Ngồi trên lưng Đại Dữu, lúc đi Ma giới ánh nắng ban trưa đang rất gay gắt, Hoa Lan nhỏ phơi nắng đỏ hồng đôi má, nàng nhìn bóng Đông Phương Thanh Thương phía trước, để mặc những sợi tóc bạc của hắn phất phơ lòa xòa dính lên mặt mình, Hoa Lan nhỏ nói: “Đại ma đầu, ngươi cho ta che nắng nhờ một chút được không?”
Đông Phương Thanh Thương còn chưa gật đầu đồng ý thì Hoa Lan nhỏ đã vén tóc, kề trán vào lưng hắn, sau đó phủ tóc hắn lên đầu mình, thở phào nhẹ nhõm: “Cứ phơi nắng nữa thì ta nghĩ mặt mình sẽ nứt ra thành từng mảng từng mảng như đất hạn đó.”
Động tác này của Hoa Lan nhỏ quá đỗi lưu loát, thậm chí quá mức tự nhiên, khiến Ma Tôn đại nhân sửng sốt một lúc mới phản ứng được – Tiểu hoa yêu này dám dùng tóc và bóng hắn để che nắng…
Đúng là hỗn xược!
Nhưng cuối cùng Ma Tôn đại nhân ấy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không đẩy kẻ hỗn xược ra, để mặc đầu nàng tựa trên lưng mình như đang ngủ, sau đó hơi thở dần dần trở nên đều đặn.
“Đại ma đầu.”
Nhưng trong lúc Đông Phương Thanh Thương tưởng nàng đã ngủ, Hoa Lan nhỏ lại lên tiếng hỏi: “Tại sao ngươi phải hồi sinh Xích Địa nữ tử bằng mọi giá vậy?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ đảo mắt, chỉ nhìn mây bay bên cạnh mình, không nhìn Hoa Lan nhỏ, lặng thinh không đáp.
“Ngươi vừa hồi sinh là nghĩ ngay tới việc đi Minh phủ tìm chuyển thể của Xích địa nữ tử, sau đó đến Ma giới liền nóng lòng cho người đi tìm kiếm cô ấy, rồi từ chợ yêu không ngừng không nghỉ tới Nhân giới lấy hồn phách của cô ấy. Sau đó…” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Còn gạt ta nói muốn nặn nhục thân cho ta, thực tế là vì cô ấy…”
Câu này của Hoa Lan nhỏ vẫn chứa đựng sự tức giận chưa tan, nhưng thật sự tức giận này của nàng không hề được ai đó coi trọng, vậy là nàng đành tự mình xoa dịu cảm xúc, tiếp tục nói: “Lẽ nào… thời Thượng cổ ngươi cố ý ra tay nương tình nên mới bị người ta đánh lén thành công, sau đó thua cô ấy?”
“Ra tay nương tình?” Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Tại sao bổn tọa phải ra tay nương tình?”
“Vì ngươi yêu cô ấy…”
“…”
Hoa Lan nhỏ không nghe thấy hắn đáp, thầm nghĩ là hắn đã ngầm thừa nhận, cảm xúc trong lòng dâng trào, nhưng đột nhiên hắn nói: “Yêu là thứ gì.” Giọng hắn đầy khinh miệt, “Đừng dùng tình cảm của con người đo lòng bổn tọa.”
Nghe thấy đáp án này, Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng, nàng mấp máy môi nhưng không biết nên tiếp lời thế nào.
Hoa Lan nhỏ thầm ngẫm lại, cũng cảm thấy mình có bệnh, không ngờ nàng lại gắn đại ma đầu hắn với từ ngữ đẹp đẽ như là “yêu”…
Đầu óc nàng bị hỏng chỗ nào thì phải.
Xứng với Ma Tôn chẳng phải là những từ ngữ đầy ý nghĩa xấu xa như là gian ác, nham hiểm, khát máu sao?
Hoa Lan nhỏ lặng thinh, xung quanh bắt đầu có tiếng gió vù vù.
Hai người đều im lặng suốt chặng đường, tận khi đến Ma Đô Cửu Ư.
Không có ai dẫn đường, Hoa Lan nhỏ vốn không nhìn thấy lối vào Ma giới, cơ thể Tức nhưỡng của nàng chỉ như người phàm, càng không cảm nhận được những ma khí tà khí kì lạ đó. Đến khi Đại Dữu dừng trên mặt đất, Đông Phương Thanh Thương đứng dậy, giẫm lên đầu Đại Dữu bước xuống lưng nó, sau đó dặn dò: “Bảo vệ cô ta.”
Đại Dữu gật đầu, đuôi cuốn lại bảo vệ Hoa Lan nhỏ.
Vừa có Cốt lan vừa có chủy thủ, hiện giờ còn kêu Ma xà bảo vệ nàng, xem ra lần này trở về Ma giới, lòng Đông Phương Thanh Thương ắt hẳn đã dự liệu sẽ xảy ra một trận ác chiến khó phân…
Đại Dữu chở Hoa Lan nhỏ lui về phía sau một đoạn, nàng thò đầu ra, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đứng trước một khu rừng, đưa tay lên, không khí quanh người hắn biến hóa khuấy động khiến lá khô trên mặt đất xoay vòng quanh chân, tốc độ từ chậm đến nhanh, cuối cùng hóa thành một cơn gió mạnh theo cái vẫy tay của hắn, xông thẳng về một nơi nào đó trong không trung.
Mặt đất lập tức rung chuyển, trong không trung truyền tới một tiếng “rắc.”
Âm thanh này khá quen thuộc, lúc trước vì để tới Minh giới tìm Đông Phương Thanh Thương, nàng đã dùng cơ thể Ma Tôn phá phong ấn Tam giới, khi đó trong không trung cũng truyền tới âm thanh này.
Hoa Lan nhỏ ngây người, một lúc sau đột nhiên nhớ ra, phong ấn của Ma giới là do người của Thiên giới xây dựng ở đây để đề phòng yêu ma xâm nhập vào Nhân giới, nếu lúc này Ma Tôn xé đi phong ấn của Thiên giới đối với Ma giới, há chẳng phải bất lợi với Thiên giới sao?
Cho dù cùng Ma Tôn lăn lộn đã bao lâu nay, nhưng Hoa Lan nhỏ chưa bao giờ quên lập trường của mình, nàng lập tức hét lớn: “Không được xé! Đây là phong ấn Thiên giới lập cho Ma giới!”
Đông Phương Thanh Thương chẳng màng để ý tới nàng, chỉ nghe ngày càng có nhiều tiếng nứt vỡ truyền tới, trong không trung xuất hiện một khe nứt màu đen, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trong khe nứt toát ra khí đen đục ngầu. Sau đó trước khi khe nứt ngày càng mở rộng, một luồng sáng lóe lên, trong không khí dường như có một cánh cửa mở ra.
Hắn ung dung bước vào trong cửa.
Đại Dữu theo sau.
Hoa Lan nhỏ nằm bò trên lưng Đại Dữu, ngơ ngác nhìn cánh cửa cách mình ngày càng gần, nàng được Đại Dữu chở đi vào bóng tối.
Ma Tôn… thật sự không xé phong ấn Thiên giới đặt ở Ma giới?
Vì sao khi hắn sử dụng pháp lực, cơ thể sẽ rất đau sao…
Nhưng không giống lắm, Đông Phương Thanh Thương đã sử dụng pháp lực, trước sau gì cũng đau, hắn chắc chắn sẽ chọn cách dứt khoát triệt để hơn mới đúng. Hoa Lan nhỏ nhìn theo bóng hắn, đột nhiên nghĩ ra, lẽ nào là vì người của Ma giới sử dụng chiêu trò với Ma Tôn, bởi vậy Ma Tôn cũng nhỏ nhen không để người Ma giới có được lợi ích gì từ chỗ hắn sao…
Nghĩ tới tính cách nhỏ nhen hẹp hòi của đại ma đầu, Hoa Lan nhỏ cảm thấy có lẽ thật sự là vậy…
Đi về phía trước trong bóng tối không lâu, ánh sáng mờ mờ của Ma giới xuất hiện trong tầm mắt Hoa Lan nhỏ.
Khi Đông Phương Thanh Thương tiến vào đất của Ma giới, bóng tối xung quanh lập tức biến mất, Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn lại, nơi họ vừa đi qua đã biến thành một con sông đen ngòm xuyên qua mảnh đất Cửu U cằn cỗi.
Phía trước xuất hiện bốn năm binh sĩ Ma giới thân mặc khải giáp, nom thấy Ma Tôn xuất hiện, tất cả đều sửng sốt, sau đó dường như mới sực tỉnh, lập tức chĩa mũi thương về phía hắn nhưng miệng họ vẫn gọi: “Tôn… Tôn thượng…” Trông vừa đề phòng vừa căng thẳng.
Bỗng bên cạnh có người buột miệng nói: “Sao có thể tự mình quay về…”
Còn chưa dứt lời, Đông Phương Thanh Thương đã hiểu được ý, mắt hắn lóe sáng, miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo, “Sao có thể tự mình quay về à… Ha. Các ngươi nghĩ bổn tọa phải quay về thế nào?” Chữ cuối cùng vừa dứt, đất bằng nổi gió, thổi bọn người kia loạng choạng, có người thậm chí ngã thẳng ra đất.
Đông Phương Thanh Thương thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh đi, cất bước đi về phía trước, tất cả mọi người đều vội vã lui về phía sau, nhưng vì chức trách nên vẫn phải lấy thương chặn lại, tuy nhiên còn chưa kịp ra tay thì Đại Dữu sau lưng hắn liền vươn dài cổ, thè lưỡi ra, tiến tới mấy bước rít lên một tiếng dài.
Hoa Lan nhỏ không nghe thấy gì cả, nhưng mấy binh sĩ kia lại bịt tai ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, đau đớn toàn thân co giật.
Nàng kinh ngạc đờ người, thì ra… còn rắn khổng lồ thích bị giẫm lên đầu này… cũng lợi hại đến vậy sao!
Đông Phương Thanh Thương tiếp tục đi về phía trước không hề ngoảnh đầu.
Đại Dữu cuốn Hoa Lan nhỏ theo phía sau, ngẩng đầu vươn cổ, sát khí bừng bừng. Cốt lan trên cổ tay Hoa Lan nhỏ mọc ra mấy sợi mây, chủy thủ treo trên eo nàng cũng bắt đầu phát nóng.
Tất cả mọi thứ đều ở trong tư thế phòng bị, chỉ có Hoa Lan nhỏ dường như vẫn ở ngoài trạng thái này.
Vì được bảo vệ quá nghiêm ngặt, bởi vậy… nàng không cảm nhận được chút nguy cơ nào!
Ma Tôn vốn chẳng buồn né tránh người của Ma giới, hắn bước trên con đường lớn, toàn thân đầy sát khí, thu hút ngày càng nhiều binh sĩ.
Tuy nhiên các binh sĩ chỉ nhìn Đại Dữu đã đủ sợ hãi, ai nấy từng bước lui về phía sau, vây thành một hình vòng cung trước mặt Ma tôn và Đại Dữu, rõ ràng Ma Tôn chưa hề làm gì cả, nhưng không ai dám lại gần hắn một bước.
Lui mãi về phía sau, đến khi đi đến con đường thông tới Tế điện của Ma giới, Đông Phương Thanh Thương dừng bước.
Hắn đưa mắt nhìn, ở cuối con đường rộng rãi bằng phẳng là cung điện cao lớn nguy nga nhất mà người của Ma giới xây cho hắn, trong chính điện thờ kim thân của hắn, đó là nơi của Ma giới cử hành lễ tế tuyên thệ.
Đông Phương Thanh Thương nhìn đại diện, bỗng nhiên bật cười lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắc, “Cách biệt Tam giới đã lâu, con cháu đời sau lại nghĩ bổn tọa chỉ là một kim thân được thờ trong Tế điện, đúng là kiến thức nông cạn.”
Hắn nói xong, các binh sĩ xung quanh đều trở nên xao động.
Hoa Lan nhỏ không hề cảm thấy gì cả, nhưng Đại Dữu chở nàng lại cúi đầu, phủ phục dưới đất, giống như bị khí thế gì đó đè lên đầu.
Tiếp đó, Hoa Lan nhỏ nghe thấy có tiếng mấy cây thương rời rạc rơi xuống đất, binh sĩ vây quanh Ma Tôn bỗng lần lượt ném thương trong tay xuống đất, không giống như cam tâm tình nguyện mà giống như bị sức mạnh gì đó áp chế.
Bọn họ ai nấy đều quỳ xuống phủ phục dưới đất như Đại Dữu.
Trong cảnh tượng này, chỉ có Hoa Lan nhỏ còn ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Thanh Thương áp chế tất cả mọi người như một quân vương cao quý nhất thế gian.
Hoa Lan nhỏ từng gặp đế vương, mà đó còn là Thiên đế, chủ nhân Tam giới, nhưng lúc này nàng lại không lục lọi được trong ký ức mình ai đó có khí thế hơn Ma Tôn hắn.
Khí thế trong trời đất chỉ có mình ta này, nếu người khác biểu hiện ra thì sẽ là trờ cười, nhưng nếu đặt trên người Ma Tôn… điều này lại trở thành hiển nhiên.
Hắn có sự tự tin tuyệt đối, cũng có thực lực tuyệt đối đó.
Cho dù Ma Tôn bị thi chú, cho dù sau khi sử dụng pháp thuật hắn sẽ đau đến mức thất khiếu chảy máu thần trí không tỉnh táo.
Nhưng trước mặt người khác, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai biết.
Đông Phương Thanh Thương bước tới một bước, dưới mặt đất truyền tới tiếng àm ì trầm thấp. Con đường đá bằng phẳng tựa như bị đẩy từ dưới đất, đột ngột phồng lên, sức mạnh của Ma Tôn giống như một con rồng dạo chơi dưới đất, bay thẳng về phía đại điện, sau mấy tiếng động lớn dưới đất, đại điện ở phía xa xa ầm ầm sụp đổ.
Bậc thang cao ngất như một ngọn núi nứt vỡ từng tấc, chỉ trong phút chốc cả đại điện nát tan.
Đại điện sụp đổ, kim thân của Ma Tôn trong điện vẫn đứng sừng sửng, hắn phẩy tay áo, kim thân phút chốc cũng nứt vỡ tan tành.
Từ trong những ngôi nhà hai bên đường truyền tới tiếng kêu hốt hoảng. Người của Ma giới vô cùng hoảng sợ trước sự sụp đổ của Tế điện.
Nhưng Hoa Lan nhỏ nhìn thấy cảnh này lại rất điềm tĩnh, dù sao nàng cũng đã từng chứng kiến tận mắt cảnh Đong Phương Thanh Thương khiến tám vạn binh mã biến mất trong tích tắc, khiến nước biển chia đôi, khiến cả nguyên một hòn đảo chìm xuống đáy biển, so với những chuyện đó, hất đổ một tòa cung điện vốn chẳng đáng nhìn tới…
Có những chuyện cứ quen dần là được.
Trong lúc Hoa Lan nhỏ điềm tĩnh nhìn Ma giới chó sủa gà kêu, một toán người từ trong bụi đất mù mịt hốt hoảng chạy ra.
Hoa Lan nhỏ nhìn lại, là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới và… một nam nhân bệnh tật nhan sắc tuyệt đẹp…
Nàng vô thức chau mày, nam nhân này đẹp thì có đẹp, nhưng khí chất quá yêu mị, không bằng một phần vạn của Ma Tôn.