Trong tầm mắt vẫn như cũ là một mảnh lờ mờ, một tia sáng từ giếng trời chiếu xuống.
Xung quanh yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bạch Tứ không ở đây.
Hắn không ở đây.
Sau khi xác nhận lại lần nữa, tôi một giây cũng không chờ được, tôi nhất định phải ra ngoài.
Lúc sáng xích chân đã bị mở ra, cử động cũng thuận tiện hơn nhiều.
Tôi mang theo trái tim, nhẹ nhàng dịch chuyển chiếc giường, tôi không dám dùng sức, giờ phút chú ý đến âm thanh, động tĩnh, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Tôi dời tấm sàn lớn đó sang một bên, nhảy xuống, nhanh chóng đem giường đẩy về chỗ cũ, che đậy sàn nhà.
Làm xong tất cả, tôi ngồi phịch xuống trong mật đạo tối đen như mực, bật đèn pin, chiếu vào chỗ sâu thẳm kia.
Mật đạo vừa hẹp vừa thấp, tôi chỉ có thể bò ra ngoài.
Không biết đã bò bao lâu, mồ hôi đã thấm ướt quần áo của tôi, cánh tay khi cử động lại đau nhứt, chân gần như không thể duỗi thẳng.
Lúc tôi nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, tôi kích động đến mức xém chút kêu ra tiếng.
Tôi cuối cùng, đã có thể ra ngoài.
Bạch Tứ, thiếu niên đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi ở kiếp trước.
Một ngày nọ, linh hồn tôi đã xuyên vào cơ thể của Lam Yêu mà hắn yêu, trở thành tù nhân của hắn.
Ông trời đã sắp xếp như thế, vậy thì tôi nhất định cố gắng hết sức thay đổi kết cục của hắn.
Hắn yêu Lam Yêu, mà tôi, lại muốn bảo vệ hắn.
Nghĩ vậy, tốc độ bò của tôi càng lúc càng nhanh, ánh sáng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, tôi đã bò tới cửa hang, một vầng trăng lưỡi liềm xuất hiện trong màn đêm đen kịt, những đám mây từ từ che khuất một nửa.
Tôi ra ngoài rồi!
Niềm vui trào dâng trong lòng, nhưng cổ tôi đột nhiên lại bị ai đó hung hăng bóp lấy.
Một loại run rẩy hoảng sợ ngay lập tức quét qua toàn bộ dây thần kinh của tôi.
Tôi nhìn người trước mặt, khó có thể tin được, giọng run rẩy nói: "Tứ...Tứ ca?..."
Ánh trăng đổ xuống, mái tóc bạc trắng của hắn phủ một tầng ánh sánh lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tầng sương lạnh.