Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 234: 234





Thời gian Lăng Tử khôi phục thương thế nhanh chóng hơn hẳn so với việc Dạ Khinh Ưu luyện hóa Kim Ấn.

Nàng tỉnh lại, tự nhiên đứng lên ý định đi vào bên trong, bất chợt Bách Chi cản lại, vẻ mặt nữ hài khó khăn chu môi nói.
" Đừng đi vào, khéo hắn tỉnh lại trách ta.

"
" Hắn làm sao vậy? "
Lăng Tử không nóng vội, yên lặng, sau đó chợt hỏi.

Bách Chi không biết nói làm sao, lắc đầu từ chối ý kiến, nói thế nào chuyện cũng có liên quan đến Tân Sinh Lãnh Hỏa, dù cho nữ tử kia có khiến nàng gia tăng hảo cảm, nhưng sự kiện trọng đại khó cách nào thẳng thừng tiết lộ.

Bách Chi không đáp, Lăng Tử cũng không có để ý, hiểu được một phần nguyên do.

Cảm thấy bầu không khí ám muội, Bách Chi thấy không thích hợp, tùy ý hỏi.
" Đám người kia vì sao lại đuổi theo ngươi vậy? "
" Bọn chúng nhắm vào một cái thanh bài ta đoạt được, muốn ta đem giao ra.

Vốn dĩ ta cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng vì thái độ bọn chúng ngang ngược nên ta cũng mặc kệ.

"
Lăng Tử vừa nghĩ đến chuyện cũ, nét mặt ôn hòa trở nên lẫm liệt mang theo sát ý, Bách Chi gật đầu cảm thấy Lăng Tử làm thật chí lý.

Với đám nam nhân vô lý như vậy phải dạy cho bài học là phải.


Nhưng mà nàng cũng mau chóng nhận ra mấu chốt, nhăn trán nhỏ, nói.
" Nếu bọn chúng đuổi theo đòi vật này, thì chứng tỏ nó không tầm thường… Ngươi không nghĩ vậy sao.

"
" Cũng đúng… Xem ra nó không đơn giản.

"
Lăng Tử đột ngột lấy từ trong lòng ra một mảnh thanh bài, nhìn không có gì đặc biệt, nàng không ngần ngại đưa cho Bách Chi.

Theo nàng, nữ tử này dù nhìn bề ngoài trẻ con nhưng có lẽ không đơn giản như vậy, phong thái tâm tư không giống như một nữ hài có thể có được.

Bách Chi không chút khách sáo nhận lấy, cẩn thận dò xét thanh bài, sau một lúc, hai mắt nhỏ sáng lên, mừng rỡ nắm chặt thanh bài, giọng điệu mang theo nét hớn hở.
" Thứ này có liên quan tới vật ta cần tìm, vừa hợp lúc.

Không ngờ lại may mắn như vậy.

"
Nghe Bách Chi nói vậy, Lăng Tử cũng có thể hiểu Bách Chi đối với vật này hứng thú, mỉm cười gật đầu.
" Nếu muội thích thì cứ giữ lấy đi.

"
" Thật sao.

Ngươi chẳng lẽ không nghĩ nó có liên quan đến bảo vật gì sao? "

Bách Chi khó mà nghĩ đến ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bình thản của Lăng Tử, không có nhiều lời đem thanh bài cất đi.

Lăng Tử quả thật cũng biết có thể dính dáng đến bảo tàng, nhưng dù sao nàng không có quá nhiều hứng thú, thậm chí Bách Chi vừa mới giúp nàng, đem một cái thanh bài đi tặng cũng không có gì.
" Ta thật ra hứng thú với hắn hơn.

"
Lăng Tử mỉm cười, chợt nói, Bách Chi vốn đang hí hửng nụ cười chợt tắt, quay đầu chú ý ánh mắt của Lăng Tử vẫn dán vào bên trong.

Lập tức liền hiểu nữ nhân này có dính dáng đến tên nam nhân kia rồi, nàng thật cảm thấy vô cùng cạn lời, chả biết cái tên kia có gì tốt mà nhiều nữ nhân như vậy, đi đâu cũng gặp một hai.
" Hừ, hắn có gì mà hứng thú.

Nếu muốn giờ ngươi giúp ta đi lấy vật kia, sau khi xong chuyện chắc chắn tương lai không xa sẽ vượt qua hắn.

"
Bách Chi khó chịu, lập tức đưa ra dụ dỗ, lời nói của nàng nhiều người còn có thể không tin, nhưng Lăng Tử cảm giác nó hoàn toàn có thể xảy ra.

Nữ hài này có lẽ chính là một lão yêu quái đầu thai, nếu có thể đáp ứng thì quả thật tương lai có thể lợi hại như lời nàng nói.
Tuy nhiên Lăng Tử vẫn là lắc đầu, từ chối.
" Không cần, ta đã có sư phụ.

Với lại ngươi đi thì có thể hắn sẽ xảy ra chuyện.

"

" Hừ, như vậy còn lo lắng cho hắn.

Ta thật không cam lòng.

"
Bách Chi một bụng tức giận, cầm lấy thanh bài chả mấy chốc lại bay ra ngoài, không biết là đi làm gì, nhiều khi là tìm một chỗ giải tỏa thống hận, nhìn bộ dáng này của nàng, xem ra đối với Dạ Khinh Ưu thành kiến không nhỏ.

Lăng Tử cũng nhận thấy, quyết định chờ đến khi Dạ Khinh Ưu tỉnh lại rồi nói.
Nhưng nàng chờ chưa được bao lâu, lại bị một cỗ khí tức từ bên trong hấp dẫn.

Lăng Tử dần bị nó thu hút, như ong ngửi thấy mật, cứ bị dụ dỗ đi vào.

Dần tiến vào bên trong, chú ý một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ đến yêu nghiệt đang khép hờ mắt, tựa như một pho tượng sống, bao bọc xung quanh thân thể là một màng kim quang màu trắng sáng, phát ra linh khí tinh thuần, chính là nguyên nhân hấp dẫn nàng.
Linh khí này, mang theo Kim hệ nguyên khí tinh thuần nhất thiên địa, vừa vặn Lăng Tử chính là chủ tu Kim hệ thuộc tính, đối với luồng linh khí tinh thuần này vô cùng bị hấp dẫn.

Có thể nói so với loại linh khí cao cấp nhất nàng từng được hấp thu qua, thì luồng Kim nguyên khí này thuần khiết hơn gấp ngàn lần.
Cảm nhận sự hấp dẫn của linh khí, Lăng Tử liền nhân cơ hội ngồi cạnh hắn, nhắm mắt tĩnh tọa, tập trung hấp thu toàn bộ luồng Kim nguyên khí thoát ra.

Nếu có thể dung nhập lượng lớn mà nói, đối với tu vi ngộ tính của nàng sẽ tăng lên một mảng lớn.
Thời gian trôi nhanh, ở bên cạnh Dạ Khinh Ưu, Lăng Tử cũng chiếm được một lượng lớn lợi ích, đạo nguyên trong thân thể được củng cố nén lại cô đặc hơn, mà bản thân Giới cũng được tạo nền móng vững chắc.

Chẳng qua, đợi càng lâu thì luồng Kim nguyên khí kia càng mỏng, dần dần lại biến mất.

Lăng Tử nhíu mày, mở mắt, quay qua quan sát nam tử, bắt đầu nhận ra Kim nguyên khí của hắn phát ra không còn chảy ra ngoài mà toàn bộ tuôn vào trong cơ thể của hắn, tu bổ lại đạo nguyên còn thiếu sót.
" Tại sao lại như vậy, hắn tu vi vậy mà chỉ là Đạo Huyền… "
Dù nhận thấy tu vi Dạ Khinh Ưu đang dần khôi phục, nhưng Lăng Tử vẫn cảm thấy kỳ lạ, nàng vô thức nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc lại bị Kim nguyên khí trong thân thể của hắn hấp dẫn, cảm tưởng nếu có thể hấp thu thêm một đoạn nàng có thể tiến vào Chí Tôn.
Lăng Tử cảm nhận dao động linh lực trong thân thể Dạ Khinh Ưu, hai mắt lóe sáng hiện ra vẻ thèm thuồng, khẽ liếm môi.


Nàng lại nhớ trước đó sư tôn có giao phó cho nàng, phải chiếm bằng được nam nhân này, không hiểu tại sao lúc này lại cảm thấy vừa hợp lúc.
Suy tư một lát, Lăng Tử chợt lấy từ trong người ra một quyển sách, tựa ngoài Xuân Cung Đồ, nội dung không cần nói cũng hiểu.

Lăng Tử chính là dựa vào đây học tập một số phương pháp chinh phục nam nhân, tránh cho sư tôn thất vọng.
" Nếu mềm không được, phải cứng rắn.

Vẫn là hợp với ta nhất.

"
Lăng Tử chợt mỉm cười, không hề lộ ra dáng vẻ e lệ ngại ngùng hay xấu hổ của nữ nhân bình thường, bá đạo quyết đoán nhìn nam nhân trước mặt.

Đem quyển Xuân Cung Đồ ném đi, sau đó tiến về phía trước, nhìn nam nhân tập trung bộ dáng rất có sức hút, nàng nhìn một lát, lại đem tay vòng qua sau đầu hắn, môi hướng tới trực tiếp hôn lên.
Hai bờ môi dính chặt, mang đến cho Lăng Tử một cảm giác ngứa ngáy, không hiểu sao lại thấy thân thể nóng lên.

Bốn mảnh môi dính chặt thành một đoàn nhưng kế tiếp lại không biết phải làm gì, Lăng Tử cảm thấy khó khăn liền nhớ lại Xuân Cung Đồ, đầu óc sáng tỏ lè ra lưỡi đỏ cạy mở miệng nam nhân.
Chui được vào trong, nàng không rõ phải làm gì, nhưng lại cảm thụ được vị ngọt hơi nồng như rượu cay trong miệng hắn, lại tham lam nuốt vào.

Dần dần Lăng Tử đã có kinh nghiệm, hai tay giữ đầu hắn, ngậm mút nước bọt trao đổi bên trong miệng, mà hai bên mép môi từng tia nước bọt chảy ra ngoài.
Lăng Tử tách môi, kéo theo từng tia bọt óng ánh, lưỡi rút vào trong miệng nuốt một ngụm, nàng nhanh chóng nhận ra dùng phương pháp này có thể nhanh chóng hấp thu Kim nguyên khí vào trong người.

Nàng không nghĩ tới Kim nguyên khí lại có thể thông qua đường miệng truyền vào thân thể nàng.
Biết được như vậy, Lăng Tử càng tích cực hơn, nàng dần đè Dạ Khinh Ưu ngã ra đất, cúi đầu mãnh liệt cưỡng hôn hắn, âm thanh chùn… chụt… hôn môi vang vọng một góc động, đâu đó bên khóe miệng cả hai ướt đẫm một mảng nước bọt.
Dùng phương pháp này tuy khả thi, nhưng tốc độ quá chậm, Lăng Tử cũng cảm thấy không cách nào thỏa mãn được.

Chợt suy nghĩ, nhớ đến phương pháp thuận tiện nhất để lưu thông chân khí nam nữ.
Nàng không có chần chừ, nghĩ là làm, nhìn nam tử khẽ cười, đem một cái lều nhỏ ném ra ngoài, nơi này được nàng thường xuyên dùng làm nơi lưu trú, sạch sẽ thơm tho, được trang trí đẹp mắt.
Đem nam nhân vào bên trong, Lăng Tử nhíu mày, nghĩ đến trước cần làm gì, lại đem Xuân Cung Đồ nhìn lại, gật gù, kế tiếp tiến đến cạnh nam nhân, lột sạch trang y lộ ra thân thể nam nhân trần truồng...