Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Chương 12: 12




Tóm tắt nội dung: Hồn xuyên
=======================
Trần gia tam công tử Trần Cẩn Chi đã trở lại.

Nghe được tin này, Lục Nhất Minh có hơi kinh ngạc.

Trần Cẩn Chi này học cùng trường với anh, quan hệ của hai người không dược tốt lắm.

Nguyên nhân đồ thì cũng không có thù gì, lúc ấy hai người bất quá cũng mới mười hai mười ba tuổi, Lục Nhất Minh ngại Trần Cẩn Chi bảo thủ quá, còn Trần Cẩn Chi ngại Lục Nhất Minh cà lơ phất phơ, không chơi chung được.

Trần Cẩn Chi trong trí nhớ luôn ăn mặc quy củ, nói chuyện làm việc cũng quy củ, rất giống ông cụ non.

Sau đó Trần Cẩn Chi bị cha cậu đưa lên tỉnh học, từ đó Lục Nhất Minh không gặp cậu nữa.

Nghe nói lời mà Trần Cẩn Chi nói hôm đó, bảo những người cầm đồ ở Trần Ký phải đi tới đăng kí, còn chậm thì không chờ nữa, Lục Nhất Minh chợt nhớ tới, năm ngoái vì một cuộc đánh bạc, anh còn cầm luôn cả dây chuyền đồng hồ vàng của cha.

Hiện tại trong tay cũng tích được một ích tiền, hơn nữa còn thắng được từ chỗ Triệu lão nhị, vừa đủ để đi Trần Ký một chuyến, chuộc lại di vật của cha.

Sau thảm án diệt môn, tiệm cầm đồ Trần Ký chưa từng mở cửa nữa giờ phút này có thể nói là người đông như trẩy hội.

Nhiều người sợ rằng sẽ không bao giờ chuộc lại được đồ nên ùn ùn kéo đến, xếp hàng chờ đăng ký.

Trần Cẩn Chi thuê một người phụ trách ghi sổ riêng, còn mình thì vắt chéo chân ngồi uống trà.

Lục Nhất Minh từ xa nhìn thấy cậu không khỏi giật nảy mình, bộ âu phục này cầu kỳ, thanh niên mặt phấn son lòe loẹt, thật sự là ông cụ non trong trí nhớ sao?
Đăng ký xong Lục Nhất Minh nhịn không được tiến lên gọi một tiếng: "Cẩn Chi huynh, mấy năm nay trông có vẻ sống thoải mái quá nhể."
Trần Cẩn Chi liếc xéo anh một cái, cười khách sáo, "Du học ở bên ngoài, xa nhà nhiều năm, cho nên tôi không nhận ra, thứ lỗi.

Dám hỏi vị đây...."
Lục Nhất Minh thầm chậc chậc một tiếng, trên mặt vẫn cười hi hi, "Không có gì đáng ngại, nếu không phải hôm nay đến đây thì tôi cũng không nhận ra Cẩn Chi huynh.

Năm đó anh thấy Lục Nhất Minh tôi cho tới giờ cũng không khách khí, hôm nay lại hô vị đây, tôi cũng vừa mừng vừa lo đấy."
"Ò ò.


Là Nhất Minh huynh!" Trần Cẩn Chi mặc dù vẫn cười, nhưng lại vô cùng có lệ, "Rảnh rỗi thì cùng nhau uống trà."
Lục Nhất Minh cũng không có hứng thú trò chuyện nhiều, cáo từ rồi rời đi.

Ra khỏi cửa chưa được mấy bước, Lục Nhất Minh đã giáp mặt với Mạc lão đạo vừa vặn cưỡi lừa đi ngang qua.

"Ù ù ù, Lục thiếu gia, " Mạc lão đạo lần này cầm một cái hồ lô rượu trong tay, "Duyên phận của chúng ta lớn ghê ha.

"
Bởi vì chuyện "đánh bạc" lần trước, Lục Nhất Minh đã sinh ra vài phần hảo cảm với ông lão này: "Đạo trưởng đây là định đi đâu?"
"Lần này ta muốn lên núi bắt một số đồ tốt, " Mạc lão đạo chỉ chỉ hồ lô, cười thần bí, " Lục thiếu gia có muốn đi chung xem không?"
Lục Nhất Minh không hiểu sao có hơi hứng thú, "Được." lần trước từng thấy lão đạo bắt yêu, cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Mạc lão đạo vỗ vỗ mông lừa, "Chỗ này còn một chỗ, đến đây."
Lục Nhất Minh nhìn thân thể nhỏ bé của con lừa: "Này...!"
"Được mà, nó rất khỏe."
Lục Nhất Minh do dự một lát, thử ngồi lên.

Mông chưa kịp ngồi vững, con lừa đã chạy như bay.

Mọi người chỉ thấy kịp con lừa vọt lên nhanh như chớp, chở hai người, chạy cạch cạch cạch mất bóng.

Cả đường đi Lục Nhất Minh tựa như cưỡi mây lướt gió, ngay cả cảnh vật hoa cỏ ven đường cũng nhìn không rõ, âm thầm khen ngợi.

Không biết con lừa này mua được ở đâu?
Sau lúc lâu, con lừa từ từ dừng lại ở phía trước một hang động ở sườn đồi.

Mạc lão đạo chỉ vào cửa động, "Đến rồi."
Lục Nhất Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ lão đạo muốn bắt yêu ở chỗ này?
Bất thình lình kéo hồ lô rượu ra, đưa đến mũi anh, "Cậu ngửi thấy mùi gì?"
Lục Nhất Minh ngửi ngửi, "Rượu?"
Mạc lão đạo cười hề hề, "Không đúng.

Đoán lại đi."
"Nước thuốc?"

"Không đúng."
"Vậy là gì?"
Lão đạo ý cười càng sâu: "Có phải hơi choáng váng không?"
"Ả, có..

hơi...!" Lục Nhất Minh còn chưa nói hết, đầu choáng váng, mất ý thức, cả người ngã xuống.

"Không ngờ là dễ gạt như vậy," Mạc lão đạo vội vàng một tay túm người, gọi con lừa nhỏ đi vào trong động, "Ha ha ha, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta thử cái túi da thượng phẩm này nhé.

Nói không chừng có thể thành công đấy..."
- -----------
Văn Uyên đạp xe đi dạo quanh trấn Kim Lăng.

Trong lòng sầu thương.

Vốn vụ án không có đầu đuôi gì, bây giờ lại xuất hiện Trần Cẩn Chi chạy tới thúc giục.

Ba mươi ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Ai có thể đảm bảo rằng nhất định sẽ phá được án?
Có cái gì đó lướt qua trước mắt, cuốn theo một cơn gió.

Hình như...Là một con lừa phải không?
Có hai người đàn ông ngồi trên con lừa.

Người đàn ông đằng sau, trông có hơi quen.

Lục Nhất Minh?
Trực giác của Văn Uyên thấy không ổn, bèn đạp xe lén lút đi theo phía sau.

Kết quả là ngay sau khi ra khỏi thị trấn, hắn đã mất dấu người ta.


May thay, bên ngoài thị trấn toàn là sình lầy bùn ướt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai hàng dấu vó từ con đường nhỏ đến núi Ô Đầu.

Văn Uyên dứt khoát khóa xe lại trên một cây cổ nghiêng vẹo, đi lên trên theo dấu vó lừa.

Đi bộ nửa ngày thì tìm thấy một hang động ở sườn đồi.

Rón ra rón rén đi vào trong thì lại thấy được một màn kinh người --
Trên vách động treo hơn mười ngọn nến, ngọn lửa đung đưa.

Trên mặt đất dùng bột màu vàng bày ra một trận bát quái, trong trận có đặt một người nằm cạnh, rõ ràng chính là Lục Nhất Minh.

Có một con lừa nhỏ đứng ở phía bên kia.

Lão đạo cầm một thanh trường kiếm vung lên trước trận, tay lẩm bẩm, bất thình lình giơ kiếm đâm về phía Lục Nhất Minh trên mặt đất.

Đây là muốn giết người ư?
"Làm gì đấy!" Văn Uyên rống lên, vọt tới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Văn Uyên vừa bước vào trận, tiếng nổ như sấm liền vang lên trong động.

Nhất thời trời núi lay động, ánh nến tắt hết, trong động tối tăm một mảnh, Văn Uyên cũng bị chấn động đến ngất đi.

Trời quang tĩnh mịch.

Trên bầu trời trấn Kim Lăng bất thình lình vang lên vài tiếng sấm rền.

Những người qua đường trên trấn dừng lại, sau đó nhìn sắc trời cũng không có ý định mưa, bèn nhìn nhau rồi cười đi mất.

Không biết bao lâu sau, có người ho khan rồi tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, cảm thấy trên mặt mình ngứa ngáy, lau mặt một cái, bàn tay đầy bụi bặm, ngồi dậy, đầu choáng váng, một lúc lâu sau mới nhớ mình đang ở đâu.

Đúng rồi, đây là hang động của núi Đầu Trâu bên ngoài trấn.

Trong lòng dâng lên một luồng lửa giận: Lão già kia! Thế mà lại chơi mình!
Ổng đâu rồi?
Nhìn xung quanh, chỉ thấy phía trên hang động có một cái lỗ không biết đã bị nổ tung từ bao giờ, ánh mặt trời chiếu vào, đá nằm rải rác trong hang, một mớ hỗn độn.

Lảo đảo đứng dậy, đột nhiên thấy một người đàn ông nằm bên ngoài cách đó vài bước.


Đi lên phía trước, vừa định đạp mạnh một cái, thì lại phát hiện ra rằng người đàn ông này không phải là ông già kia, trái lại giống như là một chàng thanh niên.

Lấy tay áo để lau bụi bẩn trên khuôn mặt của người ấy, quả nhiên là một thanh niên.

Lông mày như tả ý mực đạm, mũi như núi vẽ nên, lại còn rất đẹp trai.

Chỉ là hai mắt nhắm mắt nghiền, thiếu ánh sáng lấp lánh.

Anh quan sát khuôn mặt này, ngây ngẩn cả người: Chàng trai này...Sao giống y xì mình như đúc thế này?
Di chuyển tầm mắt xuống, không đúng, ăn mặc y chang.

Đây không phải là áo khoác anh mặc khi ra ngoài sao?
Chàng trai này ăn mặc giống hệt như mình, vào lúc này nằm bất động trên mặt đất, tư thế kỳ lạ, không có sức sống tựa như đã chết.

Anh sợ đến nỗi chân mềm nhũn rồi ngã bệt xuống đất: Chẳng lẽ, mình chết rồi? Hồn lìa khỏi xác?
Run ngón tay dò mũi người nọ, không đúng, có hơi thở.

Sau đó thăm chính mình, cũng có thể thở ra hơi nóng.

Chưa chết nha.

Nhất thời thở phào một cái.

Vậy người trên đất bị gì thế? Chẳng lẽ...!Ông già kia đã làm pháp thuật gì đó có thể biến thành hai người?
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, bèn vươn tay ra nhìn.

Bàn tay này, khớp xương rõ ràng, móng tay không có hình trăng lưỡi liềm, ngón trỏ tay phải và ngón giữa có một lớp chai mỏng.

Trên cổ tay trái có một vết sẹo.

Rõ ràng, không phải là tay của anh.

Cúi đầu lần nữa, mặc áo sơ mi màu be với một cái ghile caro, bộ đồ này...Cũng không phải của anh.

Nhớ lại cái gì, anh cuống quít cởi áo choàng của người trên mặt đất ra, móc nửa ngày quả nhiên từ trong túi bên trong lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, mở đồng hồ quả quýt ra, nương theo mặt đồng trơn nhẵn bên trong nắp đồng hồ, anh nhìn thấy mặt mình.

Trong nháy mắt, hét ra một tiếng thảm thiết..