Tiếng sấm xuyên qua bầu trời, sấm sét vang dội, mưa rơi xuống rất to.
Bạch Tứ và Lam Yêu đứng trong mưa, toàn thân ướt đẫm.
"Yêu Yêu, Yêu Yêu ngoan, cùng tôi trở về được không?"
Súng trên tay cô ấy hướng thẳng về phía hắn, lặng lẽ đối mặt, môi đỏ hé mở:
"Trở về? Sau đó lại bị anh nhốt lại sao? Ha ha ha..."
Lam Yêu cười ra nước mắt.
"Yêu Yêu, em đừng đi có được không." Bạch Tứ tiến về phía trước một bước.
Cô ấy lập tức giơ súng lên, lạnh lùng nói: "Nếu anh còn dám tiến thêm một bước, tôi liền giết anh, để anh đền mạng cho Trần Mẫn!"
Hắn đột nhiên bất động, nước mưa rơi xuống góc cạnh rõ ràng của mặt hắn, hắn đỏ mắt, lắc đầu: "Không phải Yêu Yêu, em đừng như vậy có được không, tôi lúc đó...đầu óc trống rỗng, đã mất đi lý trí...Tôi..."
"Đừng giải thích!" Lam Yêu đánh gãy hắn, khóc tê tâm phế liệt: "Anh chính là một tên ác ma! Gây tai họa cho tôi còn chưa đủ, còn muốn hại những người bên cạnh tôi! Người như anh không xứng thích tôi! Anh không xứng!"
"Yêu Yêu đừng làm loạn nữa...Chúng ta về nhà có được không."
"Cút! Anh đừng tới đây! Anh tới tôi sẽ nổ súng!"
"Yêu Yêu...."
Phanh!!!
Bạch Tứ che lấy phần bụng, phun ra một ngụm máu, ho khan, lảo đảo quỳ trên mặt đất đọng đầy nước, dưới chân nhanh chóng bị nhuộm đỏ, lan ra khắp nơi.
"Học trưởng Bạch!..."
Tôi hốt hoảng chạy đến ôm chầm hắn, vừa khóc nức nở vừa cố bịt lại vết thương đang chảy máu trên bụng hắn:
"Tôi nên làm gì đây ô ô...máu vẫn chảy không ngừng..."
"Không, không, Bạch Tứ!"
Tôi giật mình ngồi xuống, nước mắt đầy mặt, xung quanh im ắng, một mảng lờ mờ.
May mắn...Chỉ là mơ thôi.
Tôi nghĩ mà sợ, không ngừng xoa thái dương.
Nhưng mà...Vì sao trong mơ tôi lại gọi là học trưởng Bạch Tứ...
"Yêu Yêu?"
Giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối vang lên, mang theo chút lạnh lùng.
Tôi nhìn qua lan can, thấy Bạch Tứ ngồi trên ghế sofa đang cúi đầu gọt táo, khoảng cách có chút xa, lại tối như vậy, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Chuyện tối qua chậm rãi hiện lên trong đầu của tôi.
Hắn ôm tôi, di chuyển, cắn vào vành tai của tôi, giọng nói khàn khàn hỏi tôi có thoải mái không.