Gã đeo kính kéo tôi lại, cười hì hì: "Mỹ nữ uống say rồi? Đi một mình rất nguy hiểm, tôi đưa cô về được không?"
"Ông đang làm cái gì vậy?!"
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, không thể thoát ra được.
Vừa định cho hắn một bạt tai, bỗng nhiên có một hình bóng xông tới, trực tiếp đá gã đeo kính ngã xuống mặt đất.
Bạch Tứ đè người xuống đất ra sức đánh, mắt kính của người kia đều bể nát, cắt vào lỗ tai hắn làm chảy rất nhiều máu, hắn đau đớn la hét, không ngừng xin tha thứ.
Bạch Tứ lại không có ý định dừng tay.
Mắt thấy ở xa đám đông ngày càng nhiều, tôi vội vàng kéo Bạch Tứ ra:
"Đừng đánh nữa, chúng ta đi được không, hắn đã bị dạy dỗ rồi."
Hắn nghe lời thả lỏng tay, ném gã đeo kính xuống đất như ném rác, cặp mắt lạnh đến thấu xương kia lạnh lùng nhìn gã.
"Dám động đến người của tao, đánh không chết được."
"Đây là đang xảy ra chuyện gì." Trợ lý Bạch tổng cùng bạn hắn đi tới, có chút kinh ngạc.
Quả nhiên.
Bạch Tứ vội vàng đè vành nón xuống, nắm chặt tay tôi trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi lại vẫn luôn chú ý đến tay của hắn.
Bởi vì vừa nãy đập nát mắt kính, mu bàn tay hắn có hai vết thương nhỏ, cũng may là không nghiêm trọng.
"Anh quá xúc động." Tôi rầu rĩ nói.
Hắn cụp mắt xuống, mấp máy nói:
"Xin lỗi Yêu Yêu, là anh không bảo vệ em cho tốt."