Đoan Mộc Vô Cầu vốn không để ý đến danh tiếng, bao nhiêu nước bẩn đã tạt lên người hắn, hắn cũng chẳng quan tâm đến kế hoạch của Tiết Hoa Thanh.
Nhưng khi nghĩ đến cái tên Đào Nguyên Tông mà hắn đã phải đau đầu, lật cả đống sách để nghĩ ra lại bị người ta hiểu nhầm thành Tẩu Uyên Tông. Nhiều năm như vậy cũng không ai nhắc nhở, cả giới tu chân gọi nhầm suốt bao năm, làm hắn tức đến nỗi muốn nổ tung phổi.
Chuyện này nhất định phải có lời giải thích, Đoan Mộc Vô Cầu không thể nuốt trôi cục tức này.
Nhưng toàn thiên hạ đều nghĩ tông môn của hắn là Tẩu Uyên Tông chứ không phải Đào Nguyên Tông, giờ hắn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải đi đánh cả thiên hạ sao?
Điều đó rõ là không thực tế.
Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu chỉ muốn đánh mỗi Tống Quy và Đoạn Thừa Ảnh, vì hai người này đại diện cho hai loại người mà hắn ghét nhất: Tống Quy là loại người không có văn hóa trong Ma tông, còn Đoạn Thừa Ảnh là loại người có văn hóa nhưng lại ù tai trong Chính đạo. Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy đánh mỗi người một cái, hả giận là được rồi.
Đúng lúc này Tiết Hoa Thanh lại dám ngang nhiên bày mưu ngay trước mặt hắn, Đoan Mộc Vô Cầu liền tìm thấy đối tượng mới để xả giận.
Nghĩ lại, Tống Quy và Đoạn Thừa Ảnh cũng đối xử tốt với hắn, nếu đánh họ có khi hắn còn phải nương tay, giữ lại chút lực. Mà cũng chỉ đánh được một cái, nhiều quá thì hơi quá đáng, nên đánh họ cũng chẳng đã tay lắm.
Giờ có đối tượng mới để xả giận, Đoan Mộc Vô Cầu bèn nghĩ, ngươi đã muốn vu oan cho bản tôn thì bản tôn lấy ngươi để xả giận cũng là chuyện đương nhiên.
Thế mới công bằng.
Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không cho Tiết Hoa Thanh một cái chết dễ dàng, vì nếu giết Tiết Hoa Thanh rồi hắn lại phải quay sang đánh Đoạn Thừa Ảnh, mà Đoạn Thừa Ảnh vừa mới trông giấc cho hắn suốt mười lăm canh giờ, Đoan Mộc Vô Cầu không nỡ đánh ông, nên chỉ có thể tập trung vào mỗi Tiết Hoa Thanh mà thôi.
Thấy Đoan Mộc Vô Cầu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi "rốt cuộc là Đào Nguyên Tông hay Tẩu Uyên Tông", bất kể Tiết Hoa Thanh trả lời thế nào cũng bị đánh, sắc mặt Đoạn Thừa Ảnh từ "đáng đời" dần chuyển sang không đành lòng.
Đoạn Thừa Ảnh nói: "Sư đệ thân thiết của Nhàn Vân, Tiêu Dao trưởng lão của Bắc Thần phái này, hay là đừng đánh nữa, cho ông ta chết nhanh đi."
Giết người thì cũng chỉ một nhát là thôi, Tiết Hoa Thanh dù đáng chết nhưng cũng không cần phải chịu đựng đau khổ như vậy.
"Không được, bản tôn còn chưa hả giận!" Đoan Mộc Vô Cầu túm lấy Tiết Hoa Thanh nói.
Tiết Hoa Thanh mặt mày bầm tím, miệng đầy máu, nói lắp bắp: "Vị đạo hữu của Bắc Thần phái, dù ngươi không đồng ý với kế hoạch của ta cũng đâu cần giận đến thế này? Tên Đoan Mộc Vô Cầu đó giết người không ghê tay, ai cũng muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi định vì hắn mà giết ta sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu chẳng buồn lý luận với Tiết Hoa Thanh, giơ tay định đánh tiếp.
"Khoan đã." Lúc này Lạc Nhàn Vân bước tới, nhẹ nhàng nâng tay, dễ dàng ngăn cản cú đánh của Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu khó chịu nhưng cố nhẫn nhịn nói: "Sư huynh, huynh cũng thấy ta không nên nổi nóng vô lý sao?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Không phải, Tiết Hoa Thanh đáng chết, nhưng không nên chết như thế này."
Tiết Hoa Thanh phun ra một ngụm máu, khó khăn hỏi: "Lạc trưởng lão, ý ngươi là gì? Ta chỉ đưa ra một đề xuất, không đồng ý thì không đồng ý thôi, sao lại nói ta đáng chết?"
Lạc Nhàn Vân không thèm để ý đến Tiết Hoa Thanh mà nhẹ nhàng nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tính tình đệ nóng nảy lại lười giải thích với người khác, làm vậy dễ bị thiệt thòi lắm."
"Bản tôn chưa bao giờ bị thiệt thòi." Đoan Mộc Vô Cầu cứng đầu nói, "Bản tôn cũng không quan tâm đến cái nhìn của người đời, chỉ cần huynh không hiểu lầm ta là được."
Lạc Nhàn Vân khẽ cười, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Từ đầu ta đã biết đệ nói là Đào Nguyên Tông. Đào Nguyên Tông và Tiêu Dao Cốc rất hợp nhau, đó luôn là tâm nguyện của đệ, đúng không?"
Khi mọi người đều coi Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ hung bạo, Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ hiểu lầm hắn, ngay lần đầu gặp đã nhận ra bản tính an nhiên của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nghe Lạc Nhàn Vân không nhầm tên, Đoan Mộc Vô Cầu từ từ hạ tay xuống.
Dù cả thế giới hiểu lầm, nhưng Lạc Nhàn Vân chưa từng hiểu lầm hắn.
Cơn giận trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu dần tan biến.
Hắn ném Tiết Hoa Thanh xuống dưới chân Lạc Nhàn Vân: "Sư huynh nói đúng, bản tôn đã không quan tâm đến ánh mắt của thiên hạ thì Đào Nguyên Tông hay Tẩu Uyên Tông cũng chẳng quan trọng."
Tiết Hoa Thanh thấy Đoan Mộc Vô Cầu bỏ qua cho mình, vội bò đến sau lưng Lạc Nhàn Vân, khẽ nói: "Đa tạ Lạc trưởng lão đã cứu mạng."
Ai ngờ Lạc Nhàn Vân cúi đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói bình thản: "Ta chỉ ngăn Đoan Mộc Vô Cầu giết ngươi, chứ không nói ngươi không đáng chết."
"Dựa vào đâu mà ta đáng chết?" Tiết Hoa Thanh tức giận hỏi.
Lạc Nhàn Vân điềm tĩnh đáp: "Đừng vội, ngươi sẽ sớm biết thôi."
Lạc Nhàn Vân quay sang Đoạn Thừa Ảnh: "Đoạn chưởng môn, phiền ngài mời các tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên trong Thiên Thọ phái đến chính điện, yêu cầu các đệ tử khác chờ bên ngoài. Ta muốn công khai tội lỗi của Hạ Diên Niên và Tiết Hoa Thanh cho toàn thể Thiên Thọ phái, để họ chết một cách minh bạch."
"Tống Quy, ngươi phụ trách ghi lại mọi việc, sau đó phân phát cho các môn phái khác, công khai trước thiên hạ."
Tiết Hoa Thanh tức giận nói: "Lạc Nhàn Vân, ngươi là người của Bắc Thần phái, chẳng lẽ muốn vượt quyền xử lý chuyện của Thiên Thọ phái chắc?"
Đoạn Thừa Ảnh cũng khuyên: "Lạc trưởng lão, tuy Thiên Thọ phái đã sai trước nhưng vẫn nên để họ tự giải quyết. Hôm nay ngươi vượt quyền xử lý chuyện của Thiên Thọ phái, các môn phái khác có thể hiểu được, nhưng sau này họ sẽ đề phòng ngươi. Họ sẽ lo ngại ngươi can thiệp vào chuyện của môn phái mình, điều ấy không tốt cho ngươi và cả Bắc Thần phái."
Lạc Nhàn Vân cười lạnh: "Đoạn chưởng môn, ngài nói không sai, lý lẽ là như vậy. Con người sống một đời không thể tránh khỏi những tính toán phức tạp trong lòng. Ta từng công nhận những lý lẽ này, cũng có nghiên cứu về nó, biết cách dùng mưu lược để đạt được mục đích."
"Nếu đã hiểu, sao lại làm những việc tổn hại mình mà chẳng lợi lộc gì?" Đoạn Thừa Ảnh lo lắng hỏi, "Chỉ cần bàn bạc kỹ lưỡng với Thiên Thọ phái là xong, sao nhất định phải xé toạc mọi thứ ra thế này?"
"Ngươi..." Đoạn Thừa Ảnh ghé sát tai Lạc Nhàn Vân, truyền âm nói: "Nhàn Vân, ta biết ngươi đang bất bình thay cho Đoan Mộc Vô Cầu, ta cũng tức giận khi nghe kế hoạch của Tiết Hoa Thanh. Nhưng không thể xử lý theo cách này được! Ngươi định vì chút oan ức của Đoan Mộc Vô Cầu mà đối đầu với cả giới tu chân sao?"
Lạc Nhàn Vân cười nhạt: "Đoạn chưởng môn, ngài còn nói nhẹ nhàng quá, ta không phải "vì chút oan ức" mà ta muốn giúp Đoan Mộc Vô Cầu xả cơn giận này, đối đầu với những quy tắc mục nát ấy!"
Nói xong Lạc Nhàn Vân xách theo Tiết Hoa Thanh đang bị thương nặng, bay thẳng đến chính điện của Thiên Thọ phái.
Đoan Mộc Vô Cầu không rõ Lạc Nhàn Vân định làm gì, nhưng vẫn theo sát phía sau.
Đoạn Thừa Ảnh không còn cách nào, đành đập mạnh vào đùi rồi cũng bay theo.
Lạc Nhàn Vân đã quyết tâm thay Đoan Mộc Vô Cầu trút giận, ông còn làm gì được nữa? Chỉ có thể theo sát Lạc Nhàn Vân để làm chứng, chứng minh Lạc Nhàn Vân không lạm dụng tư hình.
Hạ Kinh Luân thấy mọi người lần lượt bay đi, còn mình không thể bay, liền lo lắng chạy quanh phòng khách.
May là Tống Quy đã quen bị bỏ rơi, ngay lập tức để ý thấy Hạ Kinh Luân cũng bị Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân bỏ quên, bèn đưa tay ra nói: "Sư huynh sẽ đưa ngươi đi."
"Đa tạ Tống sư huynh." Hạ Kinh Luân cảm kích nói.
Khi Tống Quy và Hạ Kinh Luân đến chính điện, các đệ tử Thiên Thọ phái đã tụ tập trên đỉnh chính của núi Thiên Thọ.
Sau biến cố suýt bị diệt môn, các đệ tử Thiên Thọ phái đều hoảng loạn, họ tụ tập quanh chính điện chờ kết quả từ Tiết Hoa Thanh, Đoạn chưởng môn và Lạc Nhàn Vân. Khi Lạc Nhàn Vân đến chính điện, không cần gọi ai, y chỉ nói rằng có việc quan trọng cần thông báo.
Hơn chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng trong chính điện, thấy Lạc Nhàn Vân ngồi trên ghế chủ tọa, sau lưng là một tu sĩ cao lớn đầy sát khí, dưới chân là Tiết Hoa Thanh và Hạ Diên Niên thoi thóp.
Một vị tu sĩ Pháp Thân kỳ ngạc nhiên hỏi: "Tiết sư huynh, đây là..."
Theo lẽ thường, người ngồi ở vị trí chủ tọa và điều hành phải là Tiết Hoa Thanh chứ không phải Lạc Nhàn Vân, nhưng Lạc Nhàn Vân lại đang ngồi đó.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Lạc Nhàn Vân cất giọng: "Chắc hẳn các vị ngạc nhiên vì sao ta lại ngồi ở đây điều hành mọi chuyện của quý phái. Câu trả lời rất đơn giản, vì trong quý phái không còn ai đủ tin cậy, ta lo Thiên Thọ phái đã bị vấy bẩn, không còn đáng tin nên ta sẽ xử lý Hạ Diên Niên và Tiết Hoa Thanh."
Dưới điện, cả đám người xôn xao.
Khi có người định phản đối, Lạc Nhàn Vân chỉ tay về phía Đoan Mộc Vô Cầu phía sau: "Đây là sư đệ của ta, người đã phá trận Thực Nguyệt Thôn Thiên chính là hắn, mạng của mọi người đều nhờ hắn liều mình cứu lấy. Hắn hoàn toàn bảo vệ và ủng hộ ta. Mọi người có ý kiến với ta, tức là có ý kiến với hắn, có ý kiến với ân nhân cứu mạng của mình."
Lời vừa dứt, người của Thiên Thọ phái không còn ai dám hó hé thêm.
Lạc Nhàn Vân dùng ơn cứu mạng để ép buộc, từ tình lý mà chặn đứng sự bất mãn của Thiên Thọ phái. Y cũng thông báo với mọi người rằng Đoan Mộc Vô Cầu có khả năng phá trận, từ đó dùng sức mạnh để đàn áp sự phản kháng của Thiên Thọ phái.
Khi thấy không ai dám nói thêm, Lạc Nhàn Vân mới hỏi: "Hạ Diên Niên nhập ma, muốn hiến tế cả núi Thiên Thọ, có đáng chết không?"
"Đáng chết." Mọi người đồng thanh.
Về điểm này không ai có ý kiến khác, không ai muốn để Hạ Diên Niên sống, mọi người chỉ đang lo lắng về cách giữ thể diện cho Thiên Thọ phái.
"Đã không ai phản đối, Thiên Thọ phái hiện không có chưởng môn, cũng chẳng có ai đủ sức đứng ra chủ trì, ta sẽ thay mọi người thi hành án." Lạc Nhàn Vân nói rồi vung tay, một mũi tên băng sắc bén bay ra, tước đi mạng sống của Hạ Diên Niên, người vốn đã bị rút cạn chân nguyên, chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.
Hạ Kinh Luân mang vẻ mặt phức tạp, vừa cảm thấy giải thoát, vừa trống trải khi mất đi người thân duy nhất, cũng có chút biết ơn đối với Lạc Nhàn Vân.
Khi Lạc Nhàn Vân tuyên bố tội trạng của Hạ Diên Niên, y không hề đề cập đến Hạ Kinh Luân, không đổ tội lỗi lên đầu Hạ Kinh Luân.
Trong chính điện, một số người thì thầm bàn tán.
Lạc Nhàn Vân đã thay họ điều hành mọi việc thì cũng thôi đi, sao lại cả chuyện xử lý cũng tự làm luôn?
Dù sao Hạ Diên Niên cũng từng là chưởng môn của họ, nếu đã muốn giết ông ta, cũng nên chọn ra một chưởng môn mới để thi hành môn quy, tiễn Hạ Diên Niên về cõi âm mới phải chứ?
Khí thế của Đoan Mộc Vô Cầu quá mạnh, Thiên Thọ phái không có nổi một cao thủ Đại Thừa kỳ nên dù trong lòng có bất mãn cũng không dám lên tiếng.
Mọi người đành tự nhủ, giết thì giết, dù sao Hạ Diên Niên cũng đáng chết.
Lạc Nhàn Vân công khai xử lý Hạ Diên Niên, dù Thiên Thọ phái không hài lòng nhưng cũng chấp nhận.
Nhưng tiếp theo, Lạc Nhàn Vân lại muốn xử lý Tiết Hoa Thanh.
Có người hỏi: "Lạc trưởng lão, Hạ Diên Niên tội ác tày trời, chết một vạn lần cũng không đủ, nhưng Tiết sư huynh đã làm gì sai? Sao ngài lại hành hạ ông ấy?"
Tiết Hoa Thanh bị Đoan Mộc Vô Cầu đánh đến mức thê thảm, trông khá đáng thương, đệ tử Thiên Thọ phái nhìn mà thấy áy náy.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta sắp xử lý Tiết Hoa Thanh, ông ta có ba tội, cả ba đều đáng chết."
"Tội thứ nhất, che giấu sự thật. Trận Thực Nguyệt Thôn Thiên rõ ràng là do Hạ Diên Niên bố trí, nhưng Tiết Hoa Thanh lại muốn đổ tội lên đầu Ma Tôn Đoan Mộc Vô Cầu, không dám nhận lỗi, vốn đã là đường chết sẵn."
"Tội thứ hai, gây hại cho chúng sinh. Tiết Hoa Thanh biết rõ việc này sẽ dẫn đến cuộc chiến giữa Chính đạo và Ma đạo nhưng vẫn cố chấp làm, không hề bận tâm đến việc chiến tranh sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp gì cho người bình thường, không đặt mạng sống của chúng sinh vào mắt, tự cao tự đại, khinh thường sinh linh, đáng bị xử tử."
"Tội thứ ba, lấy oán trả ơn. Đoan Mộc Vô Cầu liều mạng chống đỡ phần lớn sức mạnh của trận Thực Nguyệt Thôn Thiên, cứu mạng mười mấy vạn sinh linh của núi Thiên Thọ, cứu mạng những kẻ ti tiện như các ngươi, nhưng Tiết Hoa Thanh lại muốn đẩy Đoan Mộc Vô Cầu ra làm kẻ chết thay, đáng chết!"
Dứt lời, Lạc Nhàn Vân rút một thanh kiếm dài lấp lánh bảo quang ra, chĩa thẳng vào Tiết Hoa Thanh, hỏi: "Tiết Hoa Thanh, ta phán ngươi tử hình, ngươi có phục không?"
Tiết Hoa Thanh nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Vô Cầu, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi, ngươi là Đoan Mộc Vô Cầu, Ma Tôn Tẩu Uyên Tông? Ngươi không phải trưởng lão của Bắc Thần phái? Lạc Nhàn Vân, Bắc Thần phái của ngươi cấu kết với Ma đạo sao?!"
Lạc Nhàn Vân vung kiếm, thanh kiếm đánh vào mặt Tiết Hoa Thanh, để lại một vệt máu.
Lạc Nhàn Vân nói: "Mục Thiên Lý có thể cấu kết với Ma tu, mưu đồ cướp bảo vật Chuông tỉnh thế của Bắc Thần phái. Hạ Diên Niên có thể bố trí trận pháp Ma đạo cổ xưa, giết chết mười mấy vạn sinh linh. Ta, Lạc Nhàn Vân, cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, hướng hắn theo đường thiện, để hắn liều mình cứu người, há có thể gọi là cấu kết với Ma đạo?"
Đoạn Thừa Ảnh quay đầu đi, thầm nghĩ, mắng Thiên Thọ phái thì cũng thôi, sao còn mắng luôn cả chúng ta – kiếm phái Kình Thiên nữa?
Lạc Nhàn Vân không bỏ qua, quay đầu hỏi: "Đoạn chưởng môn, ngài nói ta có tính là cấu kết với Ma đạo không?"
"Dĩ nhiên là không!" Dưới ánh nhìn của Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu, Đoạn Thừa Ảnh khó khăn nói, "Lạc trưởng lão đã làm việc đại đức!"
Lạc Nhàn Vân lại nói với Tiết Hoa Thanh: "Dù cho ta thật sự cấu kết với Ma đạo, thì đã sao? Ngươi biết được thân phận của Đoan Mộc Vô Cầu, không để tâm đến ân nhân cứu mạng, ngược lại còn vu khống ta cấu kết với Ma đạo. Ngươi đã không ghi nhớ ân tình của Đoan Mộc Vô Cầu, lại không có chút hối hận nào, ngươi thực sự là một kẻ tiểu nhân."
"Nếu ngươi có chút hối hận với Đoan Mộc Vô Cầu thì còn có thể cứu được, ta có thể tha mạng cho ngươi. Chỉ tiếc là, ngươi không đáng được cứu."
Lạc Nhàn Vân tung phi kiếm, thanh kiếm lao vút về phía Tiết Hoa Thanh.
Tiết Hoa Thanh đã đạt đến Pháp Thân kỳ, kiếm của Lạc Nhàn Vân nhẹ tựa bông, vốn chẳng giết nổi tu sĩ từ Kim Đan kỳ đổ lên.
Nhưng sao Đoan Mộc Vô Cầu lại có thể trơ mắt mình sư huynh mình thất bại? Thế là hắn âm thầm tạo lực, hạn chế pháp lực của Tiết Hoa Thanh.
Tiết Hoa Thanh hết đường trốn thoát, phi kiếm lao tới xuyên qua đan điền trong Tử Phủ, phá vỡ công lực của ông ta.
Phi kiếm lại quay lại xuyên qua cổ họng, chấm dứt mạng sống của Tiết Hoa Thanh.
Lạc Nhàn Vân dùng phi kiếm đã hao tổn sức lực, y thu hồi phi kiếm, cơ thể hơi lung lay, may mà Đoan Mộc Vô Cầu luôn chú ý, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Lạc Nhàn Vân đặt tay lên cánh tay của Đoan Mộc Vô Cầu, nói với những người Thiên Thọ phái đang nhìn nhau: "Lạc Nhàn Vân ta làm gì cũng tự chịu trách nhiệm, hai tội nhân Hạ Diên Niên, Tiết Hoa Thanh đều do ta giết, mọi việc hôm nay ta đã ghi lại trong ngọc giản, tuyệt đối không che giấu điều gì. Nếu Thiên Thọ phái có ý kiến, cứ đến tìm ta!"
Người Thiên Thọ phái lúng túng nói: "Lạc trưởng lão, ngài làm vậy thật sự là..."
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Nhàn Vân khiến người đó nuốt lại lời muốn nói.
Lạc Nhàn Vân lấy hơi, lớn tiếng nói: "Ta không thể chịu nổi việc các ngươi che giấu tội lỗi, bịa đặt sự thật như thế này. Thiên kiếp đã mất, nếu tu sĩ không nghiêm khắc với bản thân thì thiên hạ sớm muộn gì cũng loạn. Dù trời không diệt người, người cũng tự diệt mình."
"Đến lúc đó các ngươi lại định tìm thêm một kẻ chết thay để đổ hết tội diệt thế lên hắn, rồi coi như tất cả đều trong sạch à?!"
Lạc Nhàn Vân không quan tâm lời mình nói có lay động được những người này hay không, nói xong liền nắm lấy tay Đoan Mộc Vô Cầu: "Đi thôi, chúng ta về Đào Nguyên Tông, đòi lại danh dự cho tông môn của đệ."
Đoan Mộc Vô Cầu siết chặt tay Lạc Nhàn Vân, lòng dâng trào cảm xúc, không biết phải bày tỏ tình cảm của mình với Lạc Nhàn Vân thế nào.
Lạc Nhàn Vân tính tình điềm tĩnh, chưa từng nổi giận. Hôm nay y lại nổi trận lôi đình chỉ để đòi lại công bằng cho hắn!
Đoan Mộc Vô Cầu vốn không bận tâm đến danh tiếng của mình, nhưng Lạc Nhàn Vân lại để ý rất nhiều.
Đoan Mộc Vô Cầu không biết bày tỏ tâm tình với ai, chỉ có thể gọi Hệ thống Diệt Thế trong lòng: "Tâm ma, tâm ma! Ngươi thấy chưa? Sư huynh đang vì ta mà nổi giận, sư huynh đang bảo vệ ta! Ai nói sư huynh vô dụng? Sư huynh là người quan trọng nhất với ta trên đời này!"
Hệ thống Diệt Thế lạnh lùng đáp: [Trong tương lai, rồi y sẽ vì thiên hạ mà bỏ rơi ngươi.]