Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 30: Đi Bắt A Cửu Thôi!





Tham gia kiểm tra ở Noãn Yên Các, Trì Mục Dao không thể dùng Nhị Thập Tứ Sát Trận, nếu không sẽ bại lộ thân phận đệ tử ma môn.

Cũng may là anh từng nghiên cứu qua cơ sở pháp trận, có thể ứng đối trước một vài tình huống.
Nhân dịp được ở lại Noãn Yên Các, Trì Mục Dao đến thư các tìm mấy đầu sách liên quan tới trận pháp, muốn củng cố thêm căn bản của mình.
Sách vở ở Tu Chân Giới được chia ra rất nhiều loại.
Một loại là thẻ tre do tu giả sáng tác, hậu nhân chỉ cần độ nhập linh lực, nội dung trên thẻ tre sẽ tự động chuyển vào thức hải.

Sau này muốn xem chỉ cần lục lại thức hải, vô cùng tiện lợi.
Thẻ tre kiểu này đòi hỏi vừa sáng tác vừa độ nhập linh lực, nên phải là những nội dung khá quan trọng thì tác giả mới hao tâm tổn sức như vậy.

Tốc độ sáng tác cũng sẽ rất chậm, không thể nào xuất bản hàng loạt.
Những loại sách căn bản sẽ được làm dưới dạng sách vở bình thường.

Loại này dễ dàng xuất bản đại trà, thậm chí có thể làm ra từ phường thị, không cần lãng phí thời gian của tu giả.
Trì Mục Dao tìm một vài quyển trận pháp cơ sở, tới lớp khoanh chân ngồi xuống giở ra xem.

Mỗi lần anh đọc sách đều vô cùng kiên nhẫn, cứ thế ngồi bất động mải mê xem một mạch tận mấy canh giờ, ăn uống cũng chẳng màng.

Trì Mục Dao còn rất thông minh, đa phần chỉ cần xem một lần đã hiểu.
Trước khi xuyên thư, Trì Mục Dao rất thích học, vì học đến kiệt sức mà đột tử.

Nên sau khi xuyên thư, anh đã bớt nghiêm túc đi nhiều.
Lấy được yêu đan là cơ duyên hiếm có, ngày thường cầu còn không được.

Không muốn lãng phí cơ hội ngàn năm có một này, Trì Mục Dao quyết định phải thật chăm chỉ nỗ lực.
Anh xem sách một lúc thì có một vài đệ tử tiến vào trong lớp, rải rác ngồi xuống.

Tu giả đứng lớp hiện vẫn chưa tới.

Nhóm tu giả vừa vào cũng chỉ yên lặng đọc sách.
Tiếp theo lại có thêm mấy người đến, đám này thì Trì Mục Dao không còn xa lạ gì nữa.

Chính là Mộc Nhân, Minh Thiều Lạc và tên si mê cô ta – Đường Minh.

Đường Minh nhìn thấy Trì Mục Dao thì nhếch mép cười khẩy, hắn nói: “Ủa không phải Trì sư đệ đây sao? Lâu không gặp rồi nha!”
Hắn ta cố tình phát âm Trì sư đệ trại đi thành “ăn phân”*, cực kỳ ác ý.

Một câu hỏi thăm kéo tới loạt tiếng cười khúc khích.
*Trì sư đệ: 池师弟, đọc là Chi2 shi1 di4
Ăn phân – cật hỉ để: 吃屎的 đọc là chi1 shi3 de
Trì Mục Dao ngẩng đầu lên, vờ như nghe không hiểu, ánh mắt ngập tràn chân thành cười chào hỏi: “Thì ra là Đường sư huynh.

Lần trước ở trong trận tới nửa trận không thấy huynh đâu.

Công nhận là lâu thật.”
Đường Minh là một trong mấy tên đệ tử trốn chui nhủi tới lúc kết thúc rèn luyện, làm cho sư phụ nổi trận lôi đình.

Sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Mộc Nhân đi tới, giựt lấy cuốn sách trong tay Trì Mục Dao xem thử, hắn cười nhạt: “Trận pháp cơ sở? Giờ mới bắt đầu học thì hơi trễ rồi không?”
Đường Minh nghe thấy thì giãn cơ mặt, lớn tiếng cười: “Ta còn tưởng có chút năng lực mới dám ghi danh, hoá ra là đi cho vui thôi hả?”
Trì Mục Dao bất đắc dĩ nhìn hai người họ, chưa biết nên đáp lại thế nào.

May mà Y Thiển Hi còn mải ngủ chưa đến lớp, không thì nhất định đã làm ầm ĩ một trận.

Mộc Nhân có ác cảm với đệ tử ma môn, nên hắn không ưa một kẻ hoà hợp với ma môn như Trì Mục Dao.

Vả lại tính khí hắn cao ngạo nhưng lại bị Trì Mục Dao vượt mặt mấy lần, việc này hắn vẫn luôn ghim trong lòng.
Đường Minh thì khỏi phải nói, hắn là dạng nhân vật vừa kiêu căng, vừa ngu ngốc điển hình trong tiểu thuyết.

Hắn một lòng yêu Minh Thiều Lạc, cô ta lại đem lòng cảm mến Tịch Tử Hách, nên hắn cũng không ưa gì Tịch Tử Hách.
Kiểu nhân vật này đương nhiên luôn có kết cục rất thảm.
Quy luật trong tiểu thuyết: pháo hôi thường thích lao đầu vô chỗ chết.

Càng làm càng bậy, càng làm bậy càng chết sớm.
Có lẽ nữ giới đối với những anh chàng xinh đẹp còn có hảo cảm.

Nhưng nam giới lại cực kì không ưa con trai mang diện mạo nhu mì, dịu dàng.

Bọn họ cho rằng như thế là không nam tính.

Đặc biệt với trường hợp được xưng tụng là mỹ nam nhân, trong mắt bọn họ chẳng khác gì những kẻ xướng ca vô loài.
Bọn họ có thể đồng ý rằng Trì Mục Dao rất xinh đẹp, nhưng bọn họ nuốt không nổi cái đẹp này.

Cho nên hai người kia ghét Trì Mục Dao ra mặt.
Mộc Nhân ném trả cuốn sách cho Trì Mục Dao nhưng nó không đáp trên bàn mà rớt thẳng xuống đất.

Bìa sách lật ngửa.

Hắn xổ một tràng dạy đời với ánh nhìn khinh ghét: “Loại người như ngươi hình như không hề tôn trọng kỳ thi này.

Khảo học là cơ hội để nhiều tu giả chứng minh bản thân.

Nếu thành tích tốt còn có thể đem đổi lấy tài nguyên.

Kỳ thi này cực kì quan trọng vậy mà ngươi báo danh linh tinh, chỉ tổ rước lấy nhục.

Còn không có chút gì tôn trọng các tu giả khác.”
Đường Minh khoanh tay trước ngực, tiện mắt liếc qua Tịch Tử Hách đá xéo thêm mấy câu: “Cuộc sống này cũng bất công thật.

Mấy người trời sinh tư chất kém cỏi sẵn thì không biết cố gắng chi nữa, có cố cách mấy cũng đâu ra gì.

Còn ngươi, đã tư chất kém rồi còn nước đến chân mới nhảy.”
Trì Mục Dao cúi xuống nhặt sách, trả lời: “Ta chỉ muốn nhân cơ hội xem sách trong thư viện của Noãn Yên Các chứ không phải tới giờ mới bắt đầu học.

Làm phiền hai vị sư huynh lo lắng rồi, ta sẽ nỗ lực hết mình.
Đường Minh vặn vẹo: “Nỗ lực chi vậy?”
Lúc này, một tiếng cười gằn truyền đến, một người tiến vào lớp lớn giọng: “Cả một đám tạp linh căn hết còn bày đặt xem thường nhau?”
Hề Hoài vào lớp, ngồi vào chỗ bên cạnh Trì Mục Dao, hắn ném cho đám Mộc Nhân một ánh mắt lạnh tanh, miệng nhe nanh cười sặc mùi đe doạ.
Mộc Nhân và Đường Minh có chút nhục nhã.
Đơn linh căn ở Tu Chân Giới quý hiếm như lông phượng, sừng kỳ lân.

Đơn linh căn biến dị như Hề Hoài lại càng là chuyện ngàn năm có một.
Bảy túc đầu của Noãn Yên Các thật ra cũng có khá nhiều song linh căn.

Chỉ có tam linh căn mới bị xem thường tuyệt đối.

Nên tu giả mang song linh căn cũng có thể được xem như tư chất không tồi rồi.
Đặc biệt là Mộc Nhân, tuy hắn là song linh căn, nhưng trong đó có một linh căn vô cùng yếu ớt.

Vậy nên hắn đoạn tuyệt với linh căn yếu ớt kia mà chuyên tâm tu luyện pháp thuật Mộc hệ.
Linh căn càng nhiều hệ thì tu giả càng mất nhiều thời gian, công sức vì một lúc phải luyện nhiều loại pháp thuật khác nhau.

Hơn nữa linh căn đa hệ thì mỗi hệ sẽ không đủ độ tinh khiết, luyện cách mấy cũng không đạt đến được cực hạn.
Phải là đơn linh căn mới tốt, mới tinh khiết.
Song linh căn quả thực không tới nỗi tệ, nhưng trước mặt Hề Hoài thì chẳng qua cũng chỉ là tạp linh căn.

Đã là tạp linh căn còn bày đặt chia năm xẻ bảy coi ai quý hơn ai, đúng là chó chê mèo lắm lông, nực cười.
Mộc Nhân nắm chặt tay đáp trả: “Đương nhiên tư chất ta sao bằng kẻ được cố ý phối giống ra như ngươi.”
Tùng Vị Việt nghe câu này liền sôi máu triệu ra pháp khí, muốn đập cho Mộc Nhân một búa.

Xưa nay hắn vốn không thích nhiều lời với người khác, đánh nhau giải quyết cho lẹ.
Hề Hoài chẳng buồn ngăn cản, còn nói thêm: “Cắt lưỡi hắn luôn nha.”
“Vậy để ta đổi pháp khí.” Tùng Vị Việt thu hồi lại búa, đổi sang bội kiếm.
Trì Mục Dao tay lật sách, vờ như lơ đãng cất lời: “Con người sinh ra đều trải qua cùng một quá trình.

Như người ta gieo trồng hạt giống, từ lúc gieo hạt tới thu hoạch đều cùng một cách thức.

Cha mẹ hắn có thể không yêu nhau, nhưng sinh ra hắn lại rất ưu tú.

Cha mẹ ngươi tình cảm thắm thiết, đáng tiếc lại là tạp linh căn giống ta.

Sống trên đời có được có mất, hơn thua làm gì?”
Mộc Nhân nghe được quay sang mắng mỏ: “Ai giống ngươi?”
Tùng Vị Việt hỏi ngược: “Vậy ngươi giống tụi ta chắc?”
Mộc Nhân á khẩu không cãi được, mặt sưng mày xỉa xám ngoét như gan lợn.
Trì Mục Dao lại lật thêm một trang sách: “Đa ta hai vị sư huynh đã ân cần dạy bảo ta, ta ắt khắc cốt ghi tâm.

Thôi sắp vào lớp rồi, hai huynh ngồi xuống cả đi.”
Mộc Nhân và Đường Minh tất nhiên không muốn sinh sự với Hề Hoài.

Nhất là Đường Minh, từ lúc Hề Hoài tiến vào là hắn là nín thinh, rõ ràng bản chất thượng đội hạ đạp.

Hắn kéo Mộc Nhân tới vị trí cách xa Trì Mục Dao nhất rồi ngồi xuống.
Hề Hoài ngồi bên cạnh Trì Mục Dao, đương nhiên vẫn tới lớp để phá phách là chính.

Hắn ngồi cạnh, tay chống cằm, chẳng ngại chẳng ngần mà say đắm ngắm nghía Trì Mục Dao.
Nếu chỉ ngắm bình thường thôi đã chẳng làm sao, nhưng ánh mắt của Hề Hoài luôn mang đến cảm giác xâm lược.

Hắn hoang dại từ trong xương cốt, như thể có được bản năng của thú săn mồi, treo trước mặt là thứ mà hắn thèm muốn, ánh mắt sao tránh khỏi trở nên cháy bỏng.
Trì Mục Dao: “…”
Lục thức của tu giả rất nhạy cảm, Trì Mục Dao chợt nhận ra gì đó nên quay đầu sang phía Tịch Tử Hách xem thử.

Quả nhiên bắt gặp trúng ánh mắt Tịch Tử Hách đang nhìn mình, Tịch Tử Hách thấy vậy thì cười xoà một cái thân thiện.
Trì Mục Dao có thể cảm nhận được ấn tượng của mình trong lòng Tịch Tử Hách không tồi.

Chuyện này cũng làm cho Trì Mục Dao an tâm một phần, không bị vai chính ghét bỏ xem như giữ được nửa cái mạng.
Ngay tức khắc vẻ tươi cười của Tịch Tử Hách chuyển sang kinh ngạc, rồi hoảng loạn thất thố.

Trì Mục Dao khỏi cần nhìn cũng biết Hề Hoài hẳn đã giương ánh mắt đoạ cho Tịch Tử Hách một phen rồi.

Anh đành quay mặt về tiếp tục ngoan ngoãn đọc sách.
Tịch Tử Hách cũng không đam mê gì chuyện ngắm nhìn Trì Mục Dao, cậu nhanh chóng ngồi nghiêm túc trở lại đợi vào học.

Trì Mục Dao phát hiện Hề Hoài chính là kiểu “cún bự” bên ngoài dữ tợn, bên trong lại trẻ con hay hờn ghen.

Chỉ cần anh giao lưu với ai, Hề Hoài lập tức sẽ nhe nanh múa vuốt với người ta.

Nhưng nếu anh bị người ta hiếp đáp, Hề Hoài cũng sẽ hăng hái tiên phong “hộ chủ”.

Hơn nữa lại vô cùng dính người, không muốn rời anh nửa bước.
Vốn dĩ có thể mang danh trung khuyển, đáng tiếc dưới hắn lại có ba mươi sáu cung, nên thôi xem như…”chó giống”.
Hề Hoài vẫn chăm chú nhìn Trì Mục Dao, hắn phát hiện Trì Mục Dao đã dần dần quen với việc bị hắn nhìn ngắm, còn có vẻ rất ung dung, bình thản.
Hắn nhớ rõ A Cửu dùng trận pháp không tồi, bày trận còn rất sáng tạo nữa.

Tiếc là bọn họ lại ít khi bàn về trận pháp.

Lại nhớ tới lúc xuất hiện trường hợp Huỷ Long Diễm đả thương người, trên mặt đất cũng có dấu vết của trận pháp.
Trì Mục Dao điềm nhiên ghi danh kiểm tra trận pháp.

Vậy là không muốn che dấu nữa sao?
Nghĩ vu vơ, Hề Hoài bất giác mỉm cười.
Hắn theo đuổi Trì Mục Dao tới mức này, Trì Mục Dao càng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được hắn đã biết thân phận của mình.

Hẳn là anh đã chẳng buồn giấu giếm nữa rồi, càng không để việc che che giấu giấu cản trở chuyện chính cần làm.
Nhưng Trì Mục Dao vẫn ngoan cố không thừa nhận, Hề Hoài cũng chưa tìm thấy bằng chứng gì cụ thể, bọn họ tiếp tục ở thế giằng co.
Tu giả Kim Đan kỳ đang dạy học nửa chừng bỗng nhiên ông dựng thẳng lưng lên ngồi nghiêm chỉnh.

Tất cả đệ tử trong lớp cũng cảm nhận được áp lực vô hình vừa ập tới.
Là một vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn vừa vào lớp.
Mỗi lần Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn xuất hiện đều khiến cho những tu giả có tu vi thấp hơn mình chịu cảm giác uy áp.
Nguyên Anh kỳ chênh lệch với Trúc Cơ kỳ xa tít mù tắp tới độ chỉ cần một tiền bối Nguyên Anh kỳ giơ tay thôi cũng đoạt được mạng bọn họ, còn chẳng kịp giãy dụa.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn đứng ngay cửa lớp, tay khoanh trước ngực, ánh mắt dừng trên đám người Hề Hoài.
Hề Hoài cũng thấy được điều này, hắn nghênh đầu nhìn về phía Nhàn Duyệt Thiên Tôn.

Ánh mắt hắn thản nhiên, dường như bị một vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn lườm chằm chằm cũng chả có vấn đề gì to tát.
Hề Hoài kiêu ngạo, còn có một chút khinh thường trộn lẫn bất cần đời.
Đợi sau khi buổi học kết thúc, Nhàn Duyệt Thiên Tôn ngoắc Hề Hoài lại nói: “Ba đệ tử Khanh Trạch Tông qua đây gặp ta một chút.”
Khi bà chuẩn bị rời đi, ánh mắt như có như không đáp ở Trì Mục Dao một thoáng, khoé miệng hơi hạ xuống, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Nhưng Hề Hoài mặc kệ bà ta, hắn vẫn muốn đi theo Trì Mục Dao, còn rủ rê: “Tối nay bọn ta định đi dạo một vòng Noãn Yên Các trên không, ngươi đi cùng không?”
Trì Mục Dao lắc lắc đầu: “Không đi đâu.”
“Dù sao cũng rảnh mà.”
“Ta còn phải đọc sách.”
“Cái sách trận pháp kia đó hả? Về trận pháp ngươi lợi hại lắm mà? Ngộ tính còn cao nữa.

Lo gì?” Hề Hoài nhướng mày nài nỉ.
Trì Mục Dao thu dọn đồ đạc bỏ vào túi Càn Khôn, trả lời: “Xư lịch dung tài thôi.”*
*xư lịch dung tài: Nguồn gốc thành ngữ này từ câu Trang Tử từng nói: “Tôi có cây lớn, người ta gọi nó là cây xư.

Gốc lớn nó xù xì không đúng dây mực, cành nhỏ nó khùng khoèo không đúng khuôn mẫu.

Nó đứng bên đường, thợ mộc không thèm ngó.”.

Hàm ý chỉ bản thân bất tài vô dụng như cây xư.
Hề Hoài còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị một luồng ánh sáng vàng mang đi mất.

Người điều khiển luồng sáng vàng này dường như đoán trước được hắn không dễ gì nghe lời.
Hề Hoài bị mang ra khỏi lớp, đến trước mặt Nhàn Duyệt Thiên Tôn.
Các đệ tử thấy cảnh này đều tự giác lảng ra xa.

Nhưng bọn họ vẫn tò mò, thế là lại túm tụm nghe ngóng tình hình.
Mấy người biết chuyện thì thì thầm kể cho người khác.
Hề Hoài vừa đáp đất liền tung ngay một một đạo Huỷ Long Diễm, không có bất kỳ một chút khách khí hay do dự nào.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn lập tức áp chế Huỷ Long Diễm, chặn đứng một kích này, nói: “Ta không muốn phải động thủ đâu.”
“A, ta cũng không quan tâm bà muốn gì.” Hề Hoài cười gằn, hất cằm nhìn về phía Nhàn Duyệt Thiên Tôn.
“Ta biết ngươi do Quan Nam Thiên Tôn mời đến để học hành, nhưng ngươi đối với Noãn Yên Các không có lấy một chút tôn trọng.

Ngươi cho rằng Noãn Yên Các là nơi ngươi tới chơi sao? Suốt ngày gây chuyện khắp nơi, hôm qua còn đả thương đệ tử Noãn Yên Các, thiêu cháy mất một cái đình.”
Đêm qua, ba người Hề Hoài thấy chán nên rủ nhau dạo chơi rồi lạc qua tới Ngũ Túc.

Bọn họ thấy một nơi cảnh sắc không tồi nên đáp xuống ngồi một chốc.
Tùng Vị Việt với Tông Tư Thần thích uống rượu nên ngồi trong đình nhâm nhi mấy ly tán gẫu.

Hề Hoài ngồi nghiêng nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy đệ tử Ngũ Túc phát hiện ra ba người bọn họ thì chạy tới cản trở, nói nơi này là Ngũ Túc.

Ngũ Túc không chào đón đệ tử ma môn.
Tùng Vị Việt vốn ruột để ngoài da, đương nhiên đã nói qua nói lại mấy câu với những đệ tử kia.

Trong số đó có một vài tu giả Kim Đan kỳ, thấy bọn họ chỉ toàn vãn bối Trúc Cơ kỳ nên định ra tay giáo huấn.
Hề Hoài đương nhiên không phải kiểu người để cho người khác bắt nạt, đây lại còn gặp đối thủ vượt cấp.

Thế là hắn triệu Huỷ ra.
Huỷ xuất hiện thiêu rụi một cái đình là đủ sợ.

Mấy đệ tử Ngũ Túc liên thủ không đánh lại được một mình Hề Hoài, còn bị thương nghiêm trọng.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn là người của Ngũ Túc, bà biết chuyện lập tức tới Tam Túc tìm Hề Hoài tính sổ.
Hề Hoài đùa nghịch cầu lửa trong tay như thể đang chơi một món đồ chơi thú vị, hắn hỏi: “Lại làm sao nữa?”
“Chỗ này không phải Vân Ngoại Thiên của các ngươi.

Không phải ngươi muốn làm gì thì làm.

Noãn Yên Các chúng ta không chào đón loại khách như vậy.

Tốt nhất ngươi tự giác cuốn gói đi, ta sẽ nói với Quan Nam Thiên Tôn chuyện này.”
Hề Hoài đột nhiên giở giọng tử tế: “Bà tới đây để đuổi ta đi sao? Bà nghĩ ta là kiểu người mà muốn mời đến phải đến, muốn tống đi phải đi chắc? Đường đường là một Thiên Tôn mà tới đây tranh cãi với tiểu bối như ta bà không thấy mất mặt hả? À…ta hiểu rồi.

Có phải mấy đệ tử Kim Đan dưới trướng bà không ai đánh lại ta nên bà phải đích thân tới đây đúng không?”
Hề Hoài hỏi xong, Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt bật cười thành tiếng.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn bị Hề Hoài hỏi dồn tới xám mặt.
Bởi vì điều Hề Hoài nói là sự thật.

Hôm qua xung đột với hắn có tới năm đệ tử Kim Đan kỳ.
Ở Tu Chân Giới, giữa các cảnh giới đều có một khoảng cách không thể vượt qua, riêng Hề Hoài là ngoại lệ.

Bởi vì hắn cố tình dừng lại ở Trúc Cơ đỉnh kỳ rất lâu, chỉ còn thiếu một bước bế quan kết đan.

Hắn lại còn có linh khế với Huỷ, xem như có thể đỡ được vài chiêu của tu giả Nguyên Anh kỳ.
Nên năm tên Kim Đan kỳ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Hề Hoài, bị hắn đánh tới lăn lê bò càng.

Nếu chuyện này dễ dàng bỏ qua như vậy, Ngũ Túc còn biết giấu mặt vào đâu?
Nhàn Duyệt Thiên Tôn tính tình thiếu kiên nhẫn, dù đã mấy trăm tuổi rồi vẫn không trầm ổn được chút nào.


Bà hùng hổ tự mình tới tìm Hề Hoài muốn đuổi hắn đi.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn tiếp lời: “Ta niệm tình ngươi là vãn bối, tuổi còn nhỏ, không so đo với ngươi.

Ngươi chỉ cần cúi đầu nhận sai và rời khỏi Noãn Yên Các, ta sẽ cho ngươi một con ngựa.”
Hề Hoài lười phí lời với bà ta nên định triệu Huỷ ra giải quyết nhanh cho xong.

Trì Mục Dao còn ở Noãn Yên Các, hắn đương nhiên không muốn rời đi.
Ngay sau đó Hề Hoài phát hiện rằng mình không triệu được Huỷ, hắn để ý thấy bên cạnh Nhàn Duyệt Thiên Tôn còn có thêm một vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn khác.

Người này có dáng vẻ trung niên, râu ria một chùm, đường nét trên mặt rất sắc xảo, môi ông ta nằm ngang thành một đường thẳng tắp, có vẻ rất ít nói cười.
Một tay ông ta bấm niệm chú quyết, ánh mắt đóng đinh trên người Hề Hoài, rõ ràng là đang thi triển thuật trấn áp.
Tu giả có Thổ hệ đơn linh căn và đạt tới cấp bậc Nguyên Anh có thể tu luyện thuật trấn áp.

Loại thuật này ngăn cản tu giả thi triển nó phát động công kích, buộc họ phải duy trì trạng thái bấm quyết niệm chú.

Thường người trấn áp sẽ lui về sau, để những người khác tiến lên tấn công.
Thuật này sau khi được thi triển có thể áp chế cường độ công kích của đối phương, bùa chú trận pháp không thể vận dụng, thậm chí vô hiệu cả khả năng triệu hồi linh thú.
Nếu người đứng đây giờ này là Hề Lâm với tu vi tận Nguyên Anh đỉnh kỳ, đương nhiên ông có thể giải trừ áp chế.

Nhưng Hề Hoài không dựa vào Huỷ thì chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, hắn đành bó tay chịu trói.
Trong ba người thì năng lực phòng ngự của Tùng Vị Việt kém nhất, hắn gần như bị áp chế đến gối khuỵu chân run, chả mấy chốc chắc sẽ bị ép cho quỳ hẳn xuống.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn nhếch mép nhẹ, bà nhìn ba tên tiểu tử ngang ngược kiêu ngạo này bị áp chế tới mặt mày tái xanh mà hả lòng hả dạ.
Sau khi ký hiệp định hoà bình, đám người ma môn ngày càng làm bừa.

Đặc biệt là Hề Hoài, hắn không thèm để danh môn chính phái bọn họ vào trong mắt.

Nhưng dạo gần đây Hề Hoài toàn làm việc tốt nên muốn động vào hắn cũng không có cớ gì.
Lần trước bà ta muốn cho Minh Thiều Lạc thể hiện thân thủ ở pháp trận tuyển chọn đệ tử, ai ngờ bị Hề Hoài xen ngang giựt mất hạng nhất.

Bà đã sớm không vừa mắt hắn từ lúc đó.

Nói cho cùng thì tu vi của hắn chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, so với bà thì như kiến cỏ mà thôi.
Hôm nọ cho sét truyền tin giáng xuống Noãn Yên Các chưa đủ, giờ lại còn ở Noãn Yên Các đốt đình.

Chưa cho đám ma môn này nếm mùi lợi hại thì bọn chúng còn giương giương tự đắc nghĩ mình vô địch thiên hạ.
Đúng lúc này một vật gì đó xẹt ngang qua mặt Nhàn Duyệt Thiên Tôn nhanh như cắt làm bà ta né tránh không kịp.

Ám khí kia cắt ngang một vệt trên mặt bà ta.

Máu nhỏ giọt xuống từ miệng vết thương.
Vị tu giả đang bấm tay niệm chú phát hiện ra ám khí không chỉ có một mục tiêu, lập tức hoảng hồn né tránh.
Ám khí này được phóng ra dưới góc độ tinh vi, một mũi tên trúng hai con nhạn, đả thương tận hai Thiên Tôn chỉ trong một lần ném.

Người ném ám khí chắc chắn phải có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, hoặc là…là một kẻ có đầu óc siêu giỏi, tính toán ra được góc độ để ám khí của hắn có thể mượt mà bay trúng đích.
Toàn bộ sự tập trung ban nãy của Nhàn Duyệt Thiên Tôn dồn hết vào ba người Hề Hoài.

Hơn nữa, bà cho rằng Noãn Yên Các là nơi tuyệt đối an toàn, không ai dám ra tay với bà nên chẳng mảy may đề phòng gì.
Ám khí này bay đến trong yên lặng, không dư thừa ra bất kỳ một tiếng động nhỏ nào.

Thương tổn nó gây ra không nặng nhưng giúp phân tán sự chú ý.
Sơ sẩy trong nháy mắt, Hề Hoài đã kịp triệu ra Huỷ, chặn đứng công kích của Nhàn Duyệt Thiên Tôn.
Ngay trong lúc đó, mấy đạo thần thức đã được thả về hướng ám khí bay ra xem thủ phạm là ai nhưng không tra ra bất kì dấu vết nào.
Nhưng từ thủ pháp kín kẽ tới mức này có thể suy được ra nguồn gốc của nó.
Là người của Hợp Hoan Tông.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn nhìn Huỷ cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng vẫn triệu từ đan điền ra bội kiếm nắm trong tay, sẵn sàng đón nhận công kích từ Hề Hoài.
Nhàn Duyệt Thiên Tông không mong phải động thủ với vãn bối Trúc Cơ kỳ, tin này truyền ra ngoài coi như mất sạch thể diện, nhưng bà chẳng còn cách nào.

Thủ phạm phóng ám khí đã đẩy bà ta vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ.
Cũng may là Quan Nam Thiên Tôn đã tới kịp thời, ông ngăn cản: “Nhàn Duyệt Thiên Tôn, đây là khách của ta.

Nếu cậu ấy có làm gì sai thì sư muội nên nói với ta chứ trực tiếp tìm cậu ấy làm gì?”
Nhàn Duyệt Thiên Tôn đối mặt với Quan Nam Thiên Tôn càng thêm bối rối, khó mà làm ầm ĩ được nữa, tay nắm kiếm lúng túng.

Hề Hoài vẫn có khả năng muốn động thủ, bà còn cần phải đề phòng.

Nhưng đồng thời bà đang không biết phải ăn nói thế nào với Quan Nam Thiên Tôn.

Vừa thẹn lại vừa giận.
“Có đệ tử Hợp Hoan Tông trà trộn vào Noãn Yên Các.” Nhàn Duyệt Thiên Tôn quyết định đánh trống lảng sang chuyện khác.
Quan Nam Thiên Tôn trả lời tỉnh bơ: “Lần này tham gia khảo học có tới mấy ngàn tu giả, lẫn vào một hai người Hợp Hoan Tông thì có gì mà lạ?”
“Huynh không sợ đám Hợp Hoan Tông này sẽ làm loạn kỳ khảo học sao?”
“Bọn họ chỉ dùng chính thân thể mình làm phương thức tu luyện chứ có làm gì hơn? Coi như cho đám tiểu quỷ kia biết mùi thế nào là nhân gian hiểm ác.”
“…” Thật sự không quan tâm đệ tử Hợp Hoan Tông gây ra phiền phức sao? Hay là lười giải quyết?
Quan Nam Thiên Tôn nói với Hề Hoài: “Ngươi đừng bận tâm, nói chuyện rõ ràng với Nhàn Duyệt Thiên Tôn xong ta sẽ cho đệ tử tới tìm ngươi.”
Nhàn Duyệt Thiên Tôn dù sao cũng bằng vai phải lứa, Quan Nam Thiên Tôn không thể không nể nang, đành phải đích thân ra mặt giải quyết.

Còn về phía Hề Hoài ông cho đệ tử tới là được rồi.

Ông không nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Hề Hoài nhanh chóng thu hồi Huỷ rồi xoay người rời đi, hắn đáp vọng lại: “Ta không thèm quan tâm, kệ xác bà ta.”
Nói xong thì vội vàng đi mất.
Hề Hoài rời đi tránh được việc đánh nhau với Nhàn Duyệt Thiên Tôn, nhưng hắn ném lại một câu sặc mùi cà khịa, làm Nhàn Duyệt Thiên Tôn tức tới tím mặt.
Đã không tìm được mặt mũi về, còn vứt luôn cả thể diện.
Xung quanh đều là đệ tử khắp nơi tề tựu, lần này bà chủ động tìm đệ tử ma môn thị uy không xong, còn ngược lại rơi vào thế bị động.

Chuyện này chẳng mấy chốc sẽ thành trò cười truyền khắp Tu Chân Giới.
Hề Hoài rời đi, Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần cũng vui vẻ đi theo: “Đi bắt A Cửu thôi!”.