Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 55: 55





Đối mặt với cảm giác khủng bố mà Dạ Khinh Ưu đem lại, mấy vị trưởng lão Bạch Vân Tông ngay cả cử động cũng không dám làm quá, chỉ sợ chọc vị ôn thần này tức giận.

Từng là trưởng lão cao cao tại thượng, ngay cả tông chủ cũng phải nể mặt mấy phần, không ngờ tới có một ngày bọn họ lại phải cúi đầu trước một tiểu bối.
Diệp Trân Y sau khi đã bình tĩnh lại, nàng hít sâu một hơi, nàng hiểu hiện tại không còn phụ thân tại vị, mấy vị trưởng lão này sẽ không vì tình thân mà an ủi, thay vào sẽ đối chọi với nhau giành quyền làm tông chủ.

Mặt người nóng lạnh, trước đây nàng chỉ là không kịp ngộ ra.
Nàng quyết định nhờ vào Dạ Khinh Ưu chỉnh lý lại Bạch Vân Tông, chỉ là hiện tại nàng còn muốn tổ chức tang lễ cho phụ thân, yêu cầu này của nàng mấy vị trưởng lão đều không có dị nghị, đều cố hết sức làm cho nó thành kính nhất có thể.
Trải qua 2 ngày chuẩn bị, Bạch Vân Tông tuyên bố ngoại giới tạm thời phong bế cửa môn, tin tức về cái chết của Diệp Chấn cũng không được truyền ra ngoài.

Diệp Trân Y cũng hiểu phụ thân trước kia không có nhiều bạn hữu, kéo theo hiện tại tông môn vô chủ sẽ bị ngoại giới dòm ngó, nên nàng mới muốn tổ chức tang lễ bí mật như vậy.
Tại chủ sự đường, phía bên ngoài treo đầy băng trắng, tất cả đệ tử đều quấn băng trắng trên đầu, ai ai cũng khuôn sắc ảm đạm.

Phía bên trong đang quỳ một thiếu nữ mặc tang y, tóc búi cao, mặt xinh đẹp không thể hiện chút cảm xúc, toàn thân giữ một tư thế quỳ cũng đã mấy ngày.
Dạ Khinh Ưu nhìn thấy nàng như vậy, không có ý ngăn cản, hắn quay lưng đi nhìn một thiếu niên tuấn tú đang đứng trước cửa, thiếu niên này chính là Dạ Thiên Hành mà hắn đã cho gia nhập Bạch Vân Tông mấy tháng trước.
Dạ Khinh Ưu không nói gì, bước đi rời khỏi, Dạ Thiên Hành cũng không nói gì, đợi Dạ Khinh Ưu đi khỏi một hồi mới đi theo.
Mắt thấy Dạ Khinh Ưu đứng tại trên đỉnh sơn môn, Dạ Thiên Hành lập tức tỏ ra thành kính, chân quỳ xuống, nói.
"Công tử."
"Thiên Tuyết đâu."
Dạ Khinh Ưu hỏi, Dạ Thiên Hành đã có sẵn câu trả lời, mau chóng đáp.

"Đã được người của Tuyết Tiên Thánh Địa đưa đi...!Lúc đó còn không có cách nào liên lạc với công tử, cho nên..."
"Không cần...!Ta chỉ biết vậy là đủ."
Dạ Khinh Ưu khoát tay, đối với người của "Tuyết Tiên Thánh Địa", hắn cũng yên tâm một chút, dù đoán ra Bạch Vân Tông có liên hệ với người của phía trên nhưng không nghĩ tới bọn họ lại phát hiện và đưa Dạ Thiên Tuyết đi nhanh như vậy.

Nói tới "Tuyết Tiên Thánh Địa" là một trong những thế lực mạnh mẽ nhất của Đại Giới Vực, người bên trong tất cả đều là nữ giới, đã từng có nam nhân bên trong nhưng xảy ra một cuộc nội đấu 2000 năm trước mà hiện nay nơi đó hoàn toàn chỉ thu nhận nữ giới.
Với điều kiện của "Tuyết Tiên Thánh Địa" thì hắn tin tưởng Dạ Thiên Tuyết sẽ có điều kiện tu luyện tốt nhất.
Bỏ qua được một vấn đề, Dạ Khinh Ưu lại hỏi.
"Ngươi được thu nhận làm đệ tử thân truyền tông chủ, vậy có biết chút ít gì tộc ấn Diệp gia không."
"Thuộc hạ vô dụng...!Thật sự Diệp Chấn rất kỹ tính, chưa từng bộc lộ qua chút ít thông tin về tộc ấn."
Dạ Thiên Hành cúi đầu, còn có ý định dập đầu tạ tội nhanh tay bị Dạ Khinh Ưu đỡ lại, hắn chỉ lạnh nhạt lắc đầu.
"Không trách ngươi...!Chuyện này tạm thời bỏ qua một bên, ngươi là đệ tử thân truyền của Diệp Chấn, cũng đương tương địa vị thiếu tông chủ.

Chỉ bằng lần này ngươi nhanh chóng nhậm chức, trở thành tông chủ Bạch Vân Tông."
"Cái này không được...!Diệp tiểu thư còn sống, thuộc hạ sao có thể làm như vậy."
Dạ Thiên Hành không ngốc, hắn chỉ cần quan sát một chút liền biết quan hệ của Dạ Khinh Ưu và Diệp Trân Y rất tốt, có thể còn là đạo lữ, hắn nào dám làm việc ngu ngốc như đi làm tông chủ chứ, huống chi hắn cũng không có tham vọng này.
Dạ Khinh Ưu hai tay chắp sau lưng, nói.
"Không cần lo, nàng sẽ không muốn làm tông chủ gì đó đâu...!Khi đó vị trí tông chủ chỉ có thể đưa ngươi."
"Cái này..."
Dạ Thiên Hành còn muốn tiếp tục từ chối nhưng hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Dạ Khinh Ưu liền mau chóng co lại lưỡi, mau lẹ đáp ứng.

"Tùy công tử phân phó, thuộc hạ sẽ nghe theo..."
"Vậy thì chuyện đến đây...!Sau này còn có chuyện sẽ nói ngươi."
Dạ Thiên Hành chỉ vâng một cái rồi mau chóng lùi đi, Dạ Khinh Ưu không hề di chuyển, hắn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, mặc kệ hiện tại đang có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc "Dạ Nguyệt Lâu" đang bị công kích hắn cũng không thèm quan tâm.

Hắn tự biết Dạ Sát hắn đào tạo sẽ giải quyết ổn, nếu không thì hắn cũng không cần phải tốn công 15 năm như vậy.
Ba ngày nữa trôi qua, Diệp Trân Y vẫn nguyên quỳ tại bên trong, dù được nô tỳ nhắc nhở khuyên nhủ nhưng không thể lay chuyển được nàng, không nghĩ tới nàng còn rất cứng đầu.
Dạ Khinh Ưu ngồi tại trong căn phòng được Bạch Vân Tông chuẩn bị, hắn đang nghiên cứu một cái chuông nhỏ, chính là vật hắn lấy từ trên người Lâm Thiên, hắn không hiểu vì sao vật này cùng Lâm Thiên lại có liên hệ, mỗi lần hắn muốn thăm dò đều không thể tìm ra manh mối gì, ngoài được nó nhận chủ ra thì rất khó khăn để moi ra bí mật bên trong nó.
Khi hắn còn đang mải mê với vật này thì trong không gian, một biến hóa làm một khoảng không bị bẻ cong, một luồng chỉ đỏ uốn lượn mờ ảo xuất hiện ngay trong phòng của hắn.

Tiếp đó hình thành nên dải băng đỏ mềm mại bắt đầu cuốn lấy Dạ Khinh Ưu, trong chớp mắt hắn đã bị dải băng đỏ cột chặt, toàn thân tứ chi bị định trụ tứ phía, thân hình nam tử bị bó buộc chặt chẽ nâng thân thể của hắn lơ lửng giữa phòng.
Dạ Khinh Ưu kịp mở mắt, mắt nhìn dải băng đỏ quấn quanh người mặt liền lạnh xuống, hắn chớp mắt chặt đứt liên tiếp hơn ngàn mảnh nhỏ băng lụa, nhưng một chút cũng không thể thoát khỏi thể kèm kịp, kết quả là bị treo ở giữa phòng, tùy ý nhìn bóng dáng nữ tử xuất hiện.
Lạc Tú Hồng bây giờ càng thêm chút sinh khí, khiến cho vẻ đẹp nàng tăng thêm mấy phần mặc dù vẻ ngoài nàng vẫn vậy, nhưng đặc biệt càng có thêm mị lực.
Nàng mắt nhìn một chút nam nhân, nở ra nụ cười tươi tắn, dáng người yểu điệu thục nữ, toàn thân y phục chỉ có một dải băng đỏ quấn quanh người che đi xuân quang, đáng chú ý là bộ ngực khủng của nàng, muốn che giấu cũng không được.
"Tiểu ca à...!Chúng ta gặp lại rồi..."
Lạc Tú Hồng nhìn như em gái nhà bên, mỉm cười tinh ranh, nàng tiến sát dạo quanh người Dạ Khinh Ưu, hứng thù bừng bừng không ngừng đánh giá trái phải.
Bị thiếu nữ tử dùng ánh mắt phi lễ, Dạ Khinh Ưu thân là nam tử cảm thấy rất không dễ chịu, mặt sầm xuống, nhạt nhẽo nói.
"Ngươi lần này là chính mình đến hay là tiếp tục dùng thế thân."
"Tiểu ca đoán đi...!Đúng thì sẽ có thưởng."
Lạc Tú Hồng nheo một bên mắt trêu đùa, bộ ngực to lớn bung nẩy hại mắt, càng nhìn càng giống đang trêu tức Dạ Khinh Ưu.

Hắn nhíu chặt mày, chỉ động đầu ngón tay, chốc lát băng đỏ quấn quanh người đều bị cắt nát, không cho nó có kịp cơ hội tái tạo, "Huyết Tâm Kiếm" đã kề sát cạnh cổ Lạc Tú Hồng, lưỡi kiếm vốn máu đỏ cứa sát da cổ nàng có thể đâm sâu vào bất cứ lúc nào.
"Mặc kệ là thật hay giả...!Chỉ cần chém là biết."
Lạc Tú Hồng bị hắn kề kiếm ngay cổ không chút hoảng loạn, còn nở nụ cười, thản nhiên vươn tới hai tay giơ lên cao, hai mắt nhắm lại thản nhiên nói.
"Tiểu ca tàn nhẫn quá...!Nhưng mà Hồng Hồng không sợ."
Nhìn thấy nàng thản nhiên như vậy, Dạ Khinh Ưu nhíu chặt mày, không có ý tứ ra tay nhưng kiếm vẫn chưa buông xuống, giọng không vui nói.
"Nói đi...!Là việc gì."
"Hì hì...!Hồng Hồng thích mấy người thẳng tính như tiểu ca lắm..."
Lạc Tú Hồng buông lỏng tay, thân thể toát ra mùi hương kích thích tiến sát gần người Dạ Khinh Ưu, trong chốc lát hắn đã tưởng bản thân có thể nắm nữ nhân này trong tay thì nàng đột nhiên thoáng cái biến xa ra, thản nhiên ngồi lên giường, mắt phượng nhìn hắn.
"Tiểu ca có phải đã giết một "Thiên Mệnh Chi Chủ" hay không."
"Thì thế nào."
Dạ Khinh Ưu không phủ nhận, hắn biết bản thân che giấu rất kỹ, chẳng là sơ hở là vì giết không thành nữ nhân này.

Chỉ cần chịu động não một chút, thì dĩ nhiên nàng sẽ nhận ra ngay.

Thấy hắn không chút che đậy, Lạc Tú Hồng thoáng không khỏi ngạc nhiên một chút, cười mỉm một cái.
"Vậy tiểu ca có sợ ta nói cho người khác biết không..."
"Cứ tự nhiên."
Đến nước này Dạ Khinh Ưu không có khả năng nhượng bộ, hắn càng cứng rắn thì càng nằm ngoài sở liệu của Lạc Tú Hồng.

Đôi mi nàng co lại, giọng cũng dần mang theo hơi hướng nghiêm túc.
"Có phải tiểu ca nghĩ không có ai đánh lại tiểu ca phải không..."
"Đúng vậy."

Dạ Khinh Ưu không hề khiêm tốn, thấy hắn thế Lạc Tú Hồng tránh không khỏi cười lạnh nói.
"Theo ta thấy tiểu ca ánh mắt còn rất thấp...!Còn chưa biết dải thiên tinh này còn có người phía trên."
"Ngươi biết."
Nghe nàng nói vậy không làm hắn lo sợ, mà càng sinh ra hứng thú ánh mắt ngó vào nàng.

Thấy vậy Lạc Tú Hồng ngón tay điểm môi, cuối cùng nói.
"Thôi để Hồng Hồng dạy cho tiểu ca biết vậy...!Nếu chiếu theo cách phân chia của hạ giới hiện tại thì cảnh giới cao nhất là Thần Tôn..."
Dạ Khinh Ưu biết rõ, đơn cử tại cảnh giới Thần Tôn này mỗi giai muốn tiến đều vô cùng khó khăn, chỉ cách biệt một giai nhưng có thể thực lực cách biệt rất xa, vì vậy cho nên tại cảnh Thần Tôn nhiều người còn chia làm mấy mốc nhỏ: Địa Tôn, Thiên Tôn, Chí Tôn và Đế Tôn.
Mà Địa Tôn thông thường tu vi là Thần Tôn tam giai trở xuống, có khi là Thần Tôn tứ giai hay ngũ giai vì vấn đề tư chất hay công pháp kém hơn mà không tiến được tới Thiên Tôn thì vẫn bị gọi là Địa Tôn, mà Thiên Tôn tu vi tương đương Thần Tôn tứ giai đến lục giai chính là sự tồn tại như long mao phượng giác, dường như trong nhận thức của mọi người thì đây chính là cảnh giới cao nhất hiện tại.

Nhưng mà sự thật có vô số lão quái đang bế quan tu vi càng thêm khủng bố, có thể diệt hàng trăm Thiên Tôn, gọi là Chí Tôn, chính là trụ cột chống đỡ mỗi khi một đại thế lực xảy ra chuyện lớn.
Mà Đế Tôn càng thêm ít ỏi, đây chính là người đứng đầu mỗi giới, có thể mượn đại đạo chi lực, mà tam giới chỉ có 3 người, tương ứng tên gọi là Thiên Đế, Nhân Đế và Ma Đế ứng với Đế Tôn của mỗi giới.
Dạ Khinh Ưu đã từng là Đế Tôn cho tới khi hắn tiếp tục đột phá một bước.
Lạc Tú Hồng rất có phong phạm sư thừa, hai đùi trắng mịn thon thả không mang giày buông lỏng ra đất, giọng kiều mị nói.
"Trên cảnh giới Thần Tôn chính là Vấn Đạo, chia làm Vấn Đỉnh, Địa Lập, Khai Thiên."
"Như vậy..."
Dạ Khinh Ưu không thấy nàng nói nữa quay qua nhìn, thấy mỹ nữ nhún vai thản nhiên nói.
"Ta chỉ mới bước tới Địa Lập, còn không rõ bên trên ra sao a..."
Hắn thấy vậy cũng không nói gì, dù sao nữ tử này cũng không phải là quá lợi hại, chỉ có mánh khóe thế thân hơi phiền.

Dù nàng nói rất rõ cho hắn nhưng hắn rất hiểu bản thân cũng không phải đang ở Vấn Đạo, mà còn mạnh hơn Khai Thiên một chút.