu đá một cú bay đến bên Lạc Nhàn Vân, ngã lăn xuống đất với bộ dạng thảm hại.
Từ trên không trung, giọng nói đầy uy quyền của Đoan Mộc Vô Cầu vang lên: "Đoạn Thừa Ảnh, bảo vệ sư huynh của ta. Nếu y chết, bản tôn sẽ để cả Kiếm phái Kình Thiên chôn cùng."
"Ngươi định làm gì?" Đoạn Thừa Ảnh đứng dậy gào lên, "Giết Hạ Diên Niên sẽ khiến núi Thiên Thọ sụp đổ, ngươi không gánh nổi tội ác này đâu!"
Đoan Mộc Vô Cầu kiêu ngạo đáp: "Bản tôn chọn cách thứ hai."
Ý là hắn sẽ chịu đựng sức mạnh của đất trời bằng chính sức mình.
"Không được!" Lạc Nhàn Vân vội nói.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu đã quyết định thì không ai có thể ngăn được.
Lúc này nguyệt thực đã kết thúc, ánh trăng rọi xuống núi Thiên Thọ, ngọn núi lẽ ra phải sáng như ban ngày.
Nhưng cái bóng đen khổng lồ từ đâu xuất hiện đã bao phủ toàn bộ núi Thiên Thọ, che lấp ánh trăng, che kín cả bầu trời.
Lạc Nhàn Vân ngước lên nhìn cái bóng, trong đầu lóe lên một mẩu ký ức từ những sách cổ về thần ma, y lắc đầu nói: "Không thể nào, thứ ma binh này chỉ là một giả thuyết, không thể có ai luyện chế thành công được. Nếu muốn luyện chế ma binh này, ngay từ lúc bắt đầu sẽ phải chịu vô số Thiên kiếp..."
Nói đến đây, Lạc Nhàn Vân dừng lại.
Những điều từng là không thể, giờ lại trở thành có thể.
Thiên kiếp đã biến mất rồi.
Hạ Diên Niên đã tìm kiếm khắp giới tu chân để cứu chữa cho Hạ Kinh Luân, rõ ràng ông ta cũng biết đây là loại pháp bảo gì. Ông ta ngước lên trời, thì thầm bốn chữ:
"Quan tài chôn trời."
Khi cái tên này được thốt ra, vũ khí bản mệnh của Đoan Mộc Vô Cầu cuối cùng cũng hiện rõ hình dạng.
Đó là một chiếc quan tài không ngừng biến to, khi mọi người còn đang tranh đấu, nó đã đủ lớn để bao trùm toàn bộ núi Thiên Thọ, phong tỏa mọi kết nối với thế giới bên ngoài.
Đoan Mộc Vô Cầu lơ lửng dưới cái bóng đen khổng lồ của quan tài chôn trời, nói: "Tĩnh lặng."
Hai từ đơn giản, nhưng lại như một loại quy tắc nào đó, một khi thốt ra là được thi hành ngay.
Toàn bộ Thiên Thọ phái chìm vào im lặng chết chóc, chỉ có lại bốn tu sĩ Đại Thừa kỳ vẫn còn tỉnh táo, còn lại đều bị lệnh của Đoan Mộc Vô Cầu làm cho rơi vào trạng thái giả chết.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Diên Niên cảm thấy như thể Núi Thiên Thọ đã "chết".
Không chỉ sinh linh trên núi bị tiêu diệt, mà cả dãy núi cũng mất đi mọi nguồn năng lượng, linh mạch bị cắt đứt, chỉ còn lại một vùng đất chết.
Lạc Nhàn Vân cũng cảm nhận được điều đó.
Theo ghi chép cổ, quan tài chôn trời là một loại ma binh có thể chôn vùi cả trời đất, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể sử dụng nó, không phân biệt cấp bậc. Nó có thể thay đổi kích thước theo sức mạnh của người sử dụng. Nếu người sử dụng chỉ đạt Kim Đan kỳ, thì nó chỉ đủ lớn để chôn một căn nhà nhỏ; nếu đạt đến cảnh giới thần ma, nó có thể chôn vùi cả trời đất.
Sức mạnh của Đoan Mộc Vô Cầu đủ để khiến quan tài chôn trời bao trùm toàn bộ Núi Thiên Thọ.
Quan tài chôn trời có thể chôn vùi trời đất, khiến trời đất rơi vào im lặng chết chóc, Đoan Mộc Vô Cầu có thể kiểm soát tất cả sinh linh trong quan tài chôn trời, thậm chí cả sự sống của núi Thiên Thọ, miễn là họ có cấp bậc thấp hơn hắn.
Trong quan tài chôn trời có ba quy tắc: ngủ, tĩnh lặng và tiêu diệt.
Ngủ là mất ý thức, chỉ đơn giản là ngủ; tĩnh lặng là trạng thái giả chết, nếu tĩnh lặng kéo dài hơn một khắc, sẽ dẫn đến cái chết thực sự; tiêu diệt là cái chết thật.
Đoan Mộc Vô Cầu từ tốn nói: "Từ đầu bản tôn đã nghĩ đến cách thứ hai, nhưng cái quan tài này cứ ngủ hoài. Nó lười, không muốn làm việc, chỉ muốn nghỉ ngơi. Bản tôn tôn trọng nó, không muốn ép nó ra tay. Nếu sư huynh có cách tốt hơn thì bản tôn sẽ không phải ép nó tỉnh dậy. Nhưng tiếc là cách của sư huynh tệ quá, bản tôn đành phải đánh thức nó."
Bầu trời như chiếc nắp quan tài khổng lồ đang từ từ khép lại.
Khi nắp quan tài hoàn toàn đóng lại, sức mạnh của mặt trăng sẽ bị cắt đứt, quan tài chôn trời sẽ phải chịu đựng sự tấn công của mặt trăng.
Nhưng lúc này, núi Thiên Thọ đã mất hết sinh khí, bị Đoan Mộc Vô Cầu "tĩnh lặng" hoàn toàn.
Quan tài chôn trời chỉ cần chịu đựng sức mạnh của mặt trăng trong một thời gian ngắn.
Quan tài chôn trời chưa chắc đã đánh bại được mặt trăng, nhưng chịu đựng trong chốc lát thì không thành vấn đề.
Mặt Hạ Diên Niên cuối cùng cũng thay đổi, vẻ bình tĩnh và đắc ý biến mất, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt khi ông ta bay về phía khe hở đang khép lại của quan tài.
Ông ta phải thoát ra trước khi nắp quan tài đóng lại, nếu không, một khi nắp quan tài đóng kín, ông ta sẽ mất đi sức mạnh từ trận pháp, chỉ còn lại sức mạnh ban đầu.
Lúc đó không chỉ Đoan Mộc Vô Cầu có thể dễ dàng giết ông ta, ngay cả Đoạn Thừa Ảnh cũng có thể đánh bại ông ta!
Nhưng ông ta chỉ vừa di chuyển đã cảm thấy một sức hút lớn kéo mình trở lại mặt đất.
Đó là núi Thiên Thọ!
Ông ta đã liên kết với núi Thiên Thọ, khi Núi Thiên Thọ "tĩnh lặng", lực lượng này cũng kéo ông ta xuống.
Đoan Mộc Vô Cầu thậm chí không cần ra tay, Hạ Diên Niên đã bị kéo lại.
Hạ Diên Niên nhìn lên trời, chỉ thấy tia sáng cuối cùng của mặt trăng biến mất, quan tài chôn trời hoàn toàn khép kín.
Bên ngoài quan tài, tám cột sáng trắng thuần đánh mạnh vào không gian đen tối, quan tài chôn trời rung nhẹ, mọi người bên trong quan tài cũng cảm nhận được sự rung chuyển của trời đất.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn không nhúc nhích.
Sự rung chuyển chỉ kéo dài trong chốc lát rồi dừng lại.
Điều này chứng tỏ ánh trăng đã trở lại với mặt trăng, không còn duy trì được trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên nữa.
Đoạn Thừa Ảnh đã cởi trói cho Lạc Nhàn Vân, đưa y đến bên Đoan Mộc Vô Cầu, đối diện với Hạ Diên Niên.
Hạ Diên Niên lùi lại vài bước, nhưng phát hiện không còn đường trốn thoát.
Đoan Mộc Vô Cầu giữ nguyên vẻ lạnh lùng, truyền âm cho Lạc Nhàn Vân: "Sư huynh, ta không thể duy trì quan tài chôn trời lâu nữa, nhưng ta muốn tự tay giết Hạ Diên Niên."
Lạc Nhàn Vân đề nghị: "Đoạn chưởng môn, trận pháp đã bị phá, Hạ Diên Niên đã mất liên kết với núi Thiên Thọ. Sư đệ ta cần duy trì quan tài chôn trời, ngài có thể giúp bắt sống Hạ Diên Niên được không? Đừng giết ông ta, hãy để sư đệ ta tự ra tay."
"Được!" Lúc này Đoạn Thừa Ảnh không còn lý do gì để từ chối, nghe theo lệnh ngay lập tức.
Đoạn Thừa Ảnh đã bị Hạ Diên Niên đánh bầm dập, giờ là lúc trả đũa.
Đoạn Thừa Ảnh lại lao vào đánh nhau với Hạ Diên Niên, còn Lạc Nhàn Vân thì tiến đến đỡ Đoan Mộc Vô Cầu, lo rằng hắn sẽ kiệt sức, không thể duy trì trạng thái bay mà rơi xuống đất.
Đoan Mộc Vô Cầu chăm chú nhìn vào môi của Lạc Nhàn Vân.
Khi nguy cơ đã được giải quyết, Lạc Nhàn Vân mới nhớ lại nụ hôn nhẹ vừa rồi.
Y định nói gì đó để phá vỡ sự ngượng ngùng, nhưng lại nghe thấy Hệ thống Cứu thế vui vẻ lên tiếng:
[Nhiệm vụ thứ hai và thứ ba hoàn thành, phải nên hôn thêm một cái để ăn mừng chứ hả?]